Thành tích thi tốt nghiệp trung học của An Hòa khá tốt, An Cảnh Dương cho cô một tấm thẻ vàng để chúc mừng. Vốn cô muốn cùng chúc mừng với bạn trai nhưng mà nghỉ hè Trình Liệt phải sang nhà dì ở nước ngoài, vì vậy cô đành phải gọi điện cho bạn thân Kha Vân, rũ cô ấy cùng đi dạo phố.
Đi dạo suốt một ngày, đến tối sau khi kêu lái xe ra về, hai cô gái vẫn còn khá nhiệt huyết, màn đêm buông xuống, hai người hưng phấn vụng trộm chạy vào vũ trường.
Những thức uống tiếng nước ngoài thật dài làm cho hai người hoa mắt, cuối cùng không thèm xem nữa, chọn thẳng hai ly nước chanh. Tuy hai người ham chơi nhưng vẫn là những cô bé biết nghe lời, chỉ vì hiếu kì mới vào đây chơi, cũng không thật sự muốn uống rượu.
Không khí trong vũ trường rất sôi động, dưới ánh đèn sống động những nam nữ đô thị trẻ tuổi đang nhiệt tình giải tỏa hết những áp lực sau một ngày dài trên sàn nhảy. Hai cô bé lòng tràn đầy hiếu kì, hai cặp mắt to tròn ngắm trái ngắm phải, nhìn thấy trai xinh gái đẹp đang cùng nhau xì xào bàn tán. Trong lúc ấy cũng có vài chàng trai trẻ tuổi mời hai người nhảy nhưng hai người đều nhẹ nhàng từ chối.
“Tiểu Vân, thời gian không còn sớm nữa, chúng ta về nhà thôi.” An Hòa nhìn đồng hồ, ba mẹ còn đang đợi cô ở nhà mở tiệc chúc mừng.
Kha Vân gật đầu, đứng lên: “Mình vào nhà vệ sinh một chút đã…”
“Chúng ta đi chung…”
Thế là hai người thu dọn túi xách, nắm tay nhau bước ra khỏi sản nhảy. Ánh đèn hành lang bên ngoài sàn nhảy mờ ảo, vài đôi tình nhân đang đứng trong bóng tối xì xào bàn tán, hai người cậu nhìn mình mình nhìn cậu, nghịch ngợm cười cười, chạy thật nhanh vào toilet.
Một lát sau, An Hòa rửa tay đi ra, đứng ở cửa ra vào chơi điện thoại chờ bạn ra, hồn nhiên không biết lúc này nguy hiểm đang tới gần mình.
Đột nhiên, một bàn tay to lớn ghìm chặt cổ An Hòa, tiếp theo có một chiếc khăn ướt bịt mịt cô lại, vẫn chưa kịp phản ứng gì thì An Hòa đã hôn mê bất tỉnh.
Nhìn cô gái nhỏ đang hôn mê trong ngực, tên đàn ông trung niên có tướng mạo hèn mọn bỉ ổi sờ soạng trên mặt cô vài cái rồi mới giao cô cho một tên đàn ông khác còn mình tự lẩn vào một góc tối, chờ đợi cô gái thứ hai bước ra khỏi toilet.
Khi tỉnh lại, An Hòa phát hiện ra mình đang ở trong một không gian tăm tối, bên ngoài truyền đến âm thanh ầm ĩ, cô cố gắng nghe thử mới phát hiện ra rất có thể mình đang ở trong một chiếc xe tải. Tay chân đều bị trói, An Hòa nhìn nhìn sang bốn phía, trong xe tối như mực, mười mấy cô gái trẻ hoặc nằm hoặc ngồi cũng đều bị trói, trong không gian kín mít chỉ có tiếng khóc trầm thấp của những cô gái. An Hòa ý thức được mình đã bị bắt cóc! Vẫn chưa kịp sợ hãi, An Hòa rướn cổ ra nhìn bốn phía xung quanh mình, hy vọng Kha Vân không có ở trên xe.
Nhưng mà cô lại phát hiện ra bạn mình đang nằm bất tỉnh trong một góc cách đó không xa, cô bất chấp mọi thứ dùng cả tay và chân bò về phía Kha Vân, vừa bò lên chưa được một met thì xe đột nhiên phanh lại, An Hòa mất thăng bằng, thân thể nghiêng ngả đâm thẳng vào một cô gái bên cạnh.
Cô gái có đôi mắt đỏ bừng kia dùng tay đỡ lấy An Hòa, nói nhỏ: “Đừng khóc, chúng ta sẽ chạy trốn.”
An Hòa gật đầu, nâng hai cánh tay bị trói lên, lau nước mắt cho cô ấy, an ủi cô: “Cô nói đúng, cô cũng đừng khóc nữa.”
Đúng lúc này, cửa thùng xe bị mở ra, ánh nắng chiếu vào khiến cho An Hòa không mở mắt ra được, cô hé mắt thích ứng trong vài giây, thấy rõ người đàn ông dáng vẻ lưu manh đang đứng trước cửa.
Nhìn lên trên thì thấy một gã đàn ông trung niên lưu manh đang đứng trước cửa xe, cúi đầu khom lưng với một người nước ngoài mặc vest thẳng tắp. Người đàn ông không nhìn hắn ta, móc một tờ chi phiếu từ trong túi quần ra rồi bảo hắn biến.
Tiếp theo bảy tám gã đàn ông mặc đồ đen lục đục xuất hiện, trong đó có vài người bước lên xe, cởi bỏ dây thừng ra cho các cô rồi áp giải các cô ra khỏi xe.
