Lý Yêu Yêu chạy vọt tới miệng hang đá, chỉ thấy Kiều Du đang nằm bò trên người Tô Di, cả người lạnh run.
Sắc mặt hắn trầm xuống, bịt mũi cười lạnh nói: “Cũng biết chọn nơi vận động ghê.”
Tô Di thấy Lý Yêu Yêu thì giật mình, nhưng cũng không phản ứng mạnh, chỉ vỗ vỗ Kiều Du đang bám lấy người mình: “Anh Tiểu Kiều, không sao đâu.”
Lý Yêu Yêu tỏ vẻ khinh thường nói: “Làm khảo cổ còn sợ thi thể, hừ, hét đến cả núi đều nghe thấy tiếng anh.” Nói xong còn thấy giọng chưa đủ gay gắt mà bồi thêm một câu, “Đồ hèn nhát.”
Lúc nói câu này, đồng chí Lý Yêu yêu đã hoàn toàn quên mất mình vừa thấy thi thể thì ôm chặt người Dư Ngư run như cầy sấy.
Thật ra Tô Di rất vô tội. Lúc tiến vào động anh thấy có mùi là lạ, thử chiếu đèn pin một cái, còn chưa thấy rõ trong góc phòng có gì, chỉ cảm thấy cổ đột nhiên bị siết chặt, một bóng đen bổ nhào về phía mình, anh giật mình mới kêu lên một tiếng.
Kiều Du hé miệng run rẩy đứng xuống, vẫn còn nắm chặt cánh tay Tô Di, giọng nghèn nghẹn ủy khuất: “Tôi tôi tôi.. mới chỉ thấy xương khô, cái cái cái cái này là là là cái gì…..”
Thi thể người bị trương rữa trông vô cùng đáng sợ, thi thể trướng to gấp ba bốn lần bình thường, gần như thay đổi hoàn toàn, phản ứng của Kiều Du thật ra cũng bình thường.
Cẩu Thặng, Dư Ngư, Xa Xà nối đuôi nhau đi ra.
Đồng chí Cẩu Thặng chiếu đèn pin một cái, hết sức ngạc nhiên: “A, tiểu đồng chí, sao lại là cậu?!” Lần này nói tiếng phổ thông rất rõ.
Kiều Du run run chiếu đèn pin tới, trông thấy đôi mắt hí thì cũng kinh hãi: “Là ngươi sao! Đồ lừa đảo!” Thực ra anh chỉ nhận ra đây là người đầu tiên lừa mình.
Mọi người đều mờ mịt chẳng hiểu mô tê gì.
Nam Cung Cẩu Thặng cười ha ha nói: “Tiểu đồng chí, lần trước chỉ đùa cậu tí thôi, đừng để trong lòng.”
Lý Yêu Yêu không chịu nổi mùi thi rữa, chui ra ngoài huyệt động, mọi người cùng đi ra theo.
Hắn hít sâu không khí trong lành, quay đầu bất cần hỏi: “Sao anh cũng tới?”
Tô Di bình tĩnh lấy ra một tấm bản đồ: “Tôi tìm được tấm bản đồ này, nhờ anh Tiểu Kiều dẫn tới xem một chút.”
Mặt Lý Yêu Yêu biến sắc, đưa tay ra đoạt lấy, lại thấy bản đồ được vẽ vô cùng chi tiết, không những có núi mà những ngã rẽ, lối đi đều được vẽ chi tiết và chú thích rõ ràng.
Hắn nghiến răng nghiến lợi: “NAM CUNG CẨU THẶNG!”
Đồng chí Nam Cung Cẩu Thặng ở bên kia nhiệt tình kéo tay Kiều Du bắt chuyện: “Tiểu đồng chí, cậu tên gì? Cậu xem ba cái đứa kia kìa, đều là mấy đứa đồ đệ bất tài của tôi đó, ha ha ha.. ha ha ha.”
Mặt Kiều Du biến sắc: “Ông là sư phụ của bọn họ!”
Lý Yêu Yêu nghẹn họng, vo viên bản đồ rồi ném vào trong túi, nhìn Tô Di cười nhạt: “Âm hồn không tan.”
