Dao Phát Tài: Song Song! [gào thét]
Tứ Tỷ: Sao vậy?
Dao Phát Tài: Thôi xong, xảy ra việc lớn rồi!
Tứ Tỷ: Cậu bị cưỡng hôn đó hả?
Dao Phát Tài: !!! Tại sao cậu biết rõ vậy?
Tứ Tỷ: Tớ còn biết người cưỡng hôn cậu là Quý Thừa Xuyên.
Tứ Tỷ: Tớ có gián điệp.
Dao Phát Tài: Ai?!
Tứ Tỷ: Bí mật.
Dao Phát Tài: Tớ muốn tuyệt giao với cậu!
Tứ Tỷ: Tuyệt giao cũng được, cậu mời bữa cơm chia tay nhé.
Dao Phát Tài: Mời không nổi, cho khất trước…
Tứ Tỷ: Sặc, cậu câu được sếp lớn, sao lại không thể mời tớ ăn cơm!
Dao Phát Tài: Sếp em gái cậu! Tớ phiền sắp chết đây!
Tứ Tỷ: Sao lại phiền chán, kể nghe xem?
Dao Phát Tài: Lát nữa nói tiếp, nói sếp lớn thì sếp lớn đến rồi… [khóc lớn]
Tiếng chuông cửa vang lên liên tiếp không ngừng, Tống Dao và Thẩm Song Song đang nói chuyện phiếm bị cắt ngang, vẻ mặt như đưa đám đi ra mở cửa. Thậm chí, cô không cần hỏi cũng biết chắc chắn người tới là Quý Thừa Xuyên, vì tình trạng này đã kéo dài mấy ngày.
Tất cả đều bởi vì đầu tuần trong lúc cô không tỉnh táo đã lập một thỏa thuận vô cùng hoang đường với tổng giám đốc đại nhân. Từ đó về sau, mỗi ngày Quý Thừa Xuyên sẽ tìm đến đây, quả thực đã xem căn phòng trọ nho nhỏ của cô thành nhà mình, bước vào từng bước, không hề e dè.
Tuy đã đáp ứng không nhốt Quý Thừa Xuyên ở ngoài cửa, nhưng Tống Dao không ngờ tổng giám đốc đại nhân là người vô cùng bận rộn mà lại rảnh rỗi đến gặp cô mỗi ngày.
Thời gian những ngày bọn họ ở chung cộng lại còn nhiều hơn so với ba tháng trước đó. Mỗi ngày phải nhìn gương mặt anh tuấn của tổng giám đốc đại nhân, nếu cứ tiếp tục như vậy cô sợ rằng Quý Thừa Xuyên còn chưa xem cô là gì, cô đã không kiềm lòng được mà nhào vào anh.
Làm sao bây giờ?!
Tống Dao vừa xoắn xuýt vừa mặt mày ủ ê ra mở cửa, cửa vừa được mở đã nghe thấy tiếng của Quý Thừa Xuyên có vẻ không vui hỏi: “Đang làm gì đó, sao lâu như vậy?”
“… Tôi đang đi WC!” Tống Dao nghiến răng nghiến lợi đáp.
“Lại đi nhà WC nhỏ?” Quý Thừa Xuyên nhíu mày, “Không phải em bị táo bón đó chứ?”
“…” Tốt xấu gì thì cũng đường đường là tổng giám đốc tập đoàn Thừa Thiên, anh không thể để ý đến hình tượng của mình một chút hay sao?
Đương lúc không biết làm sao, Quý Thừa Xuyên rất không khách khí đẩy cửa đi vào trong, bộ dáng quen cửa quen nẻo, quả thực không khác gì so với trở về nhà của mình.
“Quý tổng!”
Anh dừng bước, quay đầu lại, ném ra một ánh mắt tràn ngập sức uy hiếp.