Lúc này Kha Vân đã tỉnh lại, An Hòa dẫn theo cô gái vừa mới quen bước đến gần cô ấy, ba người dựa vào nhau khẽ run rẩy.
Cách xe tải không xa có một chiếc máy bay chở hành khách đang đậu sẵn, An Hòa không biết mình sẽ bị mang đi đâu, chỉ có một loại cảm giác tuyệt vọng vì mình sẽ không còn được gặp ba mẹ và anh trai nữa.
Trong khoang máy bay vô cùng xa hoa nhưng không ai có tâm tình mà thưởng thức. Gã đàn ông trông coi bọn họ đứng cách đó không xa cười xấu xa. Tiếng anh của An Hòa không tốt, cũng nghe được một chút, các cô bị những tên lưu manh kia bán cho người này. Bọn họ muốn đưa các cô đến một chỗ chuyên để cho đàn ông giải phóng dục vọng, bởi vì cô nghe thấy bọn họ nói muốn mến thử hương vị của cô gái áo hồng kia, cô gái áo hồng theo lời bọn họ nói chính là cô gái trẻ tuổi tên Ryan đã an ủi cô.
An Hòa nhìn về phía cô bé kia, lúc này đôi môi cô ấy khẽ nhếch lên, sắc mặt tái nhợt như tờ giấy, xem ra cô ấy đã hiểu lời bọn họ nói.
Hơn hai tiếng sau, máy bay đáp xuống một hòn đảo nhỏ xinh đẹp, cô nghe thấy bọn họ nói hòn đảo này tên là đảo Phong. A, tên đẹp thật, An Hòa chua xót trong lòng nghĩ, nhưng mà một nơi xinh đẹp thế này lại trở thành địa ngục của các cô.
Các cô bị dẫn vào một căn hộ xây giống như một khách sạn, trong đại sảnh khách sạn có một cô gái mặc đồ da màu đen gợi cảm đang ngồi trên ghế solon, nhìn thấy các cô đến thì mỉm cười nói: “Từ nay về sau các cô sẽ ở đây, mỗi người một phòng, phạm vi hoạt động giới hạn trong khu C.”
Hòn đảo nhỏ này chia làm ba khu, căn cứ chính là khu A, bãi huấn luyện là khu B, quán bar, vũ trường cùng chỗ ở của các cô gọi là khu giải trí – khu C.
Ánh mắt hoảng sợ của các cô gái khiến cho cô ả kia phát ra một nụ cười tàn nhẫn: “Có biết các cô đến đây làm gì không? Ở đây tối thiểu có hơn gã đàn ông…”
Cuối cùng tất cả các cô gái đều nghẹn ngào khóc lớn lên.
An Hòa cũng rất sợ hãi, nhưng mà Kha Vân đang tựa vào ngực cô, cả người đều run rẩy, cô ép mình phải nén xuống tiếng gào khóc. Ánh mắt vũ mị của Selina đảo qua một vòng, phát hiện ra An Hòa là cô gái duy nhất không bị dọa cho khóc òa lên, thú vị nhìn cô: “Cô không sợ sao?”
“Sợ thì sẽ thay đổi được kết cục sao?” An Hòa bình tĩnh hỏi.
“Không!” Selina trả lời nhẹ nhàng mà như đinh chém sặt, a, còn giả vờ tỉnh táo nữa, các khớp xương ngón tay nắm chặt đến trắng bệch cả ra rồi. Cô ta vừa muốn mở miệng cười nhạo thì ánh mắt nhìn về phía người đàn ông đứng trước cửa lớn.
Thái độ của người đàn ông kia rất lạnh nhạt, giọng nói bình thản không cảm xúc, “Tìm một người sạch sẽ đưa qua.”
Selina gật đầu, đứng lên đi một vòng xung quanh các cô đang đang bị vây lấy, hỏi: “Trong các cô ai là xử nữ?”
Không ai trả lời, tất cả các cô gái đều lùi về phía sau.
Selina cũng không gấp, sâu kín nói: “Tôi có cần phải cho người đến kiểm tra không nhỉ? Tôi nghĩ, mấy gã đàn ông ngoài kia rất cam tâm tình nguyện làm chuyện này đấy.”
Sau một lúc yên lặng, Kha Vân vốn đang tựa vào An Hòa bỗng nhiên quát to một tiếng: “Cô ấy! Cô ấy là xử nữ!”
An Hòa khiếp sợ nhìn bạn tốt của mình, không thể tin được, ngón tay Kha Vân chỉ về hướng mình, đúng là mình.
Kha Vân khóc lớn kêu lên: “Nếu cậu không rủ tôi đi dạo phố thì sao tôi lại bị bắt tới đây chứ, đều tại cậu làm hại, đều tại cậu!”
An Hòa yên lặng cúi đầu, đúng vậy, thật sự rất xin lỗi cậu ấy…
“Sao cô có thể bán đứng bạn của mình như vậy chứ? Cô thật đáng ghê tởm!!!!” An Hòa ngẩng đầu lên, cô gái áo hồng mang vẻ mặt phẫn hận căm tức nhìn Kha Vân, trong lòng cô có hơi cảm động, vươn tay ra kéo cánh tay cô gái kia lại.
“Cảm ơn cô, thật ra cậu ấy nói đúng, tôi đã hại cậu ấy…”
Đôi mắt rưng rưng của cô gái áo hồng vô cùng động lòng người, “Mình sẽ là bạn của cậu, gọi mình là Đổng Hâm Ngôn đi.”
“Mình tên là An Hòa.” An Hòa thấy hơi buồn cười, đã đi đến bước đường này mà cô vẫn còn tâm trạng để quen bạn mới.