Số lượng các loại thảo dược mà tôi hiện đang trồng trên mảnh đất mà tôi đã mượn của Jiral đã được tăng lên.
Nhờ vào kĩ năng cực kì tiện lợi, Canh tác cấp độ Ace, tất cả các cây thảo dược đều phát triển rất nhanh, kể cả những cây mọc lâu năm – và cuối cùng cũng đến lúc thu hoạch chúng vào ngày hôm nay.
Phew–; gạt mồ hôi trên chán đi, tôi nhìn vào cái giỏ chứa
đầy thảo dược mà tôi vừa thu hoạch được.
Nếu như thu hoạch cứ tiếp tục như thế này, tôi có thể tự cung cấp đủ cho mình mà không cần phải vào cái khu rừng với đầy quái vật và thú dữ đó nữa. Tất nhiên, nếu tôi cần một loại thảo dược nào đó mà tôi không trồng thì tôi vẫn sẽ phải quay lại đó.
Tôi thậm chí có thể bán thảo dược cho các dược sĩ khác.
Mặc dù tôi đã cố mời em ấy, Noela nhất quyết không chịu vào vì mùi thuốc đuổi quái vật.
Đành là vì em ấy không chịu được mùi, nhưng mà phải làm việc một mình, quả thực khá là cô đơn.
Ở cách đó không xa, một ông lão và một bà lão đang toát mồ hôi trong khi còng lưng làm việc.
"Thật sự thì tôi không quen sử dụng cái này."
"Mặc dù chúng ta đã gửi chúng đi sửa hai tuần trước... nhưng mà mãi vẫn chưa sửa xong."
Tôi thắc mắc có vấn đề gì với họ vậy?
"Chào hai bác ạ."
"A, Cậu dược sĩ, chào cậu."
Hai ông bà nâng mũ lên rồi cúi đầu chào tôi.
"Có vấn đề gì vậy ạ?"
"Ah. Cậu thấy đấy, chúng tôi đã gửi cuốc đi sửa ở cửa hàng dụng cụ, nhưng vẫn chưa được sửa xong. Ừm, không phải là chúng tôi không thể sử dụng cái này, nhưng mà..."
Cửa hàng dụng cụ có hơi khác cửa hàng tạp hoá, ở đó bán đồ có lưỡi sắc, áo giáp, vũ khí và công cụ.
Và như ông lão nói, ở đó cũng nhận sửa công cụ.
Nếu ta đến một thành phố lớn, có lẽ sẽ có cửa hàng vũ khí và công cụ riêng, nhưng ở vùng nông thôn như thế này thì họ gộp chung lại.
Tôi không biết tiêu chuẩn để đánh giá một cái cuốc tốt hay tệ là thế nào, nhưng có vẻ như ông lão đã sử dụng cái cũ quen đến nỗi nhận ra ngay sự khác biệt khi sử dụng cái khác.
"Thằng bé mà tôi hay dùng dễ sử dụng hơn, và nó có thể sới đất một cách dễ dàng mà thậm chí còn không cần phải dùng quá nhiều lực…"
Hm, ông lão có vẻ như thật sự gặp rắc rối với nó.
Việc làm nông thật sự...khá là nặng nhọc, thế nên sẽ thật tốt nếu như việc sửa chữa nhanh chóng được hoàn thành và trả về cho hai người họ sử dụng.
Sau đó chúng tôi nói chuyện đôi chút tình hình chính trị thế giới, rồi tôi trở về cửa hàng.
*Bang* Một tiếng ồn như tiếng súng phát ra từ phía phòng bếp.
Gì, cái quái gì vậy!?
Khi tôi ngó vào nhà bếp để xem, cái chỗ mà tiếng đó phát ra, Mina và Noela đang nấu ăn.
"Noela-san! Nếu em dùng nhiều lực thế thì sẽ nguy hiểm lắm đó-!"
"Mina, sai rồi, chưa hết đâu. Đây mới là, 10% sức của em thôi."
Noela tự hào nói, trong khi tay cầm con dao làm bếp.