Tô Di bình tĩnh nhìn hắn, gằn từng chữ nói: “Cậu nói cái gì? Tôi và anh Tiểu Kiều nhặt được tấm bản đồ này, cảm thấy tò mò nên đi xem một chút. Sao cậu cũng ở đây? Tấm bản đồ này là cậu để lại à?”
Hừ! Lý Yêu Yêu nhất thời cảm thấy mới mẻ: Con cừu non nay bị sao vậy, rất có vấn đề nha, lại không tới đây ôm chân gia khóc lóc!
Kiều Du lòng đầy căm phẫn hỏi: “Cái thi thể kia là sao vậy?! Mấy mấy mấy người.. giết giết giết người..”
Nam Cung Cẩu Thặng bật cười: “Tiểu đồng chí, cậu nghĩ tôi xấu xa như vậy sao?”
Kiều Du dùng ánh mắt hoảng sợ hỏi ngược lại: Còn không phải?
Lý Yêu Yêu ôm ngực, bất cần nói: “Bản đồ là do ông già đểu kia để lại, không liên quan gì tới tôi. Bên trong có bích họa đấy, anh với anh~~Tiểu ~~~Kiều~~~cứ từ từ thưởng thức.”
Tô Di bình tĩnh hỏi: “Cái thi thể kia là sao vậy, chuyện gì đã xảy ra?”
Lý Yêu Yêu sờ sờ tai, nói: “Là bọn đạo mộ, chắc lúc chia của bị đồng bọn giết, chết được mấy ngày rồi.”
Nam Cung Cẩu Thặng nhiệt tình kêu gọi: “Nào nào nào, các đồ nhi, chúng ta dẫn hai đồng chí vào xem nào.”
Kiều Du nhỏ giọng thầm thì: “Ai thèm đi với ông..”
Nhóm người lại tiến vào hang đá một lần nữa, Nam Cung Cẩu Thặng chiếu đèn pin về phía bích họa, Tô Di và Kiều Du kinh ngạc ồ lên, Tô Di lập tức lấy sổ kí họa ra chép lại hình trên hang đá.
Đến đây mùi thi thể đã tản đi không ít, Lý Yêu Yêu vẫn lấy tay bịt mũi, tức giận nói: “Vẽ cái gì, trong còn nhiều hình lắm, anh vẽ thế này thì có cho vài ngày nữa cũng không xong.
Tô Di nghe vậy thì dừng lại, khép quyển kí họa lại, tiếp tục đi vào trong.
Mọi người đi sâu vào động, mười mấy phút trước Lý Yêu Yêu còn hoảng hốt kinh ngạc, nhưng giờ lại vô sỉ cười nhạo vẻ mặt cả kinh của Tô Di và Kiều Du.
Đi tới cuối động, Kiều Du ngửa đầu ngẩn người nhìn bích họa, chợt có một tiếng động từ dưới chân vang lên, anh cúi đầu thấy mình dẫm vỡ một đoạn xương. Anh như lò xo mà rụt chân về: “Cái cái cái…”
Nam Cung Cẩu Thặng cười ha hả: “Tiểu đồng chí, cậu phá hỏng văn vật rồi. Người ta nằm đây yên lành một ngàn năm, lại bị cậu quấy rầy.”
Kiều Du nhìn chỗ xương mất trật tự dưới đất, bắt đầu hoài nghi không biết có phải mình phá hỏng hay không.
Anh ngồi xổm xuống chỗ xương: “Đây.. là Tây Hạ?” Anh khẽ dời đường nhìn, chỉ vào vách đá kinh ngạc nói: “Văn tự Tây Hạ!”
Phía dưới hình vẽ hộ pháp, trên mặt vách có khắc vài văn tự Tây Hạ, ban nãy Lý Yêu Yêu và Dư Ngư không thấy chỗ văn tự này, nhưng Nam Cung Cẩu Thặng thì đã sớm thấy, híp mắt cười hỏi: “Tiểu đồng chí biết chữ Tây Hạ sao?”
Kiều Du khẽ đọc dòng chữ kia lên: “Kẻ phản bội lén lút thông đồng với người Mông Cổ..”
