Năm năm sau.
Ở cửa vườn trẻ An Lâm xuất hiện một chiếc xe đạp leo núi nhỏ màu đỏ rất lóe mắt, ngồi trên xe là một cậu bé mười tuổi, cậu bé sở hữu một khuôn mặt tuấn tú tinh xảo, mặc bộ đồ thể thao màu xanh lam đẹp trai ngất trời, tuy còn nhỏ nhưng có thể nhìn thấy dáng người thon dài phóng khoáng.
Chỉ một lát sau khi vườn trẻ mở cửa, từ bên trong trào ra một đám tinh linh ríu rít. Quý Thánh Khâu vươn cổ dài để tìm kiếm trong đám người, rất dễ để tìm ra một bé gái trong chiếc váy công chúa màu hồng nhạt buộc hai bím tóc đuôi sam.
“Mạch Mạch....” giọng của cậu bé rất to, gọi cô bé có đứng cách đó không xa, phụ huynh của mấy đứa bé đến đón con cũng quay đầu nhìn lại. Tuy đây không phải là lần đầu tiên thấy cậu bé nhưng mọi người vẫn không nhịn được mà khen ngợi: “Đây là con nhà ai thế, rất đẹp trai...”
Quý Thánh Khâu không để ý đến lời khen ngợi của người khác, nhận ba lô của cô bé rồi bỏ vào trong giỏ xe, sau đó hơi dùng sức ôm cô bé đặt lên sau chỗ ngồi.
Hôm nay tiểu cô nương Mạch Mạch không vui, ngồi phía sau im lặng không nói lời nào, Quý Thánh Khâu vừa đạp xe vừa hỏi: “Mạch Mạch, làm sao thế?”
Mạch Mạch tức giận chu miệng rồi nói: “Tiểu Béo ngồi sau em nói em là đứa trẻ không có ba, bạn ấy nói dối, rõ ràng mẹ nói, ba là nhân viên du hành vũ trụ, đi đến mặt trăng hái sao cho em!”
Quý Thánh Khâu phanh xe lại dừng ở bên đường, sau đó xuống xe ôm cô bé xuống, chiếc xe ô tô màu đen đi theo hai đứa bé cũng dừng lại.
Quý Thánh Khâu ôm cô bé đến bậc thang ven đường ngồi xuống, ngồi xổm trước mặt lau nước mắt cho cô bé: “Mạch Mạch tin lời mấy bạn đó sao?”
Cô bé nhỏ cố gắng dùng sức lắc đầu nhưng sau đó lại gật đầu: “Soa Soa cũng không có ba, mẹ bạn ấy nói ba bạn ấy đi tới mặt trăng, nhưng mà em lén nghe thấy cô giáo nói thực ra ba bạn ấy đã chết rồi...”
Quý Thánh Khâu nhẹ lau sạch khuôn mặt mềm mại của bé, hỏi nhỏ: “Vậy bây giờ ai là người quan trọng nhất đối với Mạch Mạch.”
Mạch Mạch mở to hai mắt khó hiểu nhìn cậu, ngơ ngác hỏi: “Là mẹ đó, còn có anh Khâu nữa...”
“Vậy Mạch Mạch hi vọng nhìn thấy mẹ đau lòng không?”
Cô bé nhỏ dùng sức lắc đầu.
Quý Thánh Khâu thấy khuyên bảo đã thành công, tiếp tục nói: “Nhưng nếu Mạch Mạch về nhà khóc đòi ba thì nhất định mẹ sẽ rất đau lòng, Mạch Mạch thương mẹ nhất đúng không? Cho nên nhất định không được để mẹ khóc, hử?”
“Ừm!”
“Cho nên chúng ta đừng hỏi mẹ được không? Chờ tới lúc Mạch Mạch trưởng thành, anh Khâu sẽ đi tìm ba với em, anh tin rằng, ba của Mạch Mạch vẫn còn sống, không chừng là đang bị lạc đường, nhất định là bây giờ đang ở đâu đó chờ Mạch Mạch tới đón mình!” Tuy cậu bé còn nhỏ, nhưng những lời mà Hạ Viêm nói trong tiệm áo cưới ngày mà Hạ Viêm rời đi, cậu bé vẫn nhớ như in.
Cô bé mỉm cười chớp chớp đôi mắt lưng tròng, vươn bàn tay nhỏ bé ngoéo tay với cậu bé: “Hứa rồi đó, khi nào em trưởng thành thì phải đi tìm ba với em đó!”
“Ừ. Ngoéo tay!”
Lúc về đến nhà họ An, mới vào cửa Mạch Mạch liền gọi to: “Bà ngoại, ông ngoại, cháu đã về rồi!”
Diệp Hiểu Nhu đang nấu cơm tối, nghe thấy giọng nói ngọt ngào của bảo bối nhỏ nhà mình liền buông rau cần trong tay ra rồi đi ra ngoài.