"Tại sao nhìn em trông tự mãn vậy?"
"Sức mạnh của lang nhân, tuyệt vời lắm."
Vừa nói vừa làm cái khuôn mặt kimegao, em ấy lại vung con dao bếp vào cái thớt một lần nữa.
*BANG* – *CẠCH*
Con dao chặt thẳng vào giữa cái thớt.
"Ah-! Thấy chưa, chị đã bảo rồi mà, Noela! Em lại làm hỏng một con dao bếp nữa rồi. Reiji-san sẽ giận lắm nếu như cậu ấy biết đó, hiểu chứ?"
"........Mina, giữ bí mật. Đây- đây là bí mật. Bí mật với chủ nhân. C-còn. Còn một con dao bếp dự phòng nữa. Chủ nhân sẽ không biết nó bị hỏng đâu."
"Con dao dự phòng chính là cái em vừa làm hỏng đó!"
"Ru-?!"
"Em tính sao đây? Chị sẽ không thể nấu ăn hôm nay được đâu đó?"
"Ruu….."
Noela lúc buồn trông đáng thương thật, tôi đành phải ngắt lời họ.
"Tôi về rồi đây. Có chuyện gì đã xảy ra à?"
Hai người họ quay đầu lại nhìn tôi.
"Reiji-san, mừng cậu trở về. Nghe này, Noela-san em ấy-"
"Chủ nhân-"
Noela sụt sùi nhào tới ôm lấy tôi.
"Mina, tự nhiên cáu…"
"Không phải đâu, Noela-san làm hỏng-"
"Tôi biết rồi, biết rồi. Tôi thấy hết rồi. Noela làm hỏng dao làm bếp phải không?"
Noela bắt đầu run rẩy.
"Chủ nhân, giận…?"
"Anh sẽ không giận em chỉ vì hai con dao đâu."
"Ru-♪"
Vẫy vẫy vẫy vẫy vẫy vẫy vẫy vẫy vẫy vẫy.
Đuôi Noela vẫy liên tục với tốc độ cao.
Hai; Mina thở dài một tiếng, như thể cô ấy bỏ cuộc vậy.
"Reiji-san, tôi sẽ không thể nấu ăn như thế này được, cậu có thể mua một con dao làm bếp khác được không?"
Nấu ăn là một việc mà Mina coi là nghĩa vụ của mình, thế nên sẽ rắc rối nếu như cô ấy không thể nấu ăn.
Hơn nữa, tôi cũng sẽ gặp rắc rối nếu không được ăn tối mất.
"Vậy thì, tôi ra ngoài một lát đây."
Nói rồi tôi lại rời khỏi nhà một lần nữa, và lần này thì có Noela đi cùng.
Sau tất cả những điều đã nói và những việc mà em ấy đã làm, có vẻ như em ấy cảm thấy mình cần phải có trách nhiệm.
Cửa hàng tạp hóa cũng có dao làm bếp, nhưng nếu như tôi muốn mua thứ gì đó dùng được lâu, tôi nghĩ là sẽ tốt hơn nếu đến cửa hàng dụng cụ.
Khi chúng tôi đến nơi, không hề có một ai bên trong cái không gian chật hẹp của cửa hàng.
Không có nhiều dao cho lắm, nhưng kiếm và giáo được treo đầy trên tường, và mũ giáp, găng tay và giáp ngực các kiểu được đặt đầy trên các kệ.
"Chủ nhân, cái này tuyệt thật!"
Với đôi mắt sáng lấp lánh, Noela cầm thanh trường kiếm xịn nhất lên.
"Tại sao em lại chọn một thanh kiếm? Chúng ta sẽ không đi phiêu lưu, hiểu chứ? Tìm một con dao làm bếp đi, hay là một con dao cầm tay nếu như họ có bán..."
Tôi tìm được vài con dao làm bếp với giá tiền hợp lý và có vẻ dễ sử dụng. Tôi sẽ chọn mua hai cái đó.
Nhưng mà, sao chủ cửa hàng không xuất hiện nhỉ?
