Lúc Khương Nam Hiên quay đầu, Quý Thừa Xuyên đã ngồi xuống bàn làm việc, dường như chưa từng xảy ra chuyện gì, anh làm như không có việc gì lấy tay chỉnh trang cổ áo.
“Thừa Xuyên…” Khương Nam Hiên mở miệng gọi.
Ánh mắt bén nhọn bỗng phóng tới, ánh mắt kia ngầm bảo là: Cậu cứ tiếp tục hỏi, tôi bảo đảm không đánh chết cậu.
Khương Nam Hiên thức thời, bỏ qua ý định trêu chọc, nghiêm túc nói: “Tình hình bên Thịnh Thế Phong Hành, tôi vừa tìm người nghe ngóng.”
“Tiếp tục.”
“Mấy năm nay, trong giới IT, Thịnh Thế như cá gặp nước, nhưng Thịnh Tổ Phong dù sao cũng đã lớn tuổi, những năm gần đây thân thể không tốt lắm, ông ta có ý định bồi dưỡng con trai độc nhất của mình là Thịnh Tư Kỳ làm người kế nghiệp. Nhưng tiếc rằng, lúc trẻ ông ta chỉ mãi lo dốc sức xây dựng sự nghiệp, lão luyện trên thương trường, nhưng đối với Thịnh Tư Kỳ luôn hết mực nuông chiều. Vì vậy, thái tử của Thịnh Thế cũng không thể một mình điều hành cả công ty.”
“Thịnh Tư Kỳ?” Quý Thừa Xuyên dường như suy ngẫm, lặp lại cái tên này, không biết suy tính cái gì.
Khương Nam Hiên nói tiếp: “Thịnh Tư Kỳ năm nay tuổi, từ nhỏ đến lớn sống ở nước ngoài, đầu năm trước mới từ Anh quốc trở về, bị cha anh ta sắp xếp vào một công ty con để làm quen công việc, nửa năm sau mới công khai thân phận, dùng thân phận là thành viên hội đồng quản trị tiếp quản công ty con, quản lý về phương diện đầu tư tài chính công ty. Thịnh Tổ Phong chính là như thế, chủ yếu muốn cho con trai luyện tập, ngoài phá của ra, ông ta cũng không hạn chế quyền hạn đầu tư của Thịnh Tư Kỳ, vì vậy lần này Thịnh Thế đoạt mối làm ăn của chúng ta, tất cả đều là chủ ý của một mình Thịnh Tư Kỳ, Thịnh Tổ Phong tuyệt không nhúng tay.”
Nghe Khương Nam Hiên báo cáo xong, Quý Thừa Xuyên trên mặt lộ vẻ khinh thường, người được nuông chiều như Thịnh Tư Kỳ anh thấy cũng nhiều rồi, lúc còn trẻ không học hành đàng hoàng, sau này cũng không thể làm nên chuyện đại sự. E rằng ngoài mặt Thịnh Tổ Phong nói tuyệt không nhúng tay, sau lưng lại lợi dụng con trai làm lá chắn, âm thầm hoạt động, vậy khác gì không nói.
Sau này phải đối mặt với một kẻ địch mạnh như thế, Quý Thừa Xuyên càng muốn bóp chết hắn từ trong trứng nước, trong mấy giây, anh đã ra quyết định này.
“Tiếp tục cho người theo dõi Thịnh Thế, hạng mục này không thể để bọn họ có cơ hội đoạt được.”
“Nhìn cậu nghiêm túc chưa kìa, tôi rất yên tâm.” Khương Nam Hiên cười nói.
“Ý cậu là gì?” Quý Thừa Xuyên ánh mắt tiếp tục thay đổi: Cậu có bản lĩnh cứ nói tiếp, tôi bảo đảm không đánh chết cậu.
