Vốn tưởng trong phòng bệnh ở bệnh viện, Tống Dao và Quý Thừa Xuyên “cô nam quả nữ ở chung một phòng” là quá mức nguy hiểm, nào ngờ về đến nhà Quý Thừa Xuyên, một đám người trước mắt, trái lại còn khuyến khích anh hung hăng, phách lối.
Tổng giám đốc đại nhân không biết xấu hổ là gì sao?
Ngay lúc cô buồn bực không thôi, Quý Thừa Xuyên chợt hỏi: “Lão Ngô, chuẩn bị phòng xong chưa?”
“Thưa thiếu gia, mọi thứ đã chuẩn bị xong xuôi theo lời căn dặn của ngài.” Lão Ngô trả lời.
Cái gì? Chẳng lẽ Quý Thừa Xuyên bảo ông chỉ chuẩn bị một phòng? Tống Dao nóng vội, nghiêm mặt nói rõ: “Em nói trước, em ngủ phòng em, anh ngủ phòng anh, em sẽ không ngủ chung một phòng với anh đâu đấy!”
“Em muốn ngủ chung phòng với anh à?” Quý Thừa Xuyên tỏ ra kinh ngạc hỏi lại.
Tống Dao bối rối: “Ai… ai nói muốn ngủ chung phòng với anh hả?”
“Anh không nói.” Quý Thừa Xuyên buông lỏng tay, quay đầu lại hỏi lão Ngô, “Ông nói à?”
“Oan quá thiếu gia, tôi không có nói, hình như là tiểu thư Tống tự nói mà.”
Quý Thừa Xuyên quay đầu lại, giả vờ làm ra vẻ tỉnh ngộ: “Hóa ra em thật sự muốn ngủ chung một phòng với anh!”
Tống Dao: “… Em muốn WC.”
“Anh đi với em.”
“Không cần đâu!” Tống Dao thét to, thoát ra khỏi cái ôm của Quý Thừa Xuyên, chạy vụt đi.
Lưu lại chủ tớ vô sỉ nào đó, đứng ở đằng này nhìn nhau tươi cười.
Tuy tạm thời thoát khỏi Quý Thừa Xuyên, nhưng không bao lâu sau Tống Dao liền lạc đường trong căn biệt thự của tổng giám đốc đại nhân.
Tòa nhà này rất lớn, phong cách lắp đặt trang trí ngoài sức tưởng tượng, tổng thể là dùng phong cách châu Âu hiện đại mà vô cùng giản dị, nhìn thì thật đơn giản nhưng bên trong mỗi chi tiết đều hết sức tinh tế, không hề tầm thường. Bất luận là cửa sổ thủy tinh sáng bóng, hay bức tranh treo trên hành lang, đều làm cho cô cảm thấy không thể chạm vào, tựa như trước đây, vào lần đầu tiên Tống Dao nhìn thấy Quý Thừa Xuyên vậy.
Đáng tiếc, tòa nhà sẽ không thay đổi, nhưng Tống Dao lại có nhận thức mới về tổng giám đốc đại nhân, lúc mới gặp anh lạnh lùng vô tình, đến bây giờ thì lưu manh vô sỉ, cô thật sự không thể nào tưởng tượng nổi những ngày chăm sóc Quý Thừa Xuyên dưỡng thương, anh còn có thể tạo ra những điều bất ngờ, ngoài dự đoán của mọi người nữa không?
Nghĩ đến đó, Tống Dao liền thấy đau đầu, là vì cô đang muốn đi vệ sinh, mà không tìm thấy WC ở đâu, rốt cuộc cô nóng vội đến phát hỏa: Mẹ nó, nhà lớn thế, anh để bảng hướng dẫn đến WC sẽ chết sao!
Cô như con ruồi mất đầu vừa đi vừa ai oán, người hầu qua lại hình như cũng không hề hiếu kỳ một chút nào đối với vị khách không mời mà đến này, thấy cô, cũng chỉ hơi cúi đầu, rồi sau đó như chưa từng xảy ra chuyện gì, mỗi người bận rộn, thể hiện rõ cách ứng xử bình tĩnh và lễ nghĩa của gia đình quyền quý.
Tuy trước tình cảnh này quả là khiến người khác nhẹ nhõm, nhưng Tống Dao đang nóng vội không kiềm được tiến lên chặn một cô hầu mà hỏi: “Thật ngại quá, cho tôi hỏi WC ở đâu?”
