Chạy Tình

chương 30

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Tuy Tống Dao mất mặt trước Quý Thừa Xuyên, nhưng tổng giám đốc đại nhân không hề nuốt lời. Cuối tháng, khi phát tiền lương, quả thật Tống Dao nhận được tiền làm thêm gấp năm lần, thẻ tín dụng có thêm , Tống Dao vui mừng cười ngây ngốc suốt đêm.

Có lẽ bị tiền bạc làm mê muội đầu óc, trong đêm hôm đó, lần đầu tiên cô gửi tin nhắn trên WeChat cho Quý Thừa Xuyên: “Quý tổng, lần sau có xem mắt, nhớ tìm tôi nhé.”

Lúc điện thoại vang lên âm thanh nhắc nhở, Quý Thừa Xuyên đúng lúc vừa gọi xong một cú điện thoại, nhìn qua tin nhắn của Tống Dao, trong thâm tâm có chút vui mừng, nhưng không vội vàng trả lời, mà trải qua một tiếng sau, lúc này mới chầm chậm đáp lại: “Cô thật quan tâm đến chuyện xem mắt của tôi.”

Đáng tiếc, tình trạng quá tải dẫn đến mệt mỏi, chưa đầy phút, Tống Dao đã tắt máy đi ngủ. Vì vậy, đến sáng thứ hai, Tống Dao đến công ty mới bật WeChat lên xem. Cô vội liếc qua, rồi bận rộn làm việc, sau đó không hề bật lên xem nữa.

Tội nghiệp Quý Thừa Xuyên, hạ mình trả lời tin nhắn của Tống Dao, vậy mà như đá chìm dưới đáy biển. Vì thế, sáng sớm hôm nay, tâm trạng của anh vô cùng u ám.

Càng tội nghiệp hơn cho lão Lưu sáng sớm đến văn phòng tổng giám đốc báo cáo công việc, phải đối mặt với Quý Thừa Xuyên mặt đen thui báo cáo làm như không có chuyện gì xảy ra, không khỏi khiến lão có bao nhiêu uất ức.

“Trong ba năm gần đây, bộ phận dự án hết thảy tuyển dụng người mới, phân nửa đã nghỉ việc. Trong đó, chưa đầy nửa năm có người xin nghỉ, còn người từ chức gần đây, tôi đã điều tra, mấy người họ đều có năng lực khá tốt, rời khỏi tập đoàn Thừa Thiên lập tức tìm được công việc với chức vụ cao hơn, không ngoại lệ đều có tiền đồ rộng mở.” Lão Lưu lưu loát báo cáo.

“Tỷ lệ những bộ phận khác xin nghỉ việc thì sao?” Quý Thừa Xuyên híp mắt.

“Trước mắt hiện nay, bộ phận có tỷ lệ xin nghỉ ngang bằng với bộ phận dự án chỉ có bộ phận hành chính.” Lão Lưu nói xong, chăm chú liếc nhìn phản ứng của Quý Thừa Xuyên, bộ phận hành chính có tỷ lệ nghỉ việc cao như thế, không cần nghĩ cũng biết nguyên nhân thế nào.

“Ba người nghỉ việc gần đây thế nào?” Quý Thừa Xuyên mặt không biến sắc hỏi.

“Ba người họ được tuyển vào mấy năm nay so với những người mới vào cũng xem như chịu không ít gian khổ, chịu đựng trong bộ phận dự án vài năm cũng xem như hết khổ cực, theo lý mà nói sẽ không xin nghỉ việc, nhưng thật kỳ lạ bọn họ đều lần lượt từ chức trong vòng ba tháng gần đây.”

“Những người xin nghỉ sau đó đến nơi nào làm việc?” Quý Thừa Xuyên dường như đã nhận ra điều gì.

“Để tôi xem…” Lão Lưu lật bản báo cáo xem một lúc, sắc mặt lập tức thay đổi, “Thưa Quý tổng, bọn họ đều đến làm ở Thịnh Thế Phong Hành, nhưng trước khi nghỉ việc công ty có cùng họ ký kết cam kết bảo mật. Trong một năm không được làm việc liên quan đến nghề nghiệp, hẳn là… không có vấn đề gì nhỉ.” Lão Lưu chột dạ, nghiệp vụ của tập đoàn Thịnh Thế Phong Hành chủ yếu là IT, rời khỏi Thừa Thiên đi ra làm nghề IT, bề ngoài quả thực quăng tám sào cũng không tới.

