Tống Dao chạy ra khỏi phòng làm việc của Quý Thừa Xuyên như một làn khói, vì thế tài liệu và nhật ký của cô đều để lại trong văn phòng tổng giám đốc. Lúc cô ý thức được điều này thì đã về đến nhà.
Trong chốc lát, Tống Dao không khỏi cảm thấy căng thẳng.
Quyển nhật ký đó đã theo cô gần nửa năm trời, ngày thường ngoài ghi chép một ít công việc quan trọng cần chú ý, còn dùng nó để ghi nhớ một số ký hiệu, viết vài dòng cảm xúc, v…v… Tuy nhiên, có một chuyện không thể để người khác trông thấy!
Ngày hôm qua, bởi cô chọc giận Quý Thừa Xuyên nên không thể không bị ép tăng ca, vì không cam lòng, trong phút nóng giận đã vung bút viết vào sổ một số kết luận sau. “Tam tòng tứ đức khi đối mặt với tổng giám đốc đại nhân”.
Quý tổng đi ra ngoài phải đi theo.
Quý tổng ra lệnh phải phục tùng.
Quý tổng phạm lỗi phải xem như không thấy.
Quý tổng muốn ăn bánh bao phải đi mua.
Quý tổng muốn lau cửa sổ phải bắt ghế lên chùi.
Quý tổng cáu gắt phải nhẫn nhịn.
Luôn luôn phải nhớ Quý tổng là gay.
Cuối cùng cô cảm thấy cuối tuần tăng ca quá thiệt thòi, nên đã viết một hàng chữ to: Quý tổng là đồ khốn, vì tiền lương, ngàn vạn lần không nên chống đối hắn!
Cái tay chết tiệt! Nghĩ đến đây, Tống Dao thầm nghĩ muốn cầm dao chặt đôi tay mình.
Giờ phút này, trong nội tâm Tống Dao dường như phân hóa thành hai tên tiểu nhân đang tranh luận kịch liệt.
Tiểu nhân A nói: “Cô lo lắng những chuyện vớ vẩn không đâu, quyển sổ của cô vừa cũ vừa rách, không có gì hấp dẫn, còn kẹp giữa một chồng tài liệu công việc. Quý tổng là người làm chuyện lớn, công việc bận bịu, khi không lại quan tâm đến một quyển sổ nho nhỏ của cô thư ký à?”
Tiểu nhân B nói: “Lỡ như Quý tổng rảnh rỗi táy máy thì sao, lỡ như Quý tổng đầu bị tông vào cửa sao? Tất cả mọi chuyện đều có thể xảy ra, cô nhanh đến đó mang quyển sổ về đi!”
Tiểu nhân A nói tiếp: “Quý tổng là người thích sạch sẽ, đừng nói đụng, liếc mắt một cái nhìn quyển sổ cũng ngại bẩn đấy! Bây giờ đi đến công ty mang về ngược lại khiến anh ta nghi ngờ!”
…
Tống Dao do dự, đấu tranh tâm lý cả buổi trưa. Rốt cuộc, cô vẫn không đến công ty cầm quyển sổ, ôm tâm lý cầu may, lo lắng sợ sệt vượt qua một ngày gian nan.
Kỳ thật, những điều Tống Dao lo lắng đều hoàn toàn dư thừa, cô không cần phải quay trở lại văn phòng cầm quyển sổ kia, ngay lúc cô sợ hãi chạy ra khỏi phòng chưa đầy phút, Quý Thừa Xuyên đã thò tay, lật quyển sổ kia rồi.
Tình hình thu chi hằng tháng tỉ mỉ, chi tiết:
Tiền lương: đồng
Số tiền còn lại trong thẻ tín dụng: đồng
Tiền thuê nhà: đồng
Điện nước: . đồng
Tiền ăn: . đồng
Tiền đãi khách: đồng
Tiền mừng sinh nhật mẹ: đồng
Phí đi lại: đồng
Cơm trưa ở Ái Tâm: đồng
Các mục khác: . đồng
Còn lại: -. đồng
Mục tiêu tháng sau: Ăn uống tiết kiệm, thề không thiếu nợ.
