Dịch: Stevegas
Edit: みろ (Miro not Milo)
◆Góc nhìn của Lilica◆
Đã đến ngày diễn ra lễ hội săn bắn.
Có rất nhiều đồng tộc Elf đang tụ tập xung quanh cô.
Tổng cộng khoảng 50 người. Từ Elf trẻ đến những Elf kì cựu.
Họ không cần phải hứng thú đến vậy với cái sự kiện diễn ra hằng năm đâu, Lilica nghĩ thầm.
Hay là họ thấy buồn cười bởi vì cô đã lớn rồi nhưng lại sử dụng cung ngắn? Hết lần này đến lần khác, cô có thể nghe thấy tiếng cười thầm và thậm chí cười thành tiếng từ những người xung quanh.
Ít nhất thì cô ấy đã đeo bên hông thứ thuốc mà cô đã nhận từ Reiji.
"Mở nắp lọ ra ở chỗ nào thoáng, hiểu không? Sau đó thì-"
Đó là những gì cậu ta nói, nhưng nó vẫn chưa được thử nghiệm nên cô vẫn còn nghi ngờ.
Tuy vậy, Noela đã nói rằng nó sẽ không thất bại, thế nên có lẽ hiệu quả của việc thuốc chắc chắn sẽ tuyệt vời.
Cô có thể thấy anh trai Kululu đang vẫy tay từ một chỗ bị khuất.
"Em nhất định sẽ khiến anh nhìn em một cách ra trò, thế nên-"
Khi họ nghe thấy hiệu lệnh xuất phát, tất cả các thí sinh ngay lập tức lao thẳng vào trong rừng.
Giới hạn thời gian là đến lúc mặt trời lặn. Đây là cuộc thi xem ai có thể săn được nhiều nhất.
Nhà vô địch năm ngoái chính là anh trai Kululu của cô, và anh ấy đã hạ gục 16 con quái thú.
Tiêu chuẩn là khoảng chừng đó.
Lilica chạy tới nơi cô đã tính trước , rồi mở nắp lọ ra.
"Groow!!!"
Ngay lập tức, một con chó hoang nhỏ điên cuồng xông tới.
"-Wah. N, nó thật sự tới-!?"
Lilica có hơi mất tập trung trước con thú đang điên cuồng lao tới như đang trong cơn khát máu. Và rồi vào lúc đó, giọng nói của Reiji hiện lên trong đầu cô.
"Bình tĩnh. Kéo cung. Và giải phóng mũi tên đúng ở khoảng cách cô đã luyện tập."
– Lúc này!
*Phụt*
Mũi tên bay vụt đi và đâm trúng con chó.
"Được rồi!"
Đó là phát đầu tiên – nhưng lúc đó cô đang cảm thấy căng thẳng.
"GROOWWW-!!!!"
Gầm gừ, với những tiếng gầm, đàn chó hoang phóng hết tốc lực đến chỗ cô.
"......Bình tĩnh – – – kéo cung – – đúng khoảng cách mà mình đã tập luyện từ trước!"
Ở khoảng cách mà cô đã tính trước, Lilica có được tầm nhìn tuyệt vời, và còn có đá và cây to ở xung quanh nữa.
Nếu như quái vật lại gần theo đàn, chúng sẽ phải di chuyển một cách chen chúc.
Và nếu chúng tiến tới chỗ cô, vậy thì chúng sẽ phải đến theo hàng.
*Phụt* một mũi tên nữa nhanh chóng được bắn ra.
Con dẫn đầu ngã gục xuống, và mũi tên được nhả ra tiếp theo ngay lập tức bắn trúng con chó hoang phía sau.
"Lilica chỉ việc dụ quái thú tới với 'thuốc hấp dẫn' và bắn khi chúng đến đúng tầm. Đó là tất cả những gì mà cô phải làm."
Đó là những gì mà Reiji đã nói khi cậu ta giải thích kế hoạch.
"Cô không phải là người săn chúng, cô là người để chúng tiếp cận. Sẽ tốt hơn khi tiết kiệm thời gian tìm kiếm, đúng không? Nếu như cô có 'thuốc hấp dẫn' chúng sẽ tiến thẳng tới chỗ cô. Nó sẽ vừa dễ để đoán được chuyển động của chúng và vừa dễ để bắn trúng."
"Haiii…."
Khi mũi tên đâm trúng con cuối cùng trong bốn con lao tới, Lilica thở dài.
