Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Buổi tối, hai người cùng chen chúc trong quan tài, quan tài không quá rộng, chiều ngang vừa đủ để hai người nằm.
Tô Di trở mình nằm nghiêng, cẩn thận dịch đến bên người Lý Yêu Yêu.
Lý Yêu Yêu cũng trở mình, quay về phía vách quan tài.
Qua mười phút, Tô Di thử đặt tay lên hông Lý Yêu Yêu, Lý Yêu Yêu tức giận nói: “Anh còn động tay động chân nữa là tôi đi luôn đấy!”
Tô Di gượng cười, thu tay lại, dịch về phía bên kia quan tài.
Qua nửa tiếng, Lý Yêu Yêu trở mình, chợt cất tiếng: “Này!”
Giọng Tô Di mềm nhũn như cừu non: “Ừ?”
Lý Yêu Yêu hỏi: “Sao đột nhiên bị thủng dạ dày vậy? Trước đây cũng đâu có dấu hiệu gì đâu.”
Tô Di im lặng một lúc, ngập ngừng nói: “Cũng không phải không có… Hồi xưa dạ dày hay gặp vấn đề nên chịu đau quen rồi.. chứ thật ra, đi ngoài ra máu từ lâu rồi..”
Lý Yêu Yêu nhớ dạo trước có vài lần hắn nhìn thấy Tô Di uống cái thứ gì đó màu trăng trắng, hắn cứ ngỡ đó là đường, hôm nay nghĩ lại mới biết đó là thuốc. Hắn nhíu mày nói: “Anh đi ngoài ra máu sao không nói với tôi?”
Tô Di càng thêm ngượng ngùng, nhỏ giọng nói: “Tôi cứ tưởng rằng.. mình làm cái kia quá lửa…”
Lý Yêu Yêu: “….”
“Mịa nó!” Lý Yêu Yêu cảm thấy vô cùng oan ức: “Vớ va vớ vẩn! Ông đây hầu hạ anh dịu dàng như thế, còn chưa dùng đồ chơi bao giờ!”
Tô Di rụt cổ lại: “Xin lỗi….”
Lý Yêu Yêu bất đắc dĩ đỡ trán: “Thân thể là của anh, xin lỗi tôi làm cái gì. Sau này nhớ kỹ… Thôi bỏ đi, cũng không có sau này!”
Tô Di mò tay qua nắm lấy tay hắn, giọng càng thêm ngọt ngào: “Tôi biết cậu quan tâm đến tôi mà.”
“Vớ vẩn! Bớt tự sướng đi!”
Tô Di khẽ cười, thể như câu Lý Yêu Yêu vừa nói là “Tôi yêu anh” không bằng.
Lý Yêu Yêu lại phát giận, vươn tay ra đẩy đầu anh, cắn răng nghiến lợi mắng: “Cười cái rắm! Ngủ đi!”
Sớm hôm sau, lúc Tô Di tỉnh lại chỉ thấy trong quan tài có một mình mình, nhất thời bị hoảng hốt.
Quần áo anh cũng chẳng buồn mặc, chân trần chạy ra khỏi phòng mà hét lớn: “Lý Yêu Yêu! Yêu Yêu!”
Thư phòng ở tầng hai vọng ra tiếng chửi của Lý Yêu Yêu: “Gọi cái rắm, ông đang lên mạng!”
Tô Di thở phào nhẹ nhõm, chân mềm nhũn thiếu chút nữa ngã xuống đất, phải chống tường mới đứng vững được. Anh cười khổ, quay về phòng mặc quần áo và rửa mặt.
Xong xuôi đi tới thư phòng, Tô Di thấy Lý Yêu Yêu đang chơi FreeCell —— Đó giờ, hắn không có hứng thú lên mạng giết thời gian.
Tô Di liếc mắt nhìn màn hình, thấy trên thanh tác vụ có mở một trình duyệt, trên đó hiện rõ ba chữ “Bệnh dạ dày”.
Tô Di cười trộm, nhanh như chớp hôn chụt một cái lên mặt Lý Yêu Yêu, vui vẻ nói: “Tôi đi mua đồ ăn sáng nha.”
Lý Yêu Yêu tỏ vẻ ghét bỏ giơ tay ra ngăn cản: “Cảnh cáo anh đừng có mà quấy rối tình dục! Tôi mua đồ ăn sáng rồi, để ở phòng khách ấy!” Xong hắn còn nói đểu một câu: “Gì mà ngủ như lợn, đợi đến khi anh mua đồ ăn sáng về thì tôi đã chết đói rồi!”
Tô Di đi xuống tầng nhìn, thấy trên bàn có một bát cháo gà nấm hương và một cốc sữa đậu nành, nụ cười trên môi càng khoét sâu.
