-Góc nhìn của ba con chó-
Ba con chó quỷ rời khỏi khu rừng và tiến dần đến bãi săn quen thuộc của chúng.
"Anh cả, hôm nay chắc chắn chúng ta sẽ thu được mẻ lớn!"
Gugu vừa cười gugugugu vừa vẫy cái đuôi đen xì của mình theo sau người anh trai của nó là Gigi
"Không có thứ gì mà chúng ta, 'Bộ tam Hắc khuyển' không thể ăn cắp, ANH CẢ!"
Đứa em trai còn lại, Gege cũng hùa theo Gigi và sủa lên một cách vui vẻ.
"Dĩ nhiên rồi. Với một dãy hàng rào tồi tàn đến như vậy, có cũng như không thế kia thì. Gi gi gi. Con người là những kẻ ngu ngốc như vậy đó. Chúng đang đánh giá thấp sức mạnh của chó quỷ chúng ta rồi đó."
Với một tiếng kêu khinh bỉ, nó liếm vuốt của mình với cái lưỡi đỏ chót của nó.
Ba bọn chúng chính là thủ phạm phá hoại cây trồng ở khu đất của Jiral.
Chúng đã ăn tất cả các loại cây trồng mà chúng đã thấy lần trước, và hôm nay chúng cũng lại tiến đến khu đất của Jiral.
Vừa đi trước vừa ngoe nguẩy cái đuôi của mình, Gigi bỗng dừng lại bởi vì nó đã phát hiện ra điều gì đó bất thường.
Gugu, vì đi sau nên đã chạm mũi vào mông của Gigi, bối rối hỏi anh nó.
"Ouuch. ... Có vấn đề gì sao, anh cả? . "
"Vì lý do nào đó, mà anh mày đang có linh cảm điều gì đó tồitệ sẽ xảy ra...!"
Khi Gigi nhăn mày lại, Gege tiếp tục tiến về phía trước.
"Anh cả, chúng ta đã tới bãi săn rồi mà phải không? Chúng ta nên tợp luôn vài cây rồi-"
"-Không, có thứ gì đó ở đây ...! Gege, cẩn thận! "
Gió đã phát tán mùi ra xung quanh không khí...
Và nó phát ra từ khu vực mà chúng coi là bãi săn của mình.
"Có mùi gì đó, đây chẳng phải là...?"
Đây có thể coi là hồi chuông báo động kích hoạt bản năng sinh tồn của chúng.
Tuy nhiên, Gege sẽ không đời nào dừng lại trước những lời đó.
"Anh cả, anh chả giống mọi khi gì cả, phải không-? Chúng ta hãy nhanh chóng đi-, gì, gì, cái gì thế này...là gì- aaaaaaa!!?!?"
"" Gege-! ""
Khi cả hai con còn lại nhận ra sự bất thường, Gege đã sủi bọt mép và bất tỉnh..
Gigi nuốt nước bọt.
''Đó, đó chắc hẳn là rào chắn! Không còn nghi ngờ gi đó, ai đó đã dựng rào chắn...! "
"Anh cả! Anh đang nói gì thế!? Không đời nào lại có một pháp sư mạnh đến vậy ở cái vùng nông thôn hẻo lánh này được! Gege, anh đến để cứu em đây! "
"Chờ đã! Gugu. Nếu mày đi ra đó thì, mày cũng sẽ bị -"
"Anh cả-! ... Gege và em, bọn em yêu anh rất nhiều... Nếu như có chuyện gì xảy ra, anh sẽ bảo vệ bọn em, phải không-!? Người anh cả khi trước của bọn em đâu mất rồi..."
Gugu lắc đầu chán nản.
Ở phía trước mặt chúng, có Gege đang bị bất tỉnh, và cách đó không xa là bãi săn của bọn chúng.
"Gege, ngay bây giờ, anh đến chỗ em đây-! AwoooOOOOOO! "
Rống lên một tiếng để lấy dũng khí trước một đối thủ mà nó không thể thấy, Gugu lao tới
Nhưng vô ích thôi.