Quý Thừa Xuyên cười lạnh một hồi, quả nhiên không ngoài dự liệu của anh. Lần này, Thịnh Thế ra khỏi bóng tối, quyết đấu một trận với tập đoàn Thừa Thiên, nếu đã vậy, đừng trách anh không khách khí.

Lão Lưu không rõ trong lòng Quý tổng nghĩ điều gì, lúc tâm trạng tốt gương mặt cũng đen thui, lúc nổi giận lại cười, ngài có phải bắt đầu hình thành triệu chứng của bệnh tâm thần phân liệt rồi hay không hả!

Với tư cách là nhân viên lâu năm của công ty, lúc rời khỏi văn phòng tổng giám đốc, lão Lưu còn hảo tâm nhắc nhở một câu: “Quý tổng, tuy dạo gần đây công việc bận rộn, nhưng ngài đừng làm quá sức, phải chú ý nghỉ ngơi nhiều hơn. Nhớ năm đó, tôi cũng ỷ vào tuổi trẻ mà mỗi ngày đều thức đêm, kết quả ngài xem mái tóc hiện giờ của tôi đây này…” Lão Lưu vừa nói vừa vuốt ve những sợi tóc có thể đếm được trên đầu ngón tay như bảo bối.

“Cảm ơn ông, tôi vẫn luôn chú ý nghỉ ngơi.” Quý Thừa Xuyên đáp lời.

Chú ý cái đầu anh, dưới hai mắt có quầng thâm rành rành kia là biết rõ ngày hôm qua anh mất ngủ đây mà! Lão Lưu ai oán trong lòng, cười ha ha rời khỏi văn phòng.

Ở phía bên kia, Tống Dao bận rộn không ngừng đến trưa, rốt cuộc cũng có thời gian rỗi, lúc này cô mới nhớ tới cái tin của Quý Thừa Xuyên trên WeChat, trong lòng thầm đắn đo. Dù sao cũng là Quý tổng nhắn tin trên WeChat, cô có nên nhắn lại một câu không? Nhưng đã lâu như vậy rồi, không chừng Quý tổng đã quên, cô nhắn tin bây giờ trái lại có vẻ kỳ quặc.

Suy đi tính lại, cô quyết định nhắn lại một câu, nói cho Quý Thừa Xuyên biết hôm qua cô đi ngủ rất sớm, không thấy tin nhắn của anh trên WeChat, vừa muốn gõ chữ, điện thoại trên bàn vang lên.

“Dao Dao, cô rảnh không?” Giọng nói của Khương Nam Hiên truyền đến, từ sau sự kiện “giành giật” thư ký lần trước cho đến nay, anh vô cùng thân quen bắt đầu gọi nhũ danh của Tống Dao, cô nghe thế nào cũng thấy không tự nhiên.

“Hôm nay tôi rất bận.” Tống Dao đáp lời bằng giọng điệu bất đắc dĩ.

“Không lẽ cô bận đến mức ngay cả thời gian ăn cơm trưa cũng không có à?” Khương Nam Hiên không bỏ cuộc.

“Tôi thật sự rất bận mà.” Tống Dao một lần nữa nhấn mạnh.

“Lời cô nói hôm trước bây giờ còn tính không?”

“Lời nào?” Tống Dao ngạc nhiên.

“Cô nói chỉ cần tôi và Quý tổng có vấn đề về phương diện tình cảm, đều có thể tìm cô tâm sự đó.” Trong giọng nói của người bên đầu đây bỗng tỏ ra ấm ức.

“Cái gì? Anh và Quý…” Tống Dao kinh hãi, thấp giọng hỏi, “Hai người xảy ra vấn đề?”

“Đúng vậy, tôi cảm thấy chúng tôi không thể tiếp tục nữa, làm sao bây giờ?” Ở đầu dây bên kia điện thoại, Khương Nam Hiên trả lời với giọng điệu đau khổ, đáng thương.