Khương Nam Hiên cười khổ, tuy anh rất hiếu kỳ cảnh vừa rồi rốt cuộc xảy ra chuyện gì, nhưng xem ra Quý Thừa Xuyên hôm nay đã hạ quyết tâm, không muốn giải thích bất cứ lời nào với cậu bạn tốt lâu năm.
“Không có gì, tôi đi làm việc đây.” Anh hiển nhiên không muốn làm mình bẽ mặt, nhún vai quay người rời đi, đến cửa, vẫn không cam lòng, dừng bước, quay đầu, ánh mắt ai oán nhìn Quý Thừa Xuyên: “Cậu thật không muốn nói gì với tôi đấy à?”
Cậu mà vào đây, tôi bảo đảm không đánh chết cậu.
“… Tôi đi đây!” Khương Nam Hiên buồn bực rời đi.
Tục ngữ có câu, giải thích chính là che giấu, Quý tổng không muốn giải thích, khiến cho chuyện này dừng hẳn ở đấy. Nhưng với tư cách là người trong cuộc, Tống Dao thấp thỏm không yên.
Chuyện vừa xảy ra trong văn phòng Quý Thừa Xuyên, quả thật là một cú sốc không nhỏ đối với Tống Dao, khi về cô trốn ở văn phòng, trong lòng vẫn còn sợ hãi, tâm trạng mất tập trung.
Trong nội tâm cô không ngừng hối hận, tại sao mình lại không cẩn thận để quên nhật ký trong phòng làm việc Quý Thừa Xuyên chứ. Tuy cuối cùng Quý Thừa Xuyên cũng không xem được, nhưng vì bảo vệ quyển nhật ký, cô phải trả cái giá quá đắt!
Cô… cô dám ở trước mặt Quý Thừa Xuyên, nói cô thích anh!
Tống Dao cảm thấy đầu óc mình có vấn đề lúc đó mới dám nói những lời đó với Quý Thừa Xuyên, anh ta rất ghét phụ nữ, biết cô thích anh, chắc chắn anh ta buồn nôn muốn chết.
Trước đó trong thang máy, Quý Thừa Xuyên đã ở trước mặt cô biểu hiện sự căm ghét với những cô gái mơ ước anh, hôm nay cô biết rõ còn cố tình phạm phải, quả là tội càng thêm nặng.
Không không không, đây không phải là điều gây chết người, điều gây chết người chính là Khương Nam Hiên dường như đã hiểu lầm cái gì. Nếu như bởi… việc này, khiến tổng giám đốc đại nhân và bạn trai chia tay, cô đã làm nên tội ác tày trời, tội ác tày trời đấy!
Lúc đó, Quý tổng tức giận, sa thải cô, thế là tiêu đời! Không được, không thể để chuyện này xảy ra!
Tống Dao sợ hãi trong lòng, bất thình lình đứng dậy, vì bảo vệ bát cơm của mình, trong lòng cô hạ quyết tâm, nhất định phải tìm cơ hội giải thích rõ ràng với Khương Nam Hiên.
Hôm sau, bắt đầu chuỗi ngày bận rộn liên miên.
Tống Dao bận rộn đến trưa, bụng đói cồn cào kéo Tiểu long nữ đi ăn trưa, vừa vào phòng ăn liền phát hiện hôm nay người đến đặc biệt nhiều, ngay cả mấy cô đồng nghiệp thường giữ gìn vóc dáng chưa bao giờ đến đây ăn cơm, lần đầu tiên xuất hiện nhân viên đến phòng ăn.
Tống Dao ngây ngốc, không cảm thấy có gì không đúng, nhưng Tiểu long nữ đã chạm vào cánh tay cô, ra vẻ thần bí nói: “Cậu xem bên kia kìa, Khương Nam Hiên đó.”
Khương Nam Hiên?!
Xảy ra chuyện hôm qua, Tống Dao đặc biệt nhạy cảm với cái tên này, vội vàng nhìn theo phương hướng chỉ tay của Tiểu long nữ, quả nhiên nhìn thấy bóng dáng quen thuộc, đang ngồi yên tĩnh một góc, không nhanh không chậm dùng bữa. Mỗi cử chỉ giơ tay nhấc chân rất quy củ, toát ra khí chất thanh nhã, dường như không quan tâm để ý ánh nhìn của mọi người bên ngoài.