Giống như Gege, nó rống lên, sủi bọt mép rồi ngất đi.(Đánh bả à?)
"Gugu, Gege… Hừ. Mấy ngày gần đây anh đã làm một người anh tồi, anh sẽ cứu chúng mày. Đừng có mà đánh giá thấp ta tên pháp sư kiaaaa-! "
Với một tiếng hú được phát ra từ tận sâu trong linh hồn của mình, nó phóng như bay tới chỗ anh em của mình.
Cơn gió quái ác đã phá hủy khứu giác của nó bằng cái mùi cực kì kinh khủng nào đó.
Cái cái mùi kinh khủng đó tấn công tới mắt của Gigi.
Nó vô thức nhắm mắt của mình lại trước sự đau đớn tột cùng như thể đang bị đâm vào người vậy.
Chân của nó rụng rời, và rồi nó đâm thẳng xuống đất.
"ĐM con ngườiiiiiiiiiii-!"
Toàn bộ cơ thể của nó bị bao trùm bởi mùi đó.
Nó ngã xuống bên cạnh hai con còn lại.
Không còn vực dậy nổi nữa, Gigi mỉm cười.
... Nếu anh được chết với chúng mày, thì thế cũng được thôi...
◆ POV của Reiji ◆
"Ooh ~! Ooooh! Nó hoạt động tốt thật... "
Nheo mắt lại, tôi nhìn về phía trước khoảng 30 mét
"Kyan, kyaaaaaooon, kyan...!"
Con đầu tiên gục xuống, con thứ hai cũng gục xuống, và con thứ ba, với một cơ thể hơi lớn hơn hai con còn lại, lao tới với một tốc độ đáng sợ, nhưng đúng như mong đợi, nó cũng không thể chịu được mùi và gục xuống.
Cả ba con đều gục xuống rồi bất tỉnh, và chân của chúng đang co giật.
Jiral, người được tận mắt chứng kiến, tò mò hỏi tôi
"... Reiji-kun, cậu đã làm gì vậy? Dường như chúng bị ngất xỉu giữa chừng vậy?"
"Ah, tôi đã rải thứ này quanh hàng rào"
Tôi cho Jiral-san thấy sản phẩm mà tôi đã hoàn thiện hôm qua.
"Điều gì sẽ xảy ra khi ta rải thứ đó ra?"
"Đây là một chất lỏng toả ra mùi mà động vật và quái vật cực kì ghét."
"Ah, là loại thuốc mà cậu kể hôm qua phải không? Reiji-kun, cậu nhanh thật đấy "
"Phải rồi. Với thứ này, tôi đoán động vật và quái vật sẽ không dám đi vào để phá hoại cây trồng các trong một thời gian."
Khi tôi đưa cho cậu ấy lọ thuốc đuổi quái vật và động vật, cậu ta vui vẻ rải nó lên hàng rào.
Đúng như dự đoán, hiệu quả thật tuyệt vời.
Tuy nhiên, Noela lại nói, "Chủ nhân, không muốn đâu" và lại còn giận tôi nữa chứ.
Đó là một cú sốc rất lớn với tôi.
Các thành phần được pha loãng một chút trong quá trình điều chế, nhưng ngay cả khi tôi đã làm như vậy thì Noela vẫn ghét nó, nên tôi đoán là hiệu quả của nó ở mức vừa phải?
Lần này lại có thêm một đàn chó hoang nữa đến.
"Oi, Jiral, cậu đang có khách đó, hiểu chứ?"
"Ah, cậu nói phải. Để tôi xác nhận hiệu quả của thuốc một lần nữa đã."
Đàn chó hoang bước tới.
Tuy nhiên, đúng như mong đợi, khi chúng cách hàng rào khoảng 30m, chúng buộc phải dừng lại.
"Awooo..."
Chúng vừa trừng mắt nhìn vừa gầm gừ với cái hàng rào.