“Tại sao có thể như vậy chứ, mấy hôm trước không phải vẫn còn tốt sao?” Lẽ nào Khương Nam Hiên biết chuyện Quý Thừa Xuyên đi xem mắt rồi?

Khương Nam Hiên thở dài: “Một lời khó nói hết, cô rảnh không, tôi mời cô ăn cơm rồi kể chi tiết cho nghe.”

“Tôi…” Chuyện này Tống Dao thật lòng không cách nào từ chối, rốt cuộc đành nói, “Anh muốn đi ăn ở đâu, tôi không muốn bị đồng nghiệp trông thấy, anh hiểu mà.”

“Tôi hiểu, cô xuống dưới bãi đỗ xe chờ tôi.”

Cúp điện thoại, Tống Dao thở dài, xách túi, lén lút đi thang máy xuống hầm giữ xe.

Đi căn tin ăn cơm trưa mà mang túi xách ư? Quý Thừa Xuyên vừa chuẩn bị đi xuống bắt gặp bộ dạng lén lén lút lút của Tống Dao, nheo mắt không vui. Hôm qua không có hồi âm, hôm nay lại lén lút như vậy, cô gái này muốn chết phải không?

Tổng giám đốc đại nhân tức giận, hậu quả vô cùng nghiêm trọng.

So với chiếc xe Lamborghini đỏm dáng của Quý Thừa Xuyên, chiếc Land Rover đen tuyền của Khương Nam Hiên khiêm tốn hơn rất nhiều. Sau khi Tống Dao lên xe, Khương Nam Hiên rất thân thiết đưa đến một cặp kính mát: “Cô mạo hiểm giúp tôi, tôi hiểu mà.”

Tống Dao xúc động, vội đeo kính râm lên, cảm giác an toàn quả nhiên tăng lên không ít, tâm trạng cũng không còn nóng nảy, bèn hỏi: “Hai người rốt cuộc xảy ra chuyện gì, tôi hôm qua rõ ràng thấy hai người còn tốt, anh nói xem vì sao lại cãi nhau vậy?”

“Chúng tôi không cãi nhau.”

“Không phải cãi nhau thế tại sao không thể tiếp tục?”

“Dài dòng lắm, đến nhà hàng rồi nói sau.” Khương Nam Hiên đạp chân ga, khiến cho Tống Dao nuốt trở về những câu hỏi tiếp theo.

Anh muốn nói gì cũng phải vừa ăn vừa nói, nếu quả thật dài dòng cũng phải trong thời gian cho phép. Anh biết đó, thời gian nghỉ trưa của công ty không phải rất nhiều. Trong lòng cô mặc dù nghĩ vậy, ngoài miệng không hỏi thêm nữa, im lặng nhìn Khương Nam Hiên lái xe.

Giữa trưa, đường không đông mấy, lái xe phút, anh dừng trước một nhà hàng cao cấp. Tống Dao rốt cuộc cảm thấy không đúng, mặt cứng đờ hỏi: “Trợ lý Khương, nếu anh thật có vấn đề gì, tôi sẵn lòng giúp đỡ, nhưng xin anh nói cho rõ ràng, tại sao phải dẫn tôi đến nơi này?”

“Không phải đã nói rồi sao, tôi mời cô đi ăn cơm.” Khương Nam Hiên mỉm cười, trên mặt đã sớm mất đi vẻ ấm ức, nhìn thế nào cũng thấy vẻ thâm hiểm.

“Tôi cảm thấy anh không đơn giản mời tôi ăn cơm, có chuyện gì cứ việc nói thẳng, tôi không đói.” Tống Dao bực mình, cô không phải bé gái mới vài tuổi, kẻ ngốc cũng nhìn ra, một người đàn ông sẽ không tùy tiện mời một cô gái đến nơi cao cấp để ăn cơm.

“Đã đến đây rồi, tôi cũng không gạt cô nữa.” Khương Nam Hiên mỉm cười ẩn chứa vẻ nguy hiểm, “Tôi không phải tìm cô để tâm sự về phương diện tình cảm, tôi đến tìm cô để giúp tôi đàm phán.”