Anh như thông suốt điều gì đó, ngạc nhiên hô “A!” một tiếng, sau đó nét mặt lại có vẻ mê man.
Tô Di cau mày nói: “Cuối thời Tây Hạ, Hiến tông Lý Đức Vượng có ý theo Thành Cát Tư Hãn tây chinh để chống lại Mông Cổ, sau đó bởi tin tức lộ ra nên quân Mông Cổ đánh Ngân Xuyên, Lý Đức Vượng phải đầu hàng, phải đưa con tin sang Mông Cổ mới giữ được nước. Hai năm sau ông mắc bệnh nên qua đời, cháu trai Lý Hiển lên kế vị, đó cũng là vị vua cuối cùng của Tây Hạ. Một năm sau Lý Hiển đầu hàng, bị người Mông Cổ sát hạ, từ đó Tây Hạ bị diệt vong.”
Kiều Du tiếp lời: “Bích họa này chưa được vẽ xong, có lẽ bức họa này vẽ tới đây thì mất nước. Mà bộ xương này, có lẽ chính là người đã để lộ tin tức cho Mông Cổ.”
Nam Cung Cẩu Thặng cười cười vỗ vai Kiều Du: “Tiểu đồng chí khảo cổ rất thông minh nha, tôi còn chưa hiểu gì thì cậu đã suy luận được ra rồi.”
Lý Yêu Yêu đưa mắt nhìn trời.
Mọi người lưu luyến nhìn bích họa một chút, sau đó rời khỏi hang đá.
“Gù gù..” Tứ Ngưu vẫn đứng trên vách đá nay bay xuống, đáp trên vai Nam Cung Cẩu Thặng.
Kiều Du trợn mắt há miệng: “Sao, sao con gà mái của ông bay được!!!”
“Phụt!!” Dư Ngư phun hết nước miếng lên mặt Xa Xà.
Nam Cung Cẩu Thặng cười nói, ngày nào tôi cũng cho nó ăn cánh bồ câu tẩm bổ, ăn gì bổ nấy, ăn được hai năm thì nó biết bay.
Mọi người chết lặng.
Kiều Du nghiêm túc hỏi Tô Di: “Chỗ di tích này xử lý thế nào đây?”
Tô Di nhìn Lý Yêu Yêu, Lý Yêu Yêu lại nhìn Nam Cung Cẩu Thặng, Nam Cung Cẩu Thặng thu lại vẻ cợt nhả, nghiêm túc nói: “Báo cảnh sát đi. Di tích quan trọng như vậy nhất định phải báo lên quốc gia. Không nói đến việc có án mạng mà bọn chúng còn cầm nhiều văn vật như vậy đi.”
Đồng chí Cẩu Thặng lấy tẩu về rồi, cho nên không lo lắng gì mà viết thư nặc danh báo cho cảnh sát, còn hảo tâm cung cấp thêm tư liệu về mấy tên đạo mộ, chuyện cứ như vậy mà kết thúc.
Về phần nên làm gì với Tô Di và Kiều Du, Lý Yêu Yêu rất đau đầu, vì vậy hung tợn trừng mắt kẻ đầu sỏ là đồng chí Cẩu Thặng.
Đồng chí Cẩu Thặng lên tiếng: “Đã tới đây rồi thì chơi cho chót, tôi có xem qua phong thủy, ở gần đây có thể còn có di tích. Nếu có đồng chí khảo cổ hiệp trợ thì tốt rồi, haha, tiểu đồng chí nghĩ sao?”
Tô Di không có ý kiến gì, Kiều Du cũng đành tỏ ý không có ý kiến, Lý Yêu Yêu vốn có ý kiến cũng đành phải thu hồi, chuyện được quyết định như vậy.
Buổi tối, đoàn người quay về khách sạn, Tô Di và Kiều Du thuê một phòng hai người, mặt Lý Yêu Yêu thúi như bị táo bón, Nam Cung Cẩu Thặng nhìn mặt đoán ý: “Đồ tức phụ, định ngủ với tiểu đồng chí này sao?” (Đồ tức phụ: vợ đồ đệ)
Tô Di liếc mắt nhìn Lý Yêu Yêu, không hé răng.