Qua vài ngày, lão Dư và lão Xa trở về từ Thổ Nhĩ Kỳ.
Lão Dư tên là Dư Ngư, là đại đệ tử của Nam Cung Cẩu Thặng. Lão Xa tên là Xa Xà, là nhị đệ tử của Nam Cung Cẩu Thặng. Nam Cung Cẩu Thặng thu nhận ba người đồ đệ, người thứ ba không ai khác chính là Lý Yêu Yêu.
Tên của Xa Xà và Dư Ngư đều do Nam Cung Cẩu Thặng đặt cho. May cho Lý Yêu Yêu, bởi hắn không ở cùng với sư phụ từ lúc mới sinh nên mới thoát khỏi kiếp mang tên Cẩu Cẩu hoặc Mao Miêu.
Dư Ngư và Xa Xà đi tới cửa, Xa Xà mặt không đổi sắc khom lưng thay giày, mà Dư Ngư thì giậm giậm hai cái rồi đá giày bay tít tắp, sau đó nhào tới dúi đầu Lý Yêu Yêu vào hốc cổ: “Ranh con, dám phách lối trên điện thoại hả?! Tưởng sư huynh đây không dám ra tay bóp chết chú hả?”
Lý Yêu Yêu tặng Dư Ngư một cái đầu gối vào bụng, hai người ngã lăn quay ra đất.
“Mịa, chưa biết ai bóp chết ai đâu!”
Xa Xà thay giày xong mặt không đổi sắc đi vòng qua hai người, gật đầu chào Tô Di, sau đó tự cầm chén rót nước cho mình.
Tô Di cũng từng gặp qua hai vị sư huynh này rồi, dây thần kinh sớm đã chai lỳ, anh nở nụ cười ôn hòa: “Xa sư huynh.”
Xa Xà nói: “Kể đi, chi tiết một chút vào.”
Tô Di kể cặn kẽ lại chuyện phát hiện cổ mộ của vị Ngư bá kia, Xa Xà nghe xong cau mày nói: “Nguy hiểm quá.”
Tô Di ngẩn người: “Nguy hiểm?”
Xa Xà nói: “Với cậu ấy, quá nguy hiểm. Nếu bị phát hiện thì tiền đồ của cậu coi như xong.”
Thực ra Xa Xà nói xong Tô Di mới nghĩ đến chuyện này. Vốn là anh sợ Lý Yêu Yêu chạy trốn mình, lại vừa hay mấy hôm trước mới nghe Tiểu Kiều kể chuyện cổ mộ thời Tây Chu, cho nên mới mang ra làm mồi để tạm giữ Lý Yêu Yêu lại. Anh cười khổ nhìn Lý Yêu Yêu vẫn còn đang lăn lộn trên mặt đất: “… Em nghĩ, sẽ không sao đâu.”
Lý Yêu Yêu và Dư Ngư mần nhau chán chê xong, bò từ dưới đất lên, nhìn nhau hừ một tiếng, Lý Yêu Yêu theo thói quen đi đến ngồi xuống bên cạnh Tô Di, trước khi mông chạm ghế hắn lưỡng lự mấy giây, sau đó dứt khoát ngồi xuống.
Lý Yêu Yêu hỏi: “Sao mấy người lại chạy đến Thổ Nhĩ Kỳ?”
Dư Ngư cướp lời đáp: “Dào ơi, chuyện dài dòng lắm. Nhóc con, anh từng nói với chú rồi đấy, Ai Cập đẹp thì đẹp thật, nhưng lại như người con gái bảo thủ kín cổng cao tường, đến tóc tai cũng kín mít. Thổ Nhĩ Kỳ cũng bao bọc kĩ càng đấy, nhưng cái vỏ bao của nó lại rực rỡ sắc màu thu hút người khác, đâu giống như Ai Cập..”
Lý Yêu Yêu diện vô biểu tình lạnh lùng cắt ngang: “Khi nào tôi hỏi gì anh đáp nấy thì khi đó tôi sẽ thật tình gọi anh hai tiếng ‘sư huynh’.”
Dư Ngư: “…”
Xa Xà nói: “Sư phụ buôn bán được tiền lời đi du lịch đất Ai Cập, bọn tôi cùng đi theo.”
Lý Yêu Yêu đưa mắt nhìn Dư Ngư đầy ý vị: “Chuyện rất dài dòng? Dài ghê cơ nhỉ..”
Trên mặt Dư Ngư viết rõ hai chữ xấu hổ: “…”
Tô Di hé miệng cười trộm.
Bốn người bắt đầu nghiêm túc bàn chính sự, lúc này Dư Ngư thi hành cương lĩnh chỉ được im lặng lắng nghe chứ không được phép lên tiếng, chưa đến một giờ đồng hồ, họ đã lên kế hoạch xong xuôi.