Cô hầu lộ ra nụ cười nhã nhặn đã được huấn luyện nghiêm ngặt, cung kính trả lời: “Thưa tiểu thư, WC gần đây là ở phía trước bên tay phải.”
WC “gần đây”… Mẹ nó, trong biệt thự này rốt cuộc có bao nhiêu WC?
Tống Dao lại hỏi: “Chẳng lẽ chỉ có một mình thiếu gia của các cô ở đây thôi sao?”
“Mấy năm trước ông chủ đã ra nước ngoài định cư, nhị thiếu gia hai, ba năm vẫn chưa về đây, bây giờ chỉ có một mình thiếu gia ở đây thôi ạ.”
Còn có nhị thiếu gia nữa à? Tống Dao ngẩn người, thuận tiện hỏi: “Vậy bà chủ đâu?”
“Tiểu thư, có phải ngài muốn tìm thiếu gia không? Phòng của thiếu gia ở trên lầu ba, tôi dẫn ngài đi nhé.” Cô hầu dùng tốc độ nhanh nhất thay đổi chủ đề.
Tống Dao vừa nghe xong nào còn tâm tư buôn chuyện, vội vàng khoác tay: “Không, không, không, tôi đang muốn đi WC!” Dứt lời, cô chạy vụt về phía WC.
Theo như mức độ xa hoa của căn biệt thự Quý gia, không hề thấy khó đoán về mức độ xa xỉ của cái WC “gần đây”. Tống Dao giải quyết xong chuyện cá nhân, tiện thể đi một vòng, vô cùng chắc chắn cái WC này còn lớn hơn cái nhà mà cô đang thuê.
Chợt nghĩ đến khoảng thời gian trước tổng giám đốc đại nhân thường xuyên chạy đến cái nhà mà cô thuê ấy, hơn hết còn hạ mình vào cái phòng không bằng cái WC nhà anh đắp chăn cho cô, Tống Dao khó nói rõ cảm xúc trong lòng mình.
Xuất thân của hai người chênh lệch lớn như thế, thật sự có thể ở bên nhau sao? Cô cảm thấy đau đầu lần nữa, không dám tưởng tượng đến viễn cảnh nếu cô thật sự ở bên Quý Thừa Xuyên sẽ xảy ra chuyện gì.
Rầm! Tống Dao suy nghĩ đến ngẩn ngơ, không cẩn thận đụng phải Quý Thừa Xuyên đang đứng bên ngoài WC.
Cô lấy tay bưng trán nhe răng trợn mắt, anh lại cười đến đắc chí: “Ngay cả khi ở gần WC, em cũng không buông tha cơ hội “ôm ấp yêu thương” với anh nhỉ?”
“Anh không có việc gì sao lại đứng bên ngoài WC làm gì?” Tống Dao đỏ mặt, phát hỏa.
“Đợi em.”
“Để làm gì?”
“Dẫn em đi xem phòng của em.” Anh vừa nói xong, liền nắm tay cô.
Tay của anh rất lớn, trong nháy mắt khi nắm chặt tay cô, Tống Dao bỗng nhớ đến điều gì, chợt thốt ra một câu: “Em vẫn chưa rửa tay.”
Người nào đó thích sạch sẽ cứng đờ người, liếc mắt nhìn cô với vẻ chán ghét, nhưng bàn tay đang nắm lấy tay cô từ đầu đến cuối vẫn không hề buông ra.
Ặc, điều này vẫn chưa dọa được anh ư? Ta tiếp tục liếc mắt nói: “Em không lừa anh, thật sự là em chưa rửa tay…”
“Em muốn anh chặt cái tay này của anh à?” Một ánh mắt sắc bén chỉa vào người Tống Dao kéo cô trở về hiện thực, bất luận là tổng giám đốc đại nhân trở nên lưu manh, vô sỉ, không biết phép tắc bao nhiêu, chung quy cuối cùng anh vẫn là Quý Thừa Xuyên - Đệ nhất đại ma đầu của tập đoàn Thừa Thiên.
Vừa nhận ra điểm này, Tống Dao liền cúi đầu xuống, ngoan ngoan đi theo sau lưng đại ma đầu.
phút sau, Quý Thừa Xuyên dẫn Tống Dao đến căn phòng mà từ miệng Lão Ngô nói ra “đã chuẩn bị tốt”.