Tim Kiều Du đập thịch một cái, nắm lấy tay Tô Di, ngón tay run run: “Đúng vậy, tôi với Tiểu Di ngủ một phòng.”
Tô Di cúi đầu bình tĩnh nhìn bàn tay bị nắm lấy, vẫn không nói gì.
Rõ ràng Lý Yêu Yêu đã đánh giá cao khả năng độ lượng của mình, thật ra đầu óc hắn ấu trĩ đến đáng sợ. Hắn nhìn chằm chằm bàn tay hai người đang nắm chặt, máu nóng dâng lên, cầm thẻ mở phòng đi lên lầu: “Mệt rồi, về ngủ!”
Nam Cung Cẩu Thặng vội đuổi theo, đè hắn vào chỗ ngoặt ở cầu thang, tránh khỏi tầm nhìn của Tô Di và Kiều Du, thấp giọng nói: “Nhóc con, đi ngủ với vợ mình đi, đừng ảnh hưởng tới cảm tình của sư phụ và sư nương .”
Lý Yêu Yêu ngây người mấy giây, thấp giọng hỏi: “Sư phụ tính cua Kiều Du?!!!”
Nam Cung Cẩu Thặng híp mắt sờ sờ mặt hắn: “Đồng chí Tiểu Kiều thoạt nhìn rất thú vị nha. Trắng trắng nộn nộn rất hợp khẩu vị sư phụ. Ngoan, đến lúc báo hiếu sư phụ rồi.”
Lý Yêu Yêu nghẹn họng nhìn trân trối.
Hai phút sau, hai người lại đi xuống. Lý Yêu Yêu thấy Kiều Du vẫn còn nắm chặt tay Tô Di, không nhịn được tiến lên chia rẽ, kéo tay Tô Di đi lên lầu: “Ở cùng phòng với tôi, tôi có chuyện muốn nói với anh.”
Hắn thấy tay Tô Di ướt mồ hôi từ tay Kiều Du, chán ghét lau vào áo, lúc này sắc mặt mới đỡ hơn lôi Tô Di đi.
Kiều Du nhìn hành động không biết đúng sai như thổ phỉ của Lý Yêu Yêu, bao nhiêu dũng khí đã bay lên chín tầng mây, khóc không ra nước mắt.
Nam Cung Cẩu Thặng tiến lên trước, thân thiết ôm bờ vai anh: “Đồng chí Tiểu Kiều à, tôi vẫn rất hâm mộ những người làm công tác khảo cổ, có rất nhiều chuyện muốn lãnh giáo cậu, đi nào, chúng ta về phòng nói.”
Tô Di ngồi bên giường, bình tĩnh nhìn Lý Yêu Yêu ngồi hút thuốc bên bệ cửa, chợt thấy ngứa ngáy tay chân, thế là anh lấy tập ký họa ra vẽ phác hình ảnh xuống.
Lý Yêu Yêu hút thuốc xong, không thấy Tô Di cất tiếng, căn phòng yên tĩnh chỉ có tiếng giấy bút sột soạt. Hắn nhịn không được dập tàn thuốc, đi tới bên cạnh Tô Di, đưa tay ra rút lấy quyển sổ kí họa: “Tôi xem một chút.”
Hắn lật từ cuối sổ lên, phía sau sổ kí họa chủ yếu là bích họa vẽ lại, hoa văn ngói úp và tiết diện mộ huyệt. Lật tới phía trước, trên giấy bắt đầu vẽ các hình ảnh, mà trong tranh chỉ có một người duy nhất —— Lý Yêu Yêu. Trong đó có rất nhiều hình ảnh Tô Di tưởng tượng mà vẽ ra, thí dụ như Lý Yêu Yêu đứng dưới ánh chiều tà, cũng có hình hắn ngồi trầm tư bên bồn cầu, có thể nói sang hèn đều đủ.
Lý Yêu Yêu càng xem càng thấy thỏa mãn, khóe môi không kiềm được mà cong lên, vừa lật từng trang vừa nói: “Không tới mức này chứ, anh mê tôi đến vầy sao?”