“Mạch Mạch đã về rồi, nào, để bào ngoại ôm cái nào...” Diệp Hiểu Nhu và An Cảnh Dương thương đứa cháu ngoại này từ trong tâm khảm, còn yêu thương hơn An Hòa trước đây, ngày thường, chỉ cần An Hòa nói nặng lời với bé thì sẽ bị Diệp Hiểu Nhu lải nhải cả ngày.
Diệp Hiểu Nhu hôn lên trên mặt cô bé, hỏi: “Hôm nay Mạch Mạch có ngoan không? Có chuyện gì thú vị nói cho bà ngoại nghe với?”
Mạch Mạch nhìn Quý Thánh Khâu ngồi trên sofa, chu miệng nói: “Hôm nay Mạch mạch rất ngoan, học viết được tên của mẹ và bà ngoại nữa...”
Diệp Hiểu Nhu cười ngạc nhiên: “Thật sao? Mạch Mạch rất giỏi, nào, đi rửa tay với Cầu Cầu rồi vào ăn cơm nhé.”
Quý Cầu Cầu đứng lên, cơ thể nhỏ bé nói với Diệp Hiểu Nhu: “Hôm nay cháu không ăn ở đây, mẹ cháu bảo hôm nay đích thân xuống bếp nên bảo cháu về nhà ăn.”
Mạch Mạch mở to đôi mắt tò mò hỏi: “Anh Khâu, dì Quân Quân nấu cơm có thể ăn không?”
Quý Cầu Cầu: “...”
Buổi tối, đến khuya An Hòa mới về đến nhà, hôm nay công ty du lịch đón một đoàn khách nước ngoài do cô phụ trách đón tiếp. Lúc đầu giờ chiếu là đã xong, nhưng có một người khách làm mất cameras nên cô đành đưa người đó quay lại để tìm.
Lúc đầu cô cũng không hi vọng gì vì đây là địa bàn chuyên mất trộm. Tìm thì chẳng khác nào mò kim đáy bể, nhưng lại không ngờ đến khi bọn họ tìm kiếm mà không có kết quả đang trên đường trở lại thì bảo vệ gọi điện tới nói có nhân viên nhặt được cameras, vì thế hai người lập tức trở về.
Đi lại mệt nhọc, đến lúc An Hòa về đến nhà đã sắp giờ tối. Cô đi vào phòng ngủ, mở đèn đầu giường, lại nhìn thấy cô bé đáng ra giờ này đã ngủ thì đang nằm trên giường, ánh mắt thẳng tắp nhìn cô.
An Hòa cúi người hôn nhẹ lên mặt bé: “Bảo bối, sao vẫn chưa ngủ?”
Hôm nay mạch Mạch bị buổi nói chuyện của Quý Thánh Khâu làm chấn động, lần đầu tiên bé cảm thấy được mẹ cũng không phải vĩ đại như trong tưởng tượng của mình, mẹ cũng là con gái, cũng cần được bảo vệ.
Cô bé vụng về đứng lên, cơ thể mềm mại nhào vào trong lòng An Hòa, bàn tay nhỏ nhẹ khẽ vuốt lưng của An Hòa: “Mẹ yên tâm, Mạch Mạch sẽ luôn ở cùng mẹ, bảo vệ mẹ...”
An Hòa hơi ngạc nhiên vì hành động bất ngờ của con gái, sau một lát, trong lòng lại tràn đầy ấm áp, cô ôm con chặt trong lòng ngực, hôn xuống trên đầu bé : “Ừ, mẹ có Mạch Mạch, Mạch Mạch sẽ bảo vệ mẹ..”
Gần đây Mạch Mạch rất bận.
Sắp tới ngày quốc tế thiếu nhi /, các bạn trong lớp Mạch Mạch đều biểu diễn văn nghệ. Mạch Mạch biết hát và biết khiêu vũ nhưng hôm nay có mấy bạn nhỏ cũng đăng kí hát cho nên Mạch Mạch liền đăng ký khiêu vũ.
giờ chiều là thời gian tập luyện, Mạch Mạch vừa xinh lại khiêu vũ cũng giỏi nên cô giáo vũ đạo liền cho Mạch Mạch làm người múa dẫn đầu.
Sau khi luyện múa đi ra, thường thường Quý Thánh Khâu đã chờ ở cửa, vừa thấy cậu bé đến, cô bé nhỏ liền bũi môi oán giận vì sao hôm nay lại mệt như thế, ngay cả chiếc xe đạp được thích nhất cũng lắc đầu không chịu ngồi.
Đồng chí Quý Cầu Cầu không thể có cách nào đối phó với cô bé này nên đánh phải bảo lái xe xếp xe đạp lại bỏ vào sau ô tô, cậu ôm cô bé ngồi phía sau, rồi bóp véo miệng và bóp chân cho cô bé.
Nhưng khi về tới nhà, vừa nhìn thấy Hòa Hòa, Mạch Mạch vừa mới vênh mặt hất hàm sai khiến Quý Cầu Cầu lập tức thay đổi, không chỉ không oán thán mà trở nên rất lanh trí lại hiểu biết.