Buổi tối, Xa Xà và Dư Ngư ngủ cùng một phòng, Tô Di muốn chen chúc trong quan tài cùng Lý Yêu Yêu, nhưng Lý Yêu Yêu lại chắn ngang không cho Tô Di vào: “Nè, lão Dư với lão Xa đều ở đây cả, anh còn sợ tôi chạy đi đâu nữa? Đừng có tranh giành quan tài với tôi!”
Bình thường Tô Di là một người rất đỗi ôn hòa hiền lành, nhưng hễ gặp chuyện liên quan đến Lý Yêu Yêu thì anh liền trở nên cố chấp: “Tôi thích ngủ trong quan tài.”
Lý Yêu Yêu ra vẻ rất biết lắng nghe nhảy ra ngoài, giơ tay ra dấu mời: “Thế vào đi, tôi không tranh với ngài nữa, ngài nghỉ ngơi tốt nhé.” Dù gì biệt thự cũng có đến bốn phòng ngủ cơ mà, hắn ngủ đâu mà chẳng được.
Tô Di khổ sở đau đáu nhìn theo Lý Yêu Yêu, kéo góc áo hắn không chịu buông. Lý Yêu Yêu cảm thấy vô cùng bất lực: “Sao anh phiền thế nhỉ! Tôi ghét nhất là bị kiểu người như anh dây dưa không rõ đấy.”
Tô Di nhỏ giọng thầm thì: “Tôi mặc kệ, nhất định tôi phải đoạt cậu về.”
Thật ra anh không sợ hãi mà cố chấp như vậy cũng bởi vì anh hiểu rõ Lý Yêu Yêu. Cái tên Lý Yêu Yêu này chanh chua đanh đá vậy thôi, chứ thực ra hắn cũng là một người rất có nguyên tắc. Ví dụ như mấy ngày qua, tuy hở một chút là hắn lại nổi quạu lên, nhưng hắn chưa từng động tay động chân với Tô Di, cho dù Tô Di cứ bám riết lấy hắn thì hắn cũng chỉ đẩy nhẹ ra thôi; lại ví dụ như tuy Lý Yêu Yêu luôn miệng nói không thích, nhưng hắn sẽ tuyệt đối không lấy người thứ ba ra làm cái cớ để thoát khỏi Tô Di; lại có ví dụ khác, Lý Yêu Yêu cứ nói ghét anh suốt, nhưng đến bữa ăn, hắn chăm chú dõi theo từng nhất cử nhất động của anh hơn bất cứ ai.
Cho nên, Tô Di không tin là Lý Yêu Yêu thật sự không thích anh. Cho dù hắn không thích, thì vẫn có thể thích lại một lần nữa mà, không phải sao?
Lý Yêu Yêu hít sâu, thở ra, lại hít sâu, rồi đột nhiên ấn cổ Tô Di đè lên tường.
Tô Di hoảng sợ, nhưng nhanh chóng khôi phục nét mặt ôn hòa.
Lý Yêu Yêu không buông tay mà bóp chặt cổ anh, híp mắt lộ vẻ nguy hiểm: “Tôi cảnh cáo anh đừng có mà chọc tới tôi. Làm anh em, cả đời! Người yêu á, mơ đi. Tôi thích phong lưu lạc thú, đừng có dại mà động tới tôi.”
Khớp hàm Tô Di run run, nhưng anh vẫn cố dùng giọng bình tĩnh nhất để nói: “Làm bạn tình thì sao?”
Lý Yêu Yêu ngẩn ra.
Một lát sau, Lý Yêu Yêu buông anh ra, cười như không cười mà nâng mi: “Anh thiếu hơi giai à?”
Tô Di bình tĩnh nói: “Tôi thiếu hơi cậu.”
Lý Yêu Yêu nhắm mắt khẽ cắn môi, đột nhiên nhào tới người Tô Di mà cắn gặm tựa dã thú, giọng hắn trở nên mơ hồ: “Ờ, thì làm bạn tình! Vui vẻ một chút, đừng có mà nghiêm túc. Nhớ phải hảo tụ hảo tán đấy!”
Tô Di nở nụ cười điềm đạm.
Hôm sau, bốn người mang theo hành lý đi tới sân bay.
Đến sân bay, Tô Di như nhớ lại hồi ức không vui, sắc mặt có hơi tái nhợt. Anh đi vào WC, lấy vài viên thuốc trắng trong túi ra, bỏ một viên vào miệng.
“Két…”
Người nào đó kéo khóa quần lên, lúc quay đầu vô tình trông thấy động tác của Tô Di, nghi ngờ hỏi: “Thuốc?”
