Này! Tôi đã bảo là người đó rồi mà ~ - Diệp Thành nhăn nhó lẻo đẻo theo sau một cô gái có mái tóc màu tím đặt biệt.
- Tôi đã nói rồi, tôi không quan tâm! – Tần Hinh cất tiếng, mặt vẫn theo chân tiến bước đều đều.
Thật ra Tần Hinh và Diệp Thành – con người tài giỏi nhất cái sở cảnh sát ở lĩnh vực pháp y và điều tra - đã được mời đi làm giám thị cho cuộc thi Tuyển thanh tra mới do Sở cảnh sát A tổ chức. Hôm nay là ngày đầu tiên, mọi người tập trung rất đầy đủ và thí sinh dự thi cũng không có vấn đề gì xảy ra, chỉ có điều...
- Tôi biết chắc chắn là hắn ta! Hắn cứ nhìn chằm chằm vào cậu! – Diệp Thành càng ngày chạy càng gần đến Tần Hinh. – Không lẽ cậu khoái hắn rồi?.
- Cậu! – Tần Hinh bậm môi quay qua Diệp Thành, cô định quăng cho anh "ánh mắt quyền", một tuyệt chiêu mà bảo đảm kẻ nào đắc tội với cô chỉ còn biết câm mồm và rút lui.
Nhưng không ngờ, ánh mắt họ chạm nhau, bỗng cả hai khựng người. Không gian xung quanh như ứng đọng lại, ấy vậy mà lá vàng vẫn xạc xào rơi không ngớt khiến con đường mùa đông hanh giá cứ tựa còn thơ như những ngày thu. Gió cũng gần như se huốm những trái tim đang yêu làm chúng thèm hơi ấm của người. Và nơi đây tim cô lại dậy lên những mơ hồ mà ngày xưa cô từng có nhưng chưa bao giờ thừa nhận.
Nói chưa bao giờ thừa nhận cũng không đúng lắm. Mà chính xác là cô không dám thừa nhận. Tần Hinh đã từng có một xúc cảm mộng mị những lần nằm cạnh chàng thám tử trẻ trâu ấy trong mấy buổi cắm trại khi cậu còn sống ở Úc. Nghe có vẻ biến thái nhưng đó là sự thật. Nó say đắm tới mức khiến cô phải bao lần ngăn cho vòng tay mình không quàng qua người Diệp Thành, và dẫu hơi ấm có gần đến mấy cô vẫn không một lần nào dám định nghĩa cho cái cảm xúc tội lỗi đó...
Bây giờ cũng vậy, dưới ánh mắt mênh mang nâu thẳm và hơi ấm ấy cận kề nhưng cô vẫn không thể chạm vào chúng.
- Ồ, vậy ra là cậu lo ngắm trai à? – Cô phá tan bầu không khí lãng mạn bằng một câu mỉa mai đầy thách thức và cái đầu ngẩng cao.
- Tôi? Tôi á? Có cậu ấy! Rõ ràng tôi thấy hắn đang muốn tán tỉnh cậu! – Diệp Thành gần nhưng hét vào tai Tần Hinh. Anh có vẻ không biết điều đó khiến tâm can cô muốn lộn ra, cô đã quen với sự im lặng tâm tịnh yên bình nên khi anh nói như vả vào màng nhĩ thì dẫu cô có điềm đạm tới cỡ nào vẫn nổi quạu lên.
- Cậu hết việc làm rồi à? Có cái chuyện người ta lén để lại số điện thoại trong túi xách của tôi không mà cậu cũng không để tôi yên à?
Diệp Thành giật thót cả mình.
- Cậu giận à? – Anh tròn mắt, miệng lầm bầm như đang nũng nịu, ấy vậy mà lại đang rất sợ cô giận thật.
- Ừ, vậy thì sao? – Giọng nói lạnh lẽo đặc trưng đã trở về, có vẻ cô đã lấy lại bình tĩnh.
- Giận thật à...? – Mặt Diệp Thành căng lại, bắt đầu nhận thấy được sự nghiêm túc trong lời nói của Tần Hinh.
- Tôi không có thời gian để giỡn mặt với cậu. – Tần Hinh quay lưng và cất bước đi nhanh hơn trước nhưng rồi khựng lại một chút – Mà tôi giận thì có liên quan gì tới cậu? Cậu...có thể làm gì chứ?.
Tần Hinh đi thật nhanh, nhanh đến mức thoáng chốc Diệp Thành chỉ còn thấy được bóng dáng cao gầy của cô sau lớp lá vàng khô heo hắt rơi tới tấp. Có một điều gì đó rất lạ, đúng thật là chẳng có liên quan gì về việc cô với anh giận nhau hay không, cũng không liên quan gì tới anh khi cô được người khác tán tỉnh. Vậy mà anh vẫn cảm thấy khó chịu.
Diệp Thành nhớ lại, cái cảm giác này y chang như lúc anh thấy vợ của anh, tức Triệu Nhi tỏ ra vui vẻ với mấy thằng đàn ông khác trước khi anh bị mất trí nhớ. "Trước khi bị mất trí nhớ?", đó không phải là lúc Tần Hinh bước vào đời anh. Nhưng sao nó lại xuất hiện vào lúc này? Nó khiến anh phát điên.
Anh thẩn người, bóng dáng đó khuất mất rồi. Và anh quyết định cất bước đi, chả qua là không muốn nhớ lại để rồi khẳng định thêm một cái gì nữa, ừ, anh thừa biết nó là tội lỗi, và hoàn toàn vô vọng.