Cửa phòng đóng kín, nhìn từ ngoài cửa, Tống Dao cũng không biết căn phòng này có gì khác biệt, hiển nhiên cũng không chuẩn bị tâm lý làm gì.
Nhưng, trong nháy mắt khi Quý Thừa Xuyên đẩy cửa phòng ra, cô rung động khôn cùng.
Căn phòng này được bố trí vô cùng giống với căn nhà mà cô thuê ở trọ, cả cái giường, cái tủ quần áo, rèm cửa, bình hoa… Thậm chí ngay cả vị trí cửa sổ cũng không khác nhau lắm!
Thật khó mà tưởng tượng nổi, với bề ngoài sang trọng của căn biệt thự này, mà ở bên trong lại có một căn phòng bình thường đến thế, nếu như không phải bởi vì căn phòng này với căn phòng cô thuê về mặt kích thước chêch lệch quá lớn, Tống Dao thậm chí cho rằng cô đã về tới nhà mình.
Để có thể bài trí một căn phòng trở thành như vậy, Quý Thừa Xuyên hẳn là tốn không ít công sức, ngay cả việc tìm kiểu dáng đồ dùng gần giống với đồ dùng trong nhà cô, cũng không phải chỉ trong một lúc là có thể làm được ổn thỏa.
Đổi lại người khác, e rằng đã cảm động đến tuôn trào nước mắt từ lâu, nhưng Tống Dao không phải người bình thường, trước cảnh vật này, trái lại cô hơi buồn bực.
Quý Thừa Xuyên tốn nhiều công sức và tâm tư để chuẩn bị căn phòng cho cô, hẳn là đã sớm có ý định, sau khi xuất viện sẽ dẫn cô về nhà.
Bất cứ lúc nào, anh đều là một người đàn ông muốn điều khiển hết thảy, vô luận là sự nghiệp hay tình cảm.
Nhưng, Tống Dao không cho rằng là vậy.
Trên con đường sự nghiệp, anh là tổng giám đốc tập đoàn Thừa Thiên, quyền hành tối cao, có thể ở trước mắt bất kỳ người nào nói một họ không dám nói hai. Nhưng ở trên đường tình lại không giống vậy, đó là chuyện của hai người, không thể chỉ do một người bị một người dắt mũi dẫn đi, điều kiện hết thảy mọi tình cảm thì còn nghĩa lý gì?
Thấy Tống Dao chẳng những không biểu lộ ra vẻ vui mừng như trong tưởng tượng của anh, trái lại còn cau mày, bộ dáng dường như có điều suy nghĩ, Quý Thừa Xuyên hơi thất vọng, bèn hỏi: “Sao vậy, em không vui à?”
“Thật ra anh không cần phải làm vậy đâu, em ở căn phòng như thế nào cũng được, giống anh vậy…” Cô rất muốn nói ra suy nghĩ trong lòng nhưng điều đó lại làm cho cô cảm thấy áp lực, cuối cùng vẫn hóa thành, “Vậy thì không ổn lắm, anh vẫn còn bị thương, mai mốt đừng lãng phí sức lực vậy nữa.”
Cô gái ngốc nghếch này, không hề cảm kích với sự sắp xếp của anh ư? Tổng giám đốc đại nhân vốn đang phấn khởi bỗng thấy hơi hụt hững, nổi giận nói: “Nếu đã không thích, thì đổi cái phòng khác là được.”
“Cũng được, em ở chỗ nào cũng không sao cả.” Trước mắt anh, cô chỉ muốn biểu hiện ra vẻ bình tĩnh thêm chút ít.
Nhưng vẻ mặt đó không ngờ lại là một sự khiêu khích trước nay chưa từng có đối với Quý Thừa Xuyên, trong nháy mắt, tổng giám đốc đại nhân vô cùng tức giận: “Được, tùy em.”
“Vậy em ở…”
“Lát nữa lão Ngô sẽ sắp xếp cho em, anh còn chút việc, trước tiên em đi ăn cơm đi.” Anh nói xong, bày ra vẻ mặt lạnh nhạt rồi rời khỏi.
Tống Dao muốn đuổi theo giải thích, nhưng cuối cùng vẫn không bước nổi, lặng lẽ thở dài, đi ngược hướng với Quý Thừa Xuyên, im lặng xuống lầu.