Tô Di chống tay bên cạnh, ngẩng đầu lên nhìn hắn, ánh mắt trầm tĩnh, không nói gì.
Lý Yêu Yêu xem hết ảnh xong, trả quyển sổ kí họa lại cho anh, kéo ghế đến bên giường, hắn ngồi ngược, cằm tì lên thành ghế, hứng thú nhìn Tô Di: “Này, anh thích gì ở tôi?”
Tô Di bình tĩnh hỏi: “Chuyện cậu muốn nói với tôi là chuyện này sao?”
Lý Yêu Yêu nâng mi, tâm tình hiển nhiên không tệ, không hỏi tiếp.
Tô Di nói: “Nói cho cậu thì có ích gì?”
Lý Yêu Yêu ngạc nhiên mở to mắt, vẻ mặt ngây thơ hệt như một đứa nhỏ: “Hử?”
Thật ra hắn kém Tô Di ba tuổi, nay vừa vặn thiếu niên đôi mươi, không có chút thành thục đàn ông nào, ngược lại lúc nào cũng trưng ra bản mặt lưu manh côn đồ.
Ánh mắt Tô Di nhìn hắn không gợn sóng, anh nói rành mạch từng chữ: “Nói cho cậu biết, cậu lại thích tôi nhiều hơn, muốn ở bên tôi thì làm sao?”
“Hừ.” Lý Yêu Yêu bĩu môi, hiển nhiên có chút mất hứng. Đột nhiên hắn đổi đề tài nói chuyện: “Anh với họ Kiều phát triển tới đâu rồi?”
Tô Di hơi nghiêng đầu, dáng vẻ tò mò mà ngây thơ: “Liên quan gì tới cậu không?”
Lý Yêu Yêu liếc mắt: “Không liên quan gì tới tôi, nhưng có liên quan tới sư phụ tôi. Ông ấy để ý anh Tiểu Kiều của anh, muốn lấy về làm sư nương.” Đồng chí Lý Yêu Yêu rất không có ý thức cách mạng, cứ như vậy mà bán đứng đồng chí Cẩu Thặng.
Tô Di hơi giật mình.
Một năm ấy hai người ở bên nhau ngọt ngọt ngào ngào, vì anh mà Lý Yêu Yêu gần như không qua lại chỗ Dư Ngư Xa Xà nên Tô Di cũng chỉ mới nghe danh Nam Cung Cẩu Thặng chứ chưa gặp bao giờ. Nghe Lý Yêu Yêu kể về sư phụ, anh cứ ngỡ Nam Cung Cẩu Thặng là một người rất giỏi, thậm chí có phần hư ảo như thần thoại. Nhưng nay gặp người thật, tuy ấn tượng bị hủy hoại, nhưng vẫn còn sót lại một chút sùng bái.
Anh hơi nhíu mày, nén cảm giác hiếu kỳ xuống, bình tĩnh ừ một tiếng.
Lý Yêu Yêu đảo mắt, hỏi: “Hai người tiến triển tới đâu rồi?”
Tô Di bình tĩnh nói: “Anh ấy thổ lộ với tôi, tôi đồng ý sẽ suy…”
Lý Yêu Yêu mở to mắt nhìn.
“Tôi nhận lời anh ấy rồi.”
Lý Yêu Yêu: “…..”
Hai bên trầm mặc vài giây, Lý Yêu Yêu khinh thường bĩu môi: “Hừ, lừa ai chứ, họ Kiều còn gửi tin nhắn nói hai người muốn tìm ông đây. Anh ở với tên ấy thì còn tìm tôi làm gì?”
Nét mặt Tô Di có chút ngạc nhiên: “Cậu hỏi mấy cái này cho sư phụ cậu sao?”
Lý Yêu Yêu nâng mi: “Đương nhiên!”
Tô Di rũ mi mắt cười cười, nói: “Anh ấy đồng ý dẫn tôi đi gặp cậu. Tôi nói với anh ấy, lần này đi để dẹp ý niệm còn sót lại, về Thượng Hải rồi sẽ an tâm ở với anh ấy.”