Bên cạnh còn vẽ một bàn tay tiểu nhân, dáng vẻ đánh chết tôi cũng sẽ không thiếu nợ vào tháng sau. Lật những trang sau, mỗi tháng đều vẽ như thế, càng lúc càng to hơn. Hàng tháng, cô đều thề không thiếu nợ, nhưng càng ngày càng thiếu nhiều hơn!
Nghĩ mà xem, tổng giám đốc giá trị ngàn vàng, đưa mắt nhìn vào quyển sổ ghi chi tiêu của một cô gái nghèo đáng thương, đây là hình ảnh tương phản cỡ nào.
Mở quyển sổ ra, dường như Quý Thừa Xuyên đã mở ra cánh cửa bước vào thế giới mới, khiến anh không thể tưởng tượng nổi.
Hiển nhiên, quyển sổ trên không chỉ ghi chép như thế, ngoài trừ ghi chép chi tiêu, Tống Dao còn ghi những việc vặt nho nhỏ: Bí quyết sinh tồn, làm thế nào để chung sống chan hòa với đồng nghiệp, thực đơn các món ăn, canh gà, những điều cần biết khi phỏng vấn, các hạng mục đã được duyệt… Chà, thật khó tưởng tượng chỉ một quyển sổ nhỏ bé thôi mà bên trong có thể ghi chép nhiều thứ như vậy.
Quý Thừa Xuyên mỗi khi lật một tờ, lại càng hiểu thêm một chút đối với Tống Dao. Trong ấn tượng của anh, cô không hề có sức hút, đa phần trong công việc cô thư ký nhỏ này phản ứng chậm chạp, nhưng qua mỗi trang giấy hình ảnh của cô dần trở nên sinh động hơn.
Thế giới, cuộc sống của cô, những tháng ngày cô trải qua, từng chút từng chút một như tái hiện trước mắt Quý Thừa Xuyên, những cảm giác bình thường như cay đắng, cảm động, vui vẻ, mất mát… Quý Thừa Xuyên cao cao tại thượng chưa bao giờ trải qua, chưa bây giờ tìm hiểu.
Anh cảm thấy mới lạ, cũng rất hiếu kỳ, thậm chí đã quên mất công việc, từng trang từng trang, những con chữ nắn nót đập vào mắt anh, xem chăm chú còn hơn xem bất cứ tờ sơ yếu lý lịch nào của nhân viên. Anh thậm chí còn thầm nghĩ, sau này khi công ty thông báo tuyển dụng có nên bảo họ cung cấp một cuốn sổ nhật ký ghi chép cuộc sống hằng ngày, để bộ phận nhân sự có thể tiến hành sàng lọc lựa chọn nhân viên tốt hơn.
Ôm ý nghĩ không tưởng ấy, lúc anh lật đến trang cuối cùng, bỗng lặng cả người.
… “Tam tòng tứ đức khi đối mặt với tổng giám đốc đại nhân”.
“Á!”
Ban đêm, Tống Dao gặp ác mộng bừng tỉnh, cô mơ thấy Quý Thừa Xuyên lật quyển sổ của cô, sau đó dán từng trang nhật ký lên cửa công ty, tất cả đồng nghiệp vây quanh cô gọi cô là “đồ bần cùng”. Lát sau, Quý Thừa Xuyên đứng ở một bên cười hung ác: “Gay không đáng xấu hổ, bần cùng mới hổ thẹn, cô dám nói xấu sau lưng tôi, ôm quyển sổ cút đi cho tôi, ha ha ha ha ha ha…!”
Tống Dao sợ hãi tỉnh dậy, không còn chút buồn ngủ nào, xem đồng hồ, bây giờ đã là giờ sáng.
Ngủ không được, Tống Dao quyết định rời giường phân tán sự chú ý, tránh cho tự dọa chính mình.
Hôm nay cuối tuần căn tin đóng cửa, mà cô lại phải tăng ca, Tống Dao quyết định tự làm cơm trưa mang đến công ty. Nên biết rằng đây là thành phố, đi ra ngoài ăn một bữa không hề rẻ, trước lúc vào công ty, cô đã tự biết lo cho mình cơm no áo ấm, tôi luyện tài nấu nướng không tồi.
