giờ chiều chủ nhật, ở quán cafe trên tầng cao nhất trong trung tâm quảng trường, Tống Dao đến đúng giờ như đã hẹn.
Quán cafe ở thành phố C có chút tiếng tăm, cao cấp nên chi phí ăn uống cũng cao, bình thường Tống Dao cũng từng nghe nói nhưng không dám đến thử. Đây là lần đầu tiên cô bước vào quán cao cấp như vậy, Tống Dao cảm thấy nếu ăn mặc bình thường dường như không thích hợp, nên cố ý mặc một bộ váy liền đến cuộc hẹn.
Chư Cát Tuấn đã sớm đợi ở chỗ hẹn, Tống Dao vừa báo tên, lập tức có waiter dẫn cô đến chỗ ngồi gần cửa sổ.
Chư Cát Tuấn đã đợi một lúc lâu, vừa nhìn thấy Tống Dao, hai mắt lấp lánh, căng thẳng đứng lên mời cô ngồi.
Tống Dao kinh ngạc: “Tại sao là cậu?”
Chư Cát Tuần cũng không còn tiếp tục duy trì vẻ thần bí nữa, ngại ngùng thừa nhận: “Ha ha, chính là tôi, không ngờ phải không?”
Vốn tưởng không khí gượng gạo, bởi xuất hiện người quen mà tan biến, Tống Dao kinh ngạc ngồi xuống: “Thật khéo quá, cậu đừng nói là đã sớm biết tôi đó nhá?”
Chư Cát Tuấn lại ngại ngùng gãi gãi rồi gật đầu: “Đúng vậy, khi người giới thiệu nói tên cô, tôi cố tình hỏi thăm một chút công việc của cô, lập tức biết chắc đó là cô. Không ngờ chúng ta không chỉ cùng tiến vào chung một công ty, lại còn là đồng hương, thật có duyên!”
“Tôi cũng không ngờ, chúng ta quả là có duyên.” Người cùng quê gặp gỡ nhau, nước mắt lưng tròng. Đối với cuộc xem mắt này ban đầu Tống Dao không ôm bất cứ hy vọng nào… bây giờ tâm trạng cô rất tốt. Dù cô không có cảm giác với tiểu Chu, nhưng tình cảm có thể vun đắp lâu dài, so với những người đàn ông gia thế hào nhoáng, không môn đăng hộ đối… mà cô đã từng gặp, người đàn ông trước mặt thật bình thường, bình thường đến mức khiến cô cảm thấy thật hiếm có.
Bình thường là một thứ xa vời với Tống Dao - Câu nói đáng ăn đòn của cô.
Bởi vì Tống Dao khao khát sự bình thường đó mà lập tức đưa ra quyết định, nghiêm túc với lần xem mắt này. Cô mỉm cười nhìn Chư Cát Tuấn hỏi: “Mà này tiểu Chu, tôi còn chưa biết tên đầy đủ của cậu đó?”
Đến rồi, đến rồi, giờ khắc vĩ đại này rốt cuộc đã đến!
Vừa nghĩ tới lúc trước anh đã nhiều lần không kịp giới thiệu bản thân với Tống Dao, trăm sự không như ý, trong lòng Chư Cát Tuấn bực bội vô cùng. Nhân dịp này, có cơ hội tốt như thế, không có ai làm phiền, anh nhất định phải thật nghiêm túc, chăm chú, lớn tiếng nói với Tống Dao. Anh không phải họ Chu! Anh họ Chư Cát!
“Thật ra tôi…” Bởi vì quá kích động, giọng nói của anh bỗng cao lên vài đêxiben, trong không gian yên tĩnh ở quán cafe càng đường đột, hấp dẫn ánh mắt các vị khách chăm chú nhìn về phía này.
Trước sự cố bất ngờ ập tới, Chư Cát Tuấn đột nhiên căng thẳng hẳn lên: “Thật ra tôi… tôi… tôi…” Chứng sợ hãi chết khiếp của anh lại tái phát ngay lúc này, cả buổi chỉ nói được từ “tôi” rồi không nói tiếp được lời nào.
Thấy bỗng nhiên ấp úng, trán toát mồ hôi lạnh, Tống Dao ngồi đối diện nghi hoặc, ân cần hỏi thăm: “Tiểu Chu, cậu vẫn ổn chứ?”
“Tôi… tôi… tôi đi rửa tay một chút!” Chư Cát Tuấn đứng phắt dậy, chạy về phía toilet.
Vẻ mặt Tống Dao lộ vẻ kinh ngạc đưa mắt nhìn anh rời khỏi. Lúc thu mắt, bỗng sát khí từ phía sau truyền đến, ngoảnh mặt lại, bốn mắt nhìn nhau, cô không kìm được hoảng sợ.
Quý! Thừa! Xuyên!
Tống Dao vờ như không thấy nhanh chóng quay đầu lại, trái tim thiếu chút nữa đã nhảy lên tận cổ họng. Quý tổng tại sao ở đây? Quý tổng ở đây làm gì? Quan trọng nhất là ngài có nhận ra mình hay không? Có? Hay không có? Mẹ nó, làm ơn đừng nhận ra mình!
Nhìn bóng lưng Tống Dao dường như đang run rẩy, Quý Thừa Xuyên thu lại ánh mắt liếc nhìn, anh thậm chí không buồn nhìn tới cô gái đang ngồi đối diện, trong mũi phát ra một tiếng hừ nhẹ.
Đúng thế, hôm nay là ngày tốt lành để xem mắt, Tống Dao xem mắt, Quý Thừa Xuyên cũng xem mắt.