“Đàm phán?” Tống Dao càng không hiểu.

“Đúng vậy, gần đây công ty có ý định tham gia vào hạng mục khu vui chơi, cô chắc biết nhỉ.”

Tống Dao gật đầu, hạng mục này khiến cho nhiều người bận rộn khoảng một tháng rồi, cô hiển nhiên biết rõ.

“Tập đoàn Thịnh Thế Phong Hành dưới trướng có công ty con, họ vẫn luôn muốn tranh giành hạng mục này cùng chúng ta. Hôm nay, tôi cố tình hẹn gặp người của công ty bọn họ, hy vọng có thể âm thầm làm chút gì đó.” Khương Nam Hiên nói xong liếc mắt nhìn Tống Dao.

Vẻ mặt Tống Dao không tốt, nói: “Chuyện này có liên quan gì đến tôi…”

“Chuyện này hiển nhiên có liên quan đến cô rồi. Chủ tịch của công ty đồng thời là nhà đầu tư vào hạng mục lần này là bạn trai cũ của cô đó?”

Khương Nam Hiên thẳng thắn nói xong, Tống Dao gần như nhảy dựng lên: “Tại sao có thể là bạn trai cũ của tôi được chứ, anh nói gì vậy? Cái người… Cái người mặt dày mày dạn, thằng nhóc thừa kế ăn chực đó hả, tôi nào có nói chuyện yêu đương cùng cậu ta!”

Cô không đánh đã khai, vẻ mặt Khương Nam Hiên hết sức đắc ý, nói: “Nói như vậy, hai người quả thực có quen biết.”

“Cậu ta là sếp cũ của tôi, quen biết cũng là chuyện bình thường thôi.” Tống Dao bất mãn quay đầu sang một bên.

“Nếu đã là người quen, việc đàm phán đương nhiên phải dẫn theo cô rồi.”

“Cái gì, anh nói Thịnh Tư Kỳ đang ở đây sao?” Tống Dao vừa giận vừa sợ hỏi.

“Cô đừng nóng vội, chẳng qua chỉ ăn một bữa cơm, nói chuyện một lúc, cô hoàn toàn có thể không cần lên tiếng.” Khương Nam Hiên an ủi cô.

“Tôi! Từ! Chối!” Tống Dao nổi giận. “Khương Nam Hiên, tôi nhìn lầm anh rồi, không ngờ anh là loại người như thế, không những điều tra tôi, mà còn lợi dụng tôi!”

“Tôi điều tra cô làm gì?” Khương Nam Hiên bất đắc dĩ, “Nhà đầu tư đó là đối thủ cạnh tranh của chúng ta, tôi tìm người thăm dò vốn là chuyện rất bình thường. Chuyện ồn ào, náo nhiệt của cô và Thịnh Tư Kỳ ở công ty họ, căn bản không phải chuyện bí mật gì mà?”

“…” Tống Dao không phản bác gì được.

“Về phần lợi dụng cô, tôi thừa nhận có ý này. Tôi gạt cô đến đây, sở dĩ đều do suy nghĩ đến lợi ích của công ty. Cô bây giờ đã là người của tập đoàn Thừa Thiên, chẳng phải nên có trách nhiệm vì công ty ra chút sức. Nếu không gạt cô, cô chắc chắn không bao giờ chịu qua đây, đến lúc đó nếu lợi ích của công ty vì cô mà tổn hại, cô thử nói xem?”

Người này rất có năng lực tẩy não người khác, Tống Dao một câu cũng không phản bác được.

“Được rồi, đừng để người ta chờ đợi quá lâu, chúng ta lên thôi.” Khương Nam Hiên mở cửa xe ra.

“Này, tôi còn chưa nói sẽ đi chung với anh đâu!” Tống Dao la to.

Cửa xe chỗ ngồi của tài xế bật ra, Khương Nam Hiên đứng ngoài cửa, vẻ mặt oai phong lẫm liệt nói: “Hãy nhớ, hy sinh cái tôi cá nhân vì cái tôi lớn mạnh của cộng đồng!”

Cộng đồng em gái anh! Tống Dao rất muốn đâm đầu chết ngay trên cửa xe…

Truyện Chữ Hay