Thật lợi hại, Tống Dao không khỏi bội phục sự thản nhiên của Khương Nam Hiên.
“Là anh ta, chính là anh ta, thật đẹp trai!”
“Tôi thật muốn ngồi cùng một chỗ với anh ấy!”
“Cậu thật mâu thuẫn, có sắc tâm mà không có can đảm háo sắc.”
…
Đối mặt với vô số lời bàn luận và ánh mắt của họ, Khương Nam Hiên đã sớm thành thói quen, anh cùng Quý Thừa Xuyên là bạn tốt nhiều năm, nhưng hai người có tính cách hoàn toàn trái ngược. Nếu Quý Thừa Xuyên gặp tình huống này, chắc là sẽ dùng ánh mắt sắc nhọn nghiền nát hết trái tim các cô gái trong phạm vi dặm, mà anh chỉ bình thường đáp lại họ bằng nụ cười.
“Trợ lý Khương, tôi… tôi có thể add nick của anh trên WeChat không?” Một cô gái xinh đẹp thẹn thùng bị đám đồng nghiệp giật dây đi đến.
“Được.” Khương Nam Hiên mỉm cười cầm điện thoại lên.
Mọi thứ đều diễn ra trôi chảy, tất cả mọi người bên cạnh xem ngây người, không bao lâu sau, người đến tìm anh add nick trên WeChat tự động xếp thành hàng dài, ngoài các cô đồng nghiệp nữ, xen lẫn không ít nam đồng nghiệp, người không biết còn tưởng phòng ăn mới nấu món mới, cần phải xếp hàng mới được ăn.
“Chúng ta cũng qua đó tham gia náo nhiệt đi!” Tiểu long nữ kìm lòng không đậu, lôi Tống Dao muốn đi qua.
“Chúng ta qua đó làm chi?” Tống Dao bất đắc dĩ nói.
“Add nick WeChat, xem hoạt động của bạn anh ta như thế nào, không chừng còn có thể nhìn thấy anh ta và Quý tổng đẹp trai thắm thiết với nhau.” Tiểu long nữ cười thô bỉ nói.
“… Cái đó không tốt đâu.” Tống Dao ngoài mặt nói thế, trong lòng không ngừng đắn đo. Tối qua cô ngủ không ngon, vẫn muốn tìm cơ hội giải thích rõ ràng cảnh tượng hôm qua với Khương Nam Hiên, nếu bây giờ thừa cơ hội add nick WeChat anh ta, chẳng phải đây là cơ hội tốt nhất sao?
Đắn đo do dự hết lần này đến lần khác, Khương Nam Hiên đứng lên trong sự bao vây của mọi người: “Thật ngại quá, tôi còn có việc, lần tới nếu có cơ hội chúng ta add nick tiếp nhé.”
Lời nói của anh nho nhã lễ độ, dù không cam tâm, đám người ấy cũng rất thức thời rời đi.
Tống Dao thấy thế, có chút nóng vội, nói với Tiểu Long Nữ: “Tớ đi vệ sinh.” Dứt lời, đi theo Khương Nam Hiên, ra khỏi phòng ăn.
Nhưng giờ là thời gian ăn cơm trưa, mọi người trong công ty qua lại rất nhiều, Tống Dao lén lén lút lút đi theo Khương Nam Hiên ra khỏi phòng ăn, trơ mắt nhìn anh vào nhà vệ sinh nam, chỉ có thể lúng túng đứng ở bên ngoài, ngó trái ngó phải một chút, rất giống đạo tặc.
Ngay lúc cô định bỏ cuộc, sau lưng bất thình lình vang lên một giọng nói: “Lẽ nào cô cũng muốn add nick WeChat của tôi?”