Giờ lúc này, cô gái ngồi đối diện Quý Thừa Xuyên là em gái của Lệ Trạch đẹp trai, giỏi giang - Lệ Thiên Tâm. Vị đại tiểu thư của Lệ thị này, không những ở bên ngoài được rất nhiều mọi người ngưỡng mộ, còn có gương mặt xinh đẹp do di truyền. Vì vậy, có thể nói là một Bạch phú mỹ[] điển hình, nếu như bỏ qua cái bệnh công chúa của cô.
[] Bạch phú mỹ (白富美): Người đẹp da dẻ trắng mịn, bề ngoài xinh đẹp, gia cảnh tốt.
Lệ Thiên Tâm vốn hếch mũi khinh thường đối với lần xem mắt này. Nếu không phải e sợ uy nghiêm của anh trai, cô không bao giờ muốn hạ mình đến những quán cafe thấp kém thế này. Đối với thân phận của cô, nếu không phải là Michelin Stars cô không muốn đi đâu!
Trong lần xem mắt này, Quý Thừa Xuyên và Lệ Thiên Tâm suy nghĩ không khác nhau là mấy, anh cũng không muốn cùng xuất hiện với cô gái nổi danh có bệnh công chúa. Nhưng mà, anh và Lệ Trạch là chỗ bạn bè, anh ta muốn gả cô em gái của mình đến phát điên rồi, anh đành miễn cưỡng sắp xếp một cuộc hẹn.
Trong lòng hai người có suy nghĩ riêng, không vừa mắt lẫn nhau, dù đã ngồi nửa tiếng, đều không nói nói nào, cho đến khi Quý Thừa Xuyên trông thấy Tống Dao.
Lòng anh khẽ động, móc điện thoại ra.
Ở bên kia, Tống Dao im lặng cầu nguyện: Ông trời ơi, xin ông hãy để tổng giám đốc của con tạm thời không nhìn thấy, ngàn vạn lần đừng để ngài ấy nhận ra con, cầu xin ngài…
Bỗng điện thoại di dộng reo vang, cô mở ra xem, suýt chút nữa ném di dộng ra ngoài. Hiển nhiên là Quý Thừa Xuyên gửi tin nhắn đến, ngắn gọn hai chữ: Lại đây!
Tống Dao thật muốn đụng đầu chết đi, tay cầm điện thoại, xoắn xuýt một hồi. Xem ra cô đã bị phát hiện rồi, tin nhắn trên WeChat, rốt cuộc cô nên lại đó hay không lại đó đây? Nếu không cần phải lại đó thì quá tốt rồi…
Trong lúc nghĩ ngợi, WeChat lại báo có tin nhắn mới.
Quý Thừa Xuyên: Đừng giả ngốc nữa, tôi trông thấy cô rồi.
Tống Dao tay run rẩy gửi một tin nhắn đi.
Dao Phát Tài: Quý tổng, tôi không cố ý phá rối cuộc hẹn của ngài đâu. T_T
Quý Thừa Xuyên: Đừng nói nhiều, lại đây!
Dao Phát Tài: Như vậy không tốt, bạn của ngài sẽ ngại.
Quý Thừa Xuyên: Tôi không ngại là được.
Dao Phát Tài: Hay thôi, tôi đi đây.
Quý Thừa Xuyên: Sẵn tiện cho tôi đi theo.
Dao Phát Tài: Ngài nói cái gì?
Quý Thừa Xuyên: Xem mắt thật phiền, cô đuổi cô gái kia giúp tôi đi.
Con mẹ nó!!!
Tống Dao tức giận suýt chút nữa quăng luôn điện thoại. Nói chuyện một hồi lâu, hóa ra ý định của tổng giám đốc là muốn lấy cô làm lá chắn. Chuyện này thật quá đáng, ngài muốn xem mắt, tôi cũng muốn xem mắt mà. Nếu cô qua đó, Quý Thừa Xuyên được như ý, buổi xem mắt của cô có thể bị hủy.
Vất vả mới có được một mối lương duyên bình thường, Tống Dao không muốn dễ dàng buông tha như vậy. Suy nghĩ một lát, Tống Dao cầm điện thoại lên nhanh chóng gõ một dòng chữ.
Dao Phát Tài: Thưa Quý tổng, hôm nay là cuối tuần, đây là thời gian riêng tư của tôi!
Sau khi xem tin nhắn Tống Dao vừa gửi đến phía sau còn thêm một dấu chấm than. Quý Thừa Xuyên nóng giận đè nén, cô gái này lừa anh lén đi xem mắt cũng thôi đi, thậm chí còn không nghe theo lời anh nói, muốn chống đối ư? Còn non lắm!
Anh cười lạnh nhạt, gửi qua một tin: Không qua, tự gánh hậu quả.
Tống Dao tay run, đúng lúc trượt tay rơi di dộng xuống đất. Cô run rẩy nhặt lên, run run gửi qua một tin nhắn.
Dao Phát Tài: Quý tổng, xin ngài tha cho tôi đi!
Quý Thừa Xuyên: Ngoan ngoãn qua đây, coi như tính tiền cô làm thêm giờ.
Tiền làm thêm giờ?! Vừa nghe nói đến tiền, hai mắt Tống Dao bừng sáng tựa như con chồn bị bỏ đói mấy ngày.
Dao Phát Tài: Cũng được, nhưng phải gấp ba lần tiền lương.
Quý Thừa Xuyên: Gấp năm lần.
Gấp năm lần!!!
Tống Dao không nói hai lời, đứng phắt lên.