“Mẹ, hôm nay mẹ mệt không? Mạch Mạch đấm lưng cho mẹ!”
Ánh mắt của An Hòa dịu dàng nhìn con gái, tiểu linh tinh đã giúp cô có sức chống đỡ đến bây giờ, cô sao lại yêu con bé như vậy....
Quay người lại ôm con gái mềm mại vào trong ngực, trong khoảnh khắc đó liền đuổi đi tất cả những mệt mỏi: “Mẹ không mệt...”
Mạch Mạch ôm mặt mẹ rồi hôn lên nói: “Mẹ, chú Thiệu nói chúng ta có rất nhiều tiền, căn bản mẹ không cần phải chịu khổ như thế...”
“Không phải vì tiền...” Ánh mắt An Hòa hơi hoảng hốt, bị con gái chọc vào nỗi đau mấy năm qua chưa từng nguôi, nụ cười của cô có chút đau sót, ngón tay mảnh khảnh vỗ về tóc con gái: “Vì mẹ muốn quên một chuyện, một chút chuyện... rất khó quên.” Những chuyện khắc cốt ghi tâm vừa đẹp vừa đau khổ, cô đã dùng nhiều năm để xóa nó đi nhưng ngược lại càng ngày càng rõ ràng.
Không biết mẹ vì cái gì mà thể hiện vẻ mặt như thế, nhưng Mạch Mạch biết mẹ đang không vui, bé muốn hỏi có phải mẹ đang nghĩ đến ba không nhưng nghĩ đến lời nói của Quý Thánh Khâu nên đành nín lại.
Nghiêng đầu nghĩ, bàn tay nhỏ bé bất ngờ bắt lấy cánh tay của An Hòa lắc lắc: “Mẹ, mẹ...cô giáo nói, lần này có nhân vật lớn tới xem chúng con biểu diễn, mẹ đoán xem là ai tới?”
An Hòa lấy lại tình thần, cười với con gái, hỏi: “Là ai nào?”
“Là chú Hồng Huyên và chú Thiệu! Cô giáo nói Hạ An mua cho trường học chúng con rất nhiều đồ chơi cho nên phải mời ông chủ lớn đến xem chúng con biểu diễn!”.
Sau đó tự hào chỉ vào cái mũi nhỏ của mình nói: “Con múa dẫn đầu đó.”
An Hòa kề trán vào trán con, cọ nhẹ: “Mạch Mạch có tương lai hơn so với mẹ đó.” nghĩ đến năm cô cái gì cô cũng không biết, ca hát ngũ âm không được, tứ chi nhảy múa cũng không xong.
“Mẹ, ngày kia là ngày /, mẹ muốn đến xem con biểu diễn không?”
An Hòa nhíu mày khó xử: “... ngày mai mẹ phải đi công tác, ngà kia thì có thể...”
Nghe thấy thế Mạch Mạch ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn nói rất ngọt ngào: “Không sao mẹ à, dù sao ông bà ngoại đều đi mà, anh Khâu cũng đi nữa, quay hình lại rồi mang về cho mẹ xem là được rồi.”
Trong lòng An Hòa ngổn ngàng, dù cho nhiều người đi cũng không giống nhau, mẹ thì vẫn không thể thay thế được, nói không đi thì cô bé sẽ thất vọng.
“Thôi, mẹ không đi, có gì có thể quan trọng bằng Mạch Mạch của mẹ chứ?”cô cũng muốn đi xem, cô con gái bé bỏng của cô đứng dưới ngọn đèn lóng lánh của sân khấu, hào quang bắn ra bốn phía.
Ngày quốc tế thiếu nhi, nhà họ An đặc biệt náo nhiệt, sáng sớm Diệp Hiểu Nhu cử người đưa Mạch Mạch tới trường học, sau đó lại đánh thức An Cảnh Dương, An Vũ và Hình Mỹ Lâm.
Lúc An Hòa dọn dẹp xong đi vào, Diệp Hiểu Nhu đã ăn mặc rất đẹp, đang chọn tây trang cho An Cảnh Dương.
Diệp Hiểu Nhu hôm này phá lệ mặc bộ váy hoa liền thân mà nhiều năm qua chưa dám mặc, An Hòa thấy nhịn không được nghịch ngợm đổi giọng nói: “Mẹ, khi mẹ mặc bộ này đi vào lễ trường thì toàn bộ đồng bào nam giới từ đến tuổi sẽ nghiêng ngả vì mẹ mất.”
Diệp Hiểu Nhu ngượng ngùng, cười mắng “Con bé chết tiệt này!”
Lúc này dưới lầu truyền đến giọng nữ trong trẻo: “Chú dì ơi, Hòa Hòa, mọi người chuẩn bị xong chưa?”
Người đến là vợ của Quý Hồng Huyên, Hách Liên Quân