“… Thừa Xuyên.” Âm thanh của Tống Dao thoáng dịu đi, bước từng bước nhỏ lẽo đẽo theo sau, giả vờ quan tâm hỏi: “Gần đây công ty thế nào, bận rộn công việc lắm phải không? Thật ra, nếu như anh bận rộn quá, ngày thường thì…”
“Tàm tạm.” Anh ngắt lời cô, quét mắt nhìn chiếc giường lộn xộn trong phòng, nhướng mày, quay người ra phòng khách ngồi xuống, đi loanh quanh vài vòng, cuối cùng ngồi xuống một chiếc ghế sạch sẽ nhất trong phòng khách.
“Thế nhưng tôi nghe Tiểu long nữ nói, gần đây rất bận rộn mà?” Tống Dao không cam lòng, gắng sức hỏi tiếp.
“Cho nên em muốn trở về giúp tôi san sẻ áp lực công việc đúng không?” Anh nheo mắt.
“… Anh đóng bụng không, tôi đi làm cơm tối.” Tống Dao lập tức thay đổi chủ đề.
“Cơm gì?” Quý Thừa Xuyên chợt hỏi.
“Cơm tối.” Tống Dao buồn bực.
“Em không biết là, trước khi làm cơm hẳn là nên sắp xếp gọn gàng sao?” Ngón tay của anh chỉ về phòng của Tống Dao, cau mày nói.
Đây cũng không phải lần đầu tiên tổng giám đốc đại nhân ghét bỏ phòng cô, không những chê phòng cô không đủ sạch, còn chê bàn phòng khách tróc sơn, bát đũa phòng bếp không được hong khô, cửa sổ ban công có vết dơ, thậm chí phương hướng đặt tủ giày dép cũng không được, cái gì anh cũng soi mói, còn muốn để cho người khác sống hay không?
Mấy lần trước, Tống Dao đều ngoan ngoãn thỏa hiệp, nhưng lần này rốt cuộc cô cũng không thể nhẫn nhịn nữa.
“Không biết!” Vừa nói xong, cô không thèm bận tâm đến người nào đó đang soi mói, thản nhiên tiến vào phòng bếp nấu cơm.
Bữa tối hôm nay chính là món cà chua hầm cách thủy với thịt bò. Tổng giám đốc đại nhân là động vật ăn thịt, tuy không vừa lòng mỗi ngày anh đều đến đây ăn nhờ ở đậu, nhưng mấy ngày nay khi cầm trên tay sách dạy nấu ăn, Tống Dao thường không tự chủ mà làm nhiều hơn vài món mặn.
Nói thẳng ra, ngoài trừ những hành động tồi tệ của Quý Thừa Xuyên, Tống Dao rất hưởng thụ tình trạng hiện giờ.
Rời xa quê hương đến thành phố này, cô luôn sống và sinh hoạt một mình, mỗi ngày làm xong việc rồi về nhà ăn cơm một mình, xem tivi một mình, dạo phố một mình, thậm chí đôi khi còn nói chuyện một mình trong căn phòng trống trải.
Cô đơn là cảm xúc cô cảm nhận được nhiều nhất trong hai năm rời xa nhà, mỗi lần vào lúc khuya vắng vẻ, trằn trọc khó ngủ, không kiềm được lại nhớ về quê hương, nhớ cha mẹ, nhớ cảm giác sinh hoạt cùng với nhau trong một căn nhà.
Thế nhưng trong những ngày qua, Quý Thừa Xuyên bỗng xuất hiện trong cuộc sống sinh hoạt tẻ nhạt của cô khiến nó bắt đầu tràn ngập nhiều sắc màu. Cô phải nghĩ đến khẩu vị của anh, chương trình mà anh thích xem, những thói quen sinh hoạt nhiều phiền phức kia… Hai người ở chung với nhau có lẽ không ai cảm thấy tự do tự tại, nhưng kỳ lạ là sự trói buộc này lại biến thành một loại hạnh phúc.