"Xin lỗi~! Có ai không~? Tôi muốn mua hai chiếc dao làm bếp-?"
*Bộp*
Một bàn tay xuất hiện và đặt lên trên quầy.
-Hee..!?
-K,kinh dị quá!
"Trật tự… đừng có mà hét..."
Cái đầu ló ra là của một cô gái đeo kính tóc màu xanh.
Cô ấy trông rất là buồn ngủ, cô ấy hạ kính xuống để dụi mắt.
"Tôi đang bị chìm trong việc sửa chữa… khi tôi định ra tiếp cậu, tôi đã nằm ngủ quên trên sàn nhà..."
Ngáp; cô gái đeo kính doãi người.
Vậy ra đây là lý do cho vấn đề của hai ông bà lão lúc nãy.
"À, cậu là nhà giả kim thuật trong lời đồn à? Tôi là Paula. Cậu thấy đấy, tôi là chủ cửa hàng này."
"Mà, tôi là dược sĩ, không phải là một nhà giả kim thuật đâu."
Chúng tôi bắt tay nhau. Rồi tôi trả cô ấy tiền cho hai con dao làm bếp.
"Việc sửa chữa vất vả lắm à?"
"Vất vả lắm, thật sự đó. À, cái mà gọi là tăng lực ấy, tôi uống nó mỗi tối. Nó đã giúp tôi rất nhiều...nên là, cảm ơn cậu nhé."
Tăng lực…? À, ý cô ấy chắc là Potion tăng lực. Nếu như cô ấy phải làm việc cả đêm ở cửa hàng như thế, tôi đoán là cô ấy kiểu gì cũng sẽ rơi vào trạng thái này thôi.
"Có yêu cầu sửa chữa từ nhóm Xích miêu, rồi mọi người trong thị trấn lại đưa ra mấy cái yêu cầu phức tạp...haiiiii… buồn ngủ quá…"
Annabel-san và nhóm của cô ấy có nhiệm vụ bảo vệ thị trấn, nên chắc hẳn là họ sẽ được ưu tiên việc sửa chữa rồi.
"Cô sửa đồ bằng cách nào vậy?"
"Thì, chỉ là nối những mảnh da lại với nhau và thêm lại những phần kim loại. Phần khó chịu nhất là tôi phải sửa mấy cái đồ bằng kim loại bị mẻ hay gãy; cái mà tôi chả thể nào làm được gì, cậu hiểu chứ? Tôi sẽ rất vui nếu như họ mua cái mới để thay, nhưng họ cứ bảo tôi phải sửa thôi. Nó ngốn rất là nhiều thời gian của tôi."
"Nhóm xích miêu dù sao thì cũng không phải là một nhóm lính đánh thuê giàu có gì cả…"
Khối lượng công việc là quá lớn để Paula có thể gánh vác được, và bởi vì không có ai giúp đỡ, nên mới gây ra sự chậm trễ.
"Rei-kun này, để xem...liệu cậu có thể nào làm ra một thứ gì đó tuyệt vời, như kiểu một thứ chất lỏng nào đó có thể dính hai thứ lại với nhau và rồi 'bùm', đồ đã được sửa không?"
"Tôi có thể làm một thứ tuyệt như thế không à… hừmm...? 'Dính hai thứ với nhau à'...?"
Dính...dính à…
...Ah. Tôi hoàn toàn có thể làm được!
"Đợi tôi chút xíu! Có lẽ là tôi có thể làm được đó!"
"Eh? Thật đó hả!? Tôi sẽ đợi, sẽ đợi cậu!"
Còn Noela thì…
Đang thử mặc áo giáp và tự chơi bằng cách giả vờ làm mạo hiểm giả.
…Kệ đi. Cứ để em ấy làm những gì mà em ấy thích.
Tôi nhanh chóng chạy về, lại nhốt mình trong phòng chế thuốc, và bắt đầu chế tạo "chất lỏng" đó.
[Keo siêu dính: một chất lỏng có độ dính cực cao có thể dính hai vật vào với nhau một cách chắc chắn]