Lý Yêu Yêu buồn bực im lặng.
Qua hồi lâu, hắn mặt không đổi sắc đứng lên đi vào phòng tắm.
“Tôi tắm trước.”
Lúc cửa phòng tắm đóng lại, Tô Di chợt thấy cả người thoát lực, mệt mỏi ngã xuống giường.
Anh tin hắn không thật sự không yêu anh, chỉ là do hoàn cảnh lớn lên lại còn trẻ tuổi nông nổi nên hắn luôn làm những chuyện trái lòng mình, căn bản hắn không hiểu cái gọi là ý thức trách nhiệm, cũng loay hoay không biết làm sao với tình cảm trong lòng. Thậm chí, Lý Yêu Yêu còn có phần hèn mọn, mỗi khi gặp phải vấn đề mình không muốn thì hắn đều trốn tránh theo bản năng.
Tô Di cũng yêu đến hèn mọn, cái gì anh cũng có thể nhường nhịn để thỏa hiệp, nhưng nếu người yêu thật sự không muốn tiếp tục ở bên mình, anh không thể nào một mình gắng gượng tất cả. Nếu đã vậy, có lẽ anh nên buông tha.
Nam Cung Cẩu Thặng và Kiều Du vào phòng, đồng chí Cẩu Thặng ngồi xuống ghế, cho Kiều Du chọn giường.
Nam Cung nhìn Tiểu Kiều lấy hành lý ra sắp xếp, cười híp mắt hỏi: “Tiểu đồng chí, cậu là bạn học với Tô Di sao?”
Kiều Du dừng tay, không khỏi cong môi mỉm cười: “Sao có thể, nay tôi đã ba tư rồi.” Ngưng một chút, anh tò mò hỏi: “Nam Cung.. tiên sinh, không biết nay đã bao tuổi rồi?”
Nam Cung Cẩu Thặng khó tránh khỏi giật mình. Tiểu Kiều nhìn non choẹt, so với đám Tô Di chỉ có vẻ thành thục hơn một chút, ngàn vạn lần không ngờ người này đã ba tư tuổi. Gã híp mắt hỏi: “Tôi sinh trong mấy năm cách mạng văn hóa, già rồi già rồi.”
Kiều Du trợn to mắt: “Cách mạng văn hóa có mười năm, tôi sinh trong mấy năm cuối cách mạng, cũng coi như cùng thời.”
Thực tế, Nam Cung Cẩu Thặng chỉ lớn hơn Kiều Du ba, bốn tuổi mà thôi. Mười lăm tuổi thì gã nhận nuôi Xa Xà và Dư Ngư, hai mươi tuổi thì nhận Lý Yêu Yêu làm đồ đệ, mấy năm nay vào Nam ra Bắc, việc gì cũng làm (chẳng phân biệt lương lậu ít nhiều), người nào cũng gặp (chẳng phân biệt sống chết ra sao), cho nên lời nói cử chỉ có phần già dặn và láu cá, mở miệng ngậm miệng đều làm như già dặn hơn đám Kiều Du.
Nam Cung Cẩu Thặng đổi sang đề tài khác, bắt đầu nói về chuyện Tây Hạ cổ. Gã giả vờ không biết để thỏa mãn lòng hư vinh của Kiều Du, khiến tâm tình Kiều Du cởi mở hơn; lại thi thoảng thể hiện kiến thức của mình để chỉ điểm Kiều Du, khiến Kiều Du nhìn gã bằng cặp mắt khác trước.
Ấy vậy mà cách này thật sự khiến Kiều Du vui vẻ lên, mới nói hai ba câu đã hoàn toàn quên đi địch ý và đề phòng với Nam Cung Cẩu Thặng, càng nói chuyện càng thấy: Thật ra vị đồng chí này không cùng một dạ với đám đồ đệ lưu manh thổ phỉ kia.
Anh không biết, độ lưu manh của ba người Dư Xà Lý cộng lại không bằng một đầu ngón tay sư phụ Cẩu Thặng.
Đêm dài đằng đẵng cứ như vậy mà trôi qua.