Trứng rán, cải xào, với một miếng sườn rán. Tống Dao mang theo hộp đựng cơm ra cửa, tiếp tục sự nghiệp đưa bánh bao.
Trên đường đi, cô lại nhớ đến quyển sổ làm cả đêm cô gặp ác mộng, không thể không bận tâm. Mang tâm trạng nơm nớp lo sợ đến công ty, vẫn còn sớm, chắc là phòng làm việc của Quý Thừa Xuyên vẫn không có ai, chồng tài liệu cô quên mang về vẫn ở chỗ cũ, dường như chưa hề bị ai chạm qua.
Tống Dao thở phào, đem bánh bao đặt trên bàn, nhanh chóng tìm ra quyển sổ nhật ký, ôm chặt vào lòng.
Mình lại lo nghĩ nhiều rồi, lo lắng sợ hãi suốt cả đêm, mà chẳng có chuyện gì xảy ra, quyển sổ bình yên trở về, cũng chưa có ai xem đâu nhỉ…
Trong nội tâm hiện lên một tên tiểu nhân bộ dạng đắc ý, vì thế cô không chú ý sau lưng có tiếng bước chân đi tới.
Nhìn thấy Tống Dao đang đắm chìm trong niềm vui sướng, Quý Thừa Xuyên thoáng cười nhạt, mở miệng gọi: “Thư ký Tống.”
“Vâng?!” Tống Dao cả kinh, nhật ký trong tay rơi xuống đất.
Không chờ cô cúi người nhặt, Quý Thừa Xuyên đã ngồi xổm xuống, trước một bước nhặt cuốn nhật ký lên.
Những việc này xảy ra quá đột ngột, Tống Dao ngây như phỗng, nhìn chằm chằm vào quyển sổ trong tay Quý Thừa Xuyên, trái tim dường như bay lên tận cổ họng.
Quý Thừa Xuyên nhìn cô một cái, biết mà còn hỏi: “Đây là gì?”
“Cái này… Cái này là nhật ký của tôi, không có gì…” Tống Dao nói xong, vội thò tay ra lấy.
Vừa chạm phải, Quý Thừa Xuyên nâng tay tránh, giơ quyển sổ lên cao tận đầu.
Tống Dao nóng nảy, gấp gáp nói: “Quý tổng, nhật ký của tôi mà, ngài mau trả cho tôi!”
“Tôi rõ ràng trông thấy cô cầm lên từ bàn làm việc của tôi.” Quý Thừa Xuyên nghiêm nghị nói, không có ý định trả lại nhật ký cho cô.
“Không đúng, hôm qua tôi để quên ở đây, trên mặt còn có tên tôi.” Tống Dao vừa nhảy lên vừa với tay lên cao, đành chịu thôi người đàn ông kia thật cao lớn, cô không thể với tới.
“Hử? Có tên của cô à, chỗ này phải không, để tôi xem nào.” Vừa nói xong, anh định mở ra lật.
“Đừng!” Tống Dao gấp đến phát khóc, “Tên của tôi viết ở chỗ kín đáo, ngài không thấy đâu, để tôi lật cho ngài xem!”
Quý Thừa Xuyên dừng lại ý định mở ra xem, vô cùng nghiêm túc hỏi: “Thư ký Tống, sao cô gấp gáp như vậy, có phải bên trong đã viết những chuyện cơ mật của công ty?”
“Không có, tôi làm sao có thể ghi chép những chuyện cơ mật của công ty.” Tống Dao lên tiếng giải thích.
“Nếu đã không ghi, vậy còn gấp gáp thế làm gì, không được, để tôi xem rốt cuộc cô có viết hay không.” Quý Thừa Xuyên nói xong, vờ như muốn mở quyển sổ ra xem.
Nói thì chậm mà làm thì nhanh, Tống Dao bỗng tiến lên, ôm lấy thắt lưng Quý Thừa Xuyên.