Tô Di hoảng sợ, quay đầu thấy Xa Xà thì lắp bắp nói: “Không, không phải… là canxi..” Da tay anh rất trắng, vừa nắm chặt đã đỏ ửng lên.
Xa Xà gật đầu, rửa tay rồi đi ra ngoài.
Trước khi máy bay cất cánh, Lý Yêu Yêu nghiêm mặt kéo Tô Di ra trước mặt mình: “Anh lại đau dạ dày?”
Tô Di chột dạ lắc đầu, đến khi thấy Lý Yêu Yêu nheo mắt lại gần mới khe khẽ gật.
Lý Yêu Yêu cau mày bỏ đi, chỉ chốc lát sau đã quay về, nhét một chai nước nóng giữ nhiệt vào trong tay Tô Di: “Ôm vào bụng.”
Tô Di ngại ngùng cười, mặt phơn phớt hồng.
Lý Yêu Yêu liếc mắt nhìn, hiếm khi không đá xoáy chọc ngoáy anh.
Máy bay cất cánh, sắc mặt Tô Di mỗi lúc một tệ hơn, cả người cong lại như con tôm, miệng không nhịn được khẽ rên lên vài tiếng.
Lý Yêu Yêu ôm chặt anh, cơ hồ như muốn khảm vào lòng: “Đau lắm à?”
Tô Di run giọng nói: “Không.. việc gì..”
Lý Yêu Yêu hét lớn: “Tiếp viên hàng không! Tiếp viên hàng không đâu!”
Các hành khách trong khoang đều quay đầu nhìn về phía hắn, mà Lý Yêu Yêu chẳng mảy may đoái hoài.
Tô Di giật nhẹ tay áo hắn, chỉ vào một cái nút ở ghế ngồi, Lý Yêu Yêu bừng tỉnh, ấn xuống cái nút.
Chẳng mấy chốc tiếp viên đã đi đến, chân mày Lý Yêu Yêu cau chặt đến nỗi có thể kẹp chết một con ruồi: “Mang thuốc giảm đau và nước nóng tới đây, mang nhiều nhiều một chút!”
Tiếp viên hàng không nhìn mặt Tô Di trắng bệch, vừa kêu đồng nghiệp đi lấy thuốc, vừa cẩn thận dò hỏi: “Thưa quý khách, ngài khó chịu ở đâu ạ?”
Tô Di nhìn tiếp viên hàng không, sau đó đầu càng cúi thấp hơn: “Hai tháng trước… tôi mới làm phẫu thuật….”
“Sao?!” Ngay cả tiếp viên hàng không cũng biến sắc, “Quý khách, ngài mới phẫu thuật sao có thể đi máy bay được? Bác sĩ không dặn ngài sao?”
Sắc mặt Lý Yêu Yêu cũng trở nên kì quái, hắn cúi đầu nhìn Tô Di, môi run lên không nói gì.
Một lát sau, thuốc và nước được đưa tới. Uống thuốc xong, Tô Di dựa đầu vào vai Lý Yêu Yêu nhắm mắt dưỡng thần.
Bởi do biến đổi khí áp nên người vừa làm phẫu thuật không thể ngồi máy bay, điều này Lý Yêu Yêu có thể hiểu, nhưng đúng là hắn không nhớ tới. Còn Tô Di, nhìn vẻ mặt anh thế kia, rõ ràng anh biết rõ, nhưng vẫn cố lên máy bay.
Lý Yêu Yêu giận đến run lên, cố sức bóp mặt Tô Di, trầm giọng nói: “Anh muốn chết à?”
Tô Di cười khổ.
Lý Yêu Yêu mắng: “Anh cứ tiện nữa vào, tiện chết luôn đi, cho ông đây được giải thoát!” (tiện trong ti tiện)
Tô Di dụi dụi đầu vào hõm vai Lý Yêu Yêu.
Lý Yêu Yêu thấp giọng nói: “Được rồi, ngủ đi, ngủ cái liền hết đau, khi tỉnh dậy thì đã đến nơi rồi.”
Xuống sân bay Hàm Dương, Lý Yêu Yêu ném vé máy bay cho Xa Xà: “Mấy anh lấy hành lý đi, tôi đưa anh ấy đến bệnh viện cái đã.”
Chợt Dư Ngư reo lên: “Ê, sư đệ nè, cậu nghe anh nói….”
“Nói cái rắm!”
“Im miệng!”
Lý Yêu Yêu và Xa Xà đồng thời cất lời.
“….” Dư Ngư tủi thân ngồi xổm xuống bên góc tường vẽ một vòng tròn ~~ vẽ hai vòng tròn ~~~
Xa Xà mặt không đổi sắc nói: “Đi nhanh đi.”
Lý Yêu Yêu ôm ngang người Tô Di đang đau đến run lên, chạy như bay.
.o.
FreeCell