Đây là một trận đấu giá vượt qua sự dựa đoán của mọi người, mà ngay cả người chịu trách nhiệm cũng không ngờ hạng mục cuối cùng này mà được mua với giá triệu, tất cả mọi người ở đây đều đang thảo luận tính khả thi của số tiền này, không ít phóng viên tỏa sáng hai mắt, chuẩn bị trở về đăng tin lên trang nhất.
Càng hiếm thấy là, trước kia sau khi buổi đấu giá kết thúc, những công ty không đoạt được vẻ mặt ủ ê đưa đám, mà công ty trúng thầu thì tươi cười đắc thắng. Nhưng lần này, hoàn toàn ngược lại, mấy người bên phía chủ đầu tư khống chế cổ phần bất động sản đều sa sầm mặt, đặc biệt là Lý Nhâm Hồng, vẻ mặt không khác gì lúc cha mẹ qua đời.
Mặc khác, ba công ty kia, vẻ mặt hết sức nhẹ nhõm.
“ triệu, gạt người, thằng ngu mới ra giá cao như vậy!” Kẻ nhanh mồm nhanh miệng trực tiếp nói ra lời khó nghe nhất.
Hơi nhã nhặn một chút thì cũng rối rít lắc đầu tiếc hận: “ triệu, không đáng!”
“Rốt cuộc có phải vì sau lưng có Thịnh Thế Phong Hành làm chỗ dựa, Thịnh thiếu ngay cả mắt cũng không chớp đưa ra triệu cũng không tiếc?”
“Dù có tiền thì người cha cũng không nên chiều hư thằng con như thế chứ?”
…
Xung quanh truyền tới rất nhiều lời xì xào, bàn tán, nhưng Quý Thừa Xuyên không hề lên tiếng. Mặc dù, lần này, Thịnh Thế Phong Hành mua bán thua lỗ, nhưng anh không thể không suy xét.
Vì cái gì mà Thịnh Thế luôn giơ bảng giá cao như vậy, vì cái gì mà thiếu gia nhà Thịnh Thế dưới sự can ngăn của trưởng bối mà một lần lại một lần giơ bảng giá… Điểm mấu chốt nhất là, vì sao Khương Nam Hiên bảo anh giơ bảng nâng giá, sau lưng không biết giấu giếm chuyện gì mà anh không biết.
Ánh mắt sắc nhọn của Quý Thừa Xuyên nhìn về phía Khương Nam Hiên, mà giờ phút này Khương Nam Hiên đang dồn tất cả ánh mắt lên người Tống Dao, nhưng Tống Dao không nhìn vào ai, lặng lẽ cúi đầu, bước vào trong đám người, đi bên ngoài rìa.
Là một người hiểu biết về hạng mục này, Tống Dao biết rõ triệu là con số ngoài dự đoán của mọi người, Thịnh Tư Kỳ hô giá cao như vậy, chuyện có lẽ có liên quan với cô. Nhưng cô cảm thấy điều đó không có khả năng, Thịnh Tư Kỳ dù xúc động cũng không phải thằng ngốc, những người bên cạnh anh cũng không thể nào để anh tự tung tự tác, có lẽ… Có lẽ đây đúng là kế hoạch hoàn mỹ của bọn họ.
Tống Dao tự an ủi bản thân rồi tiến lên phía trước, lúc đi đến cửa thang máy, đụng phải một đám người bên chủ đầu tư khống chế cổ phần bất động sản.
Vốn bên chủ đầu tư khống chế cổ phần bất động sản mặt ủ mày ê, vì để giữ thể hiện trước mặt đối thủ cạnh tranh, rối rít thay đổi nét mặt đắc chí.
“Thịnh thiếu, đổng sự Lý, xin chúc mừng, chúc mừng.” Khương Nam Hiên là người đầu tiên đứng ra kéo thêm thù hận.
Anh vừa mở miệng, những quản lý đi theo phía sau cũng sôi nổi tiến đến chúc mừng: “Các anh trả giá cao ngất, thật lòng chúng tôi thua tâm phục khẩu phục.”
“Thịnh Thế quả nhiên giàu có, xem ra, các anh đã dốc hết sức sức lực vào hạng mục này.”
…
Những lời nịnh nọt cường điệu này khiến cho gương mặt của Lý Nhâm Hồng tái xanh, chỉ có Thịnh Tư Kỳ ở đằng sau đắc chí muốn chết. Ánh mắt của anh tìm tòi bóng dáng Tống Dao, rất nhanh tập trung mục tiêu ở phía sau lưng Quý Thừa Xuyên, hai mắt lập tức tỏa sáng.