"Đúng như Reiji nói vậy… Reiji tuyệt vời thật…"
"Đừng có sợ nhé, được chứ?"
Cô nhớ lại lời trêu chọc nhẹ nhàng của cậu ta và ngay lập tức bị lay chuyển.
"Tôi sẽ không sợ! Khi mà bọn quái thú làm đối thủ!"
*Gầm gừ gầm gừ gầm gừ* , cô nghe thấy những tiếng gầm như đang làm mặt đất đang rung chuyển, và lông mày của Lilica co lại.
"Tiếng gì vậy….?"
Trong tầm mắt, cô ấy có thể thấy lũ chó hoang và quái vật loại nhỏ đang lao tới chỗ cô như lũ vậy.
"Eh -? … Waaaaaaaaaaaaah!? A, a một đốngggggg vậyyyyyyyy?!?!
Thuốc quá hiệu quả rồi đấyyyyyyy!!!"
Mặc dù có cả một đàn lũ lượt kéo tới, như dự đoán, chúng chỉ có thể đến theo một hàng, và nhờ vậy, trong khi lẩm bẩm "Bình tĩnh. Và kéo. Khoảng cách mà mình đã luyện tập" Lilica bắn mũi tên đi khi con quái đi đầu đến tầm bắn.
Kết quả:
Số lượng quái vật mà Lilica đã săn được từ kể lúc lễ hội bắt đầu rất lớn.
Con số cụ thể là 89.
Và tất cả các mũi tên đều trúng hết.
Lilica, người vừa dành danh hiệu nhà vô địch, chạy thẳng tới thị trấn gần nhất, đến thẳng Hiệu thuốc Kirio.
Lilica ngoái đầu lại.
Cô đã muốn anh trai cô nhận ra mình từ lúc ở lễ hội săn bắt.
Nhưng mà người đầu tiên cô muốn chia sẻ kết quả không phải là anh trai cô nữa.
Trong suốt lễ hội săn bắn, cô luôn nghe thấy giọng của Reiji trong đầu, luôn động viên cô.
Đó đều là nhờ công sức và thuốc của anh đó; đó là những gì mà cô muốn nói. [note20189]
Nhưng có lẽ cô sẽ trở nên cố chấp và không dám nói thẳng ra.
Nếu như điều đó xảy ra, Reiji sẽ cười ngạc nhiên và có lẽ anh ấy sẽ nói ''Tuyệt lắm'', chắc chắn là vậy…
"...Không biết Reiji có nhà không nữa?"
Với trái tim cứ doki doki một cách dồn dập, cô ngó vào cửa hàng, Reiji đang ngồi bên quầy trong lúc vắng khách, và cô gái tên Mina đang ngồi ngay cạnh anh ấy.
"Reiji-san, thuốc này để lên kệ nào đây?"
"Ah, chỗ đó– – "
"À, phải rồi, Noela-san đã- – -" [note20190]
"Hahaha, cái đó để làm gì vậy?"
Hai người họ đang làm việc trong khi trò chuyện một cách thân mật.
*PHẬP* [note20191]
Chứng kiến cảnh đó, một cơn đau sắc lẹm ập tới cô.
*Phập phập phập*
Nó rất đau đớn, nhưng mơ hồ. Một cảm giác mà cô không hiểu được.
Tại sao cô lại cảm thấy như mình vừa thấy một điều mà mình không nên thấy chứ?
Mặc dù đó là điều mà cô đã thấy rất nhiều lần rồi.
Mặc dù cô đã suy nghĩ lại, cô vẫn không hiểu, và cô đã không di chuyển khỏi đó một lúc rồi, như thể chân cô bị đông cứng vậy.
"Lilica? Sao?"
Noela vừa trở về cửa hàng sau khi ra ngoài và hỏi.
"À. Ưm … ư. Chị muốn đến để cảm ơn Reiji…"
" – Chủ nhân, Lilica, tới."
Khi Noela ngó vào trong cửa hàng để báo, từ bên trong cửa hàng có tiếng "Ô".
Trong một khoảnh khắc, như thể ma thuật vừa được hoá giải khỏi người cô, chân Lilica di chuyển.
Mặc dù cô đến để gặp anh ấy, nhưng giờ cô lại không muốn gặp anh ấy.
Cô chạy, chạy trên thị trấn cùng với nỗi đau trong lồng ngực.
"Mình nên làm gì, mình nên làm gì… Mình, mình…"
– Có lẽ thích anh ấy
Harem+1??