Nếu như Quý Thừa Xuyên không phải là Quý Thừa Xuyên. Nếu như anh có thể bình thường một chút, thật là tốt biết bao? Nhưng anh hết lần này đến lần khác là tổng giám đốc tập đoàn Thừa Thiên, cao cao tại thượng như vậy, tài năng xuất chúng, cho dù bọn họ giờ phút này cùng ở chung trong một mái nhà, từ đầu đến cuối hai người vẫn ở hai thế giới khác nhau.
Nghĩ đến đây, Tống Dao thở dài, nhịn không được nhìn ra ngoài phòng bếp.
Ơ, người đâu?
Cô dám hùng hồn nói “không biết”? Cô gái lười biếng này không biết căn phòng vừa dơ vừa loạn này rất không ổn sao?
Quý Thừa Xuyên ở trong phòng khách chịu đựng vừa tròn phút, rốt cuộc vẫn không thể nhịn được nữa đi vào phòng ngủ, tự mình động thủ giúp Tống Dao thu dọn giường.
Người đã rời giường, ga giường phải trải phẳng, chăn không phải chồng lên, mà phải đặt một cái gối vào chăn rồi gấp lại, những con búp bê ngổn ngang này, xếp từ bé nhỏ đến bé lớn mới ngay ngắn… còn đây là cái gì?
Tống Dao vừa đi đến cửa phòng, liền thấy Quý Thừa Xuyên dùng ngón cái và ngón trỏ cầm lên chiếc bra mà tối hôm qua thay ra cô chưa kịp giặt, mặt bất giác đỏ bừng.
“Trả lại cho tôi!” Cô dùng tốc độ nhanh nhất nhào qua, đoạt lấy bra trong tay Quý Thừa Xuyên.
Mắt nhìn thấy ga giường mình vất vả lắm mới trải bằng lại bị nhàu nát, tổng giám đốc đại nhân trong lòng không vui, liền không chịu buông tay.
Tống Dao nóng nảy: “Anh làm gì thế? Mau buông tay, anh là đồ biến thái!”
“Em nói cái gì?”
“Anh mau buông tay ra, xin anh!” Tống Dao đau khổ khẩn cầu.
“Em nói anh biến thái?” Ánh mắt sắc bén chĩa về phía cô.
Anh nắm nội y của cô gái không chịu buông tay không phải biến thái chứ là cái gì? “Tôi chưa nói gì hết, là anh nghe lầm!” Tống Dao chối quanh.
“Vậy sao?” Anh nheo mắt, từ đầu đến cuối không buông, không nhanh không chậm nói, “Anh nghe thấy rõ ràng em nói…”
“Biến thái!” Tống Dao cắn răng, nổi cáu, “Đúng thế, là tôi nói, tại anh xông xáo vào khuê phòng của con gái, trong tay còn cầm… cái đó, không phải gọi là biến thái chứ là cái gì? Anh mau buông tay, cút… Á!”
Sau đó là một tiếng thét chói tai, ga giường rối loạn, chiếc gối rơi xuống, chăn mền mất trật tự… Tống Dao bị áp đảo trên giường.
“Lặp lại lần nữa, anh thế nào?” Âm thanh vang vọng của anh vang lên bên tai cô, mang theo vẻ biếng nhác cùng với hơi thở xâm lược trong gang tấc.
Mỗi lần lấy cứng đối cứng kết cục đều vô cùng thê thảm, Tống Dao không dám nếm thử nữa, chỉ có thể nén giận nói: “Tôi… Chúng ta không phải đã thống nhất… không được động tay động chân mà?”
“Anh không có động thủ.” Người nào đó chìa hai tay ra, lồng ngực rắn chắc lập tức đè lên Tống Dao.
Thật… vô… sỉ…
Sắp… nghẹn… tức… chết…
Cứu… mạng…
Rốt cuộc, Tống Dao nhận thua, cầu xin tha thứ: “Anh thắng, anh cứ động thủ đi!”
“Em nói đấy nhé.”
Vừa dứt lời, áp lực phía trên bỗng biến mất, không chờ cô chầm chậm thở ra một hơi dài, Quý Thừa Xuyên đã dùng tay nâng mặt cô lên, gắng sức hôn.