Và gió lại đưa mùi tới.
"Woooo..."
*Bộp* chúng ngã xuống và bất tỉnh.
"Được rồi đó, nó thật sự có hiệu quả thật."
"R-reiji-kun, đây, đây chính là một rào chắn! Một rào chắn đơn giản! Là loại chỉ có pháp sư mới thực hiện được, một loại rào chắn cơ bản!! Cậu, cậu đã tạo ra một rào chắn! "
"Không, những gì tôi đã làm chỉ là thuốc(bả chó) thôi"
"Nó cũng như nhau cả thôi! Cậu, cậu đã làm nó cho tôi phải không? Đây là... một chiến thắng cho tình bạn của chúng ta!"
"Xấu hổ lắm, đừng có mà nói như vậy chứ."
"-Tại sao chứ!?"
"Tại sao cậu lại hỏi tại sao chứ!"
"Tôi lại nợ Reiji-kun một lần nữa rồi... Giá của lọ thuốc đó là bao nhiêu vậy? "
"Tôi không cần tiền. Đó là khoản phí đặc biệt tôi trả cậu."
"Reiji-kun… cậu không cần phải ngại... Đó là chi phí của tình bạn! "
"Sai rồi! Cậu đang cho tôi mượn lô đất phải không? Tôi dùng thứ này để trả cho cậu."
Jiral trở nên thất vọng, và khi tôi khuôn mặt của cậu ấy, tôi chỉ biết cười.
Còn nữa, những con chó bị ngất đều vẫn còn sống hết.
Khi chúng tỉnh dậy, chúng chắc chắn sẽ phải bỏ đi.
Tôi điều chế nó với mức giá rất là rẻ, nên nhờ đó, loại thuốc này rất là phổ biến với những người làm nông nghiệp và những người lo lắng đến những sinh vật gây hại.
Có những người đã hét lên vui sướng, nhưng bất cứ khi nào tôi đang điều chế loại thuốc này, Noela lại không muốn đến gần tôi.
"Noela? Noela-san. Đây là công việc của anh mà! Không phải là anh thích nó đâu."
"... Ruu-"
Khi tôi đến gần em ấy hết sức có thể *Pyu-n*; Noela lại chạy đi.
Tôi cảm thấy shock...
"Reiji-San? Cậu lại bỏ tắm nữa à? "
"Tôi đã tắm rồi mà! Tôi chỉ đang làm một loại thuốc nhưng mà Noela lại ghét mùi của loại thuốc đó."
"Có lẽ có một chỗ nào đó mà cậu không thể kì cọ đúng cách được...? Reiji-san, nếu cậu thấy ổn thì, tôi sẽ cọ lưng cho cậu bất cứ khi nào cậu muốn! "
"Tôi không cần đâu, vì việc đó có vẻ xấu hổ lắm."
Mina nhận ra điều mình vừa nói, cô ấy lại bay lên trần nhà.
"Ha ~, tôi quên mất rằng Reiji-san đàn ông..."
"Khoan đã! Cô quên mất rằng tôi là đàn ông hả?! Có rất nhiều vấn đề điều này đó Mina! "
"Hau ~ ~"
Mina che khuôn mặt ửng đỏ của cô ấy bằng cả hai tay.
Bởi vì cô ấy coi tôi là bạn thế nên cô ấy mới không để ý tới giới tính của tôi
" Thôi được rồi. Tôi sẽ đi tắm tử tế, okay?! Tôi sẽ quên cọ lưng của mình, vậy là ổn chứ!? Và còn nữa, tôi là một thằng đàn ông, hiểu chứ!? "
Và như vậy, tôi đã trải qua một ngày vui? vẻ.
_________________
Ngày 15 đi học rồi, huhu.
Chương sau sẽ lại gặp bé tóc xoăn Elaine, nên là mình sẽ up chương kế trong tuần này.
À mà Reiji có phải là đàn ông không nhỉ, tại chương này thấy hơi ga y?