Cảm nhận được ánh mắt nóng bỏng của Thịnh Tư Kỳ, theo bản năng, Tống Dao trốn sau lưng Quý Thừa Xuyên. Ai bảo anh là người cao nhất, là đại boss có độ an toàn nhất ở đây?
Nhìn cô gái mình yêu thương trốn sau lưng người đàn ông khác, trong mắt của Thịnh Tư Kỳ dấy lên lòng đố kị thêm lần nữa. Cùng lúc đó, Quý Thừa Xuyên cũng nhạy bén phát hiện thái độ thù địch trong mắt của anh, mặt không biến sắc tự hỏi.
Phía sau anh, Tống Dao cúi đầu, tránh né ở bên trong, cái ót không cẩn thận đập vào tấm lưng rắc chắc ngăn cản trước mặt mình.
“Cẩn thận một chút.” Bị cắt ngang mạch suy nghĩ, Quý Thừa Xuyên không quá biểu lộ nét mặt không vui, chỉ quay đầu lại, nhẹ giọng nhắc nhở.
“Vâng… Xin lỗi ngài, Quý tổng.” Tống Dao che lấy cái ót, mắt cũng không dám nâng một cái.
Bộ dạng luống cuống tay chân của cô làm cho Quý Thừa Xuyên cảm thấy hơi buồn cười, khóe miệng vừa nhếch lên, ánh mắt nóng rực đầy vẻ căm thù phóng đến.
Trong khoảnh khắc này, dường như anh đã nhận ra điều gì, thân hình nghiêng qua, theo bản năng ngăn chặn ánh mắt ở bên kia nhìn đến Tống Dao.
Thịnh Tư Kỳ tức giận đến mức muốn giết người. Phút chốc, suýt chút nữa anh đã xông qua kéo Tống Dao trở về bên mình. Đúng lúc này, cửa thang máy mở ra.
Thấy thang máy đã đến, Lý Nhâm Hồng chịu đủ mọi giày vò rốt cuộc cũng tìm được một đường lui, cố tình hào phóng nói: “Nhìn xem, lần sau chúng ta nói chuyện tiếp, thang máy đến rồi, mời các anh đi trước, chúng tôi chờ thang máy bên cạnh cũng được.”
Ông nói khách sáo như vậy vì muốn đuổi đám tiểu tử của Thừa Thiên đang cười trên nỗi đau người khác. Nào ngờ, Tống Dao còn nóng vội hơn so với ông, vừa thấy thang máy đến, cô không chờ mấy người của tập đoàn Thừa Thiên nói khách sáo đôi câu, tức khắc xông vào thang máy.
Cô vừa đi vào, Quý Thừa Xuyên cũng lập tức đi theo, sau đó cả đám người của tập đoàn Thừa Thiên đều lục tục theo vào, nhanh chóng chiếm hơn phân nửa thang máy.
“Thịnh tổng, chúng ta ngồi cái bên cạnh.” Lý Nhâm Hồng chưa nói hết lời, Thịnh Tư Kỳ đã đi theo vào thang máy.
Mấy người khác vừa thấy boss đã vào, đâu chịu thua kém, ào ào lách vào bên trong, chớp mắt đã chen lấn lấp đầy toàn bộ thang máy, chỉ còn sót lại Lý Nhâm Hồng chưa kịp hoàn hồn, trơ trọi lẻ loi bên ngoài thang máy.
“Đổng sự Lý, vẫn còn đứng được, ngài mau vào đi.” Anh quản lý nào đó đứng ngoài cùng nhiệt tình mời Lý Nhâm Hồng đi vào.
Đổng sự Lý đáng thương cúi đầu nhìn xuống thân hình kg của mình, cười khổ khoác tay: “Không cần, các anh đi xuống trước đi.”
“Đừng khách sáo, thật sự, thật sự có thể đứng được!” Anh quản lý Bạch Mục cố chấp nói, để chứng minh Lý Nhâm Hồng thật sự có thể đứng vào, anh ra sức lách vào bên trong.
Cả thang máy vì cái lách người của anh ta mà chao đảo, rần rần lui về sau. Trong chốc lát, mọi người, anh chen tôi, tôi chen anh, khổ không tả xiết, đồng loạt dùng ánh mắt bất mãn nhìn chằm chằm vào quản lý nhỏ, tức giận mà không dám nói gì.
Bên trong oán hận không ngừng, ngoài Thịnh Tư Kỳ, không ai chú ý tới góc khuất nhất trong thang máy có hai người… Tống Dao và Quý Thừa Xuyên.
Vừa rồi, Tống Dao và Quý Thừa Xuyên một trước một sau đi vào thang máy, sau đó là một đám người ồ ạt tràn vào, thuận theo tự nhiên, hai người bị đẩy đến nơi hẻo lánh nhất. Sau đó, không biết vô tình hay cố ý, hai người đứng đối diện, mặt đối mặt với nhau.
Người phía ngoài vẫn còn lách vào trong, khoảng cách giữa hai người càng ngày càng nhỏ, Quý Thừa Xuyên giơ tay chống lên vách tường thang máy, dùng thân hình rắn chắc thay cô ngăn cản đám người chen chúc, đồng thời giam giữ cô vào phạm vi thế lực của mình.
Tống Dao không ngừng lùi vào bên trong, lùi đến mức không thể lùi được nữa, phía sau chạm phải vách tường thang máy lạnh buốt, Quý Thừa Xuyên ở trước người cô gần đến nỗi hơi thở của anh có thể hòa quyện vào hơi thở của cô. Một lạnh một nóng, đầu óc cô trống rỗng, theo bản năng nín thở, mặt đã sớm đỏ bừng đến mang tai, tim đập thình thịch trong lồng ngực.
Thời gian từng giây từng phút trôi qua, mỗi một giây đều trôi qua vô cùng chậm chạp.
“Đổng sự Lý, đừng khách sáo mà, mau vào, mau vào.” Anh quản lý ngoài cùng vẫn còn đang thuyết phục Lý Nhâm Hồng.
“Tít… Tít…” Thang máy phát ra tiếng kêu cảnh báo đã quá tải.
“Đổng sự Lý, trước hết ngài đi ra ngoài, lúc đi vào không nên bước quá nặng, sẽ không quá tải.”
“Tít… Tít…”
“Không phải, không phải, bước chân trái trước, sau đó bước chân phải.”
“Tít… Tít…”
“Vẫn chưa được, vậy ngài đưa cặp văn kiện cho tôi trước, sau đó lại vào…”
Không chờ anh ta nói xong, Thịnh Tư Kỳ tức giận đến cực điểm, rốt cuộc không chịu nổi nữa, nâng chân đá một cước, không hề khách khí đạp ông ra ngoài.
Nhanh! Mạnh! Chuẩn! Ác!
Mọi người thở dài một hơi, quản lý nhỏ lặng lẽ đứng nhìn ra bên ngoài thang máy không hiểu ra sao. Sắc mặt của Lý Nhâm Hồng tái xanh, cho đến khi cửa thang máy khép lại hoàn toàn, không ai nói một lời.
Thang máy chạy xuống từng tầng một, trong không gian yên tĩnh, Quý Thừa Xuyên cúi đầu, ngắm nghía tỉ mỉ cả người Tống Dao.
Đây là lần đầu tiên anh ở gần cô như vậy, chăm chú dò xét dáng vẻ của cô. Ở góc độ này, anh có thể thấy rất rõ ràng, vầng trán của cô rủ xuống vài sợi tóc, lông mi run nhè nhẹ, chiếc mũi xinh xắn, tinh tế, cùng với vẻ cắn môi đều thu hết vào mắt.
Cô gái nhìn bình thường nhưng không hề bình thường, trên người cô có một khí chất đặc biệt khiến người khác khó có thể dời mắt đi chỗ khác. Lúc thì kiên cường, lúc thì yếu đuối, khi thì giả ngốc, khi thì khôn khéo, lắm lúc làm cho người khác tức giận đến phát điên, nhiều khi khiến người khác nổi lên ý muốn bảo vệ mãnh liệt.
Chân thực, cô gái trước mặt này đã cho anh rất nhiều cảm nhận như thế.
Từ đầu đến cuối, làm một người đàn ông đứng trên đỉnh cao, anh đã gặp qua vô số dạng người, bất luận là đẹp như thiên tiên hay học giỏi giàu có, gia sản bạc triệu khuynh đảo. Mỗi một người họ đều mặt một chiếc mặt nạ, sống cẩn thận từng li từng tí mỗi ngày trên thế giới này.
Anh cảm thấy bọn họ rất mệt mỏi, anh cũng cảm thấy mệt chết đi được, cho đến khi anh gặp được Tống Dao. Cô gái không hề biết cách che giấu bản thân, vì cuộc sống mà kiên cường, nỗ lực.
Nếu như có thể, anh hy vọng chiếc thang máy này, mãi mãi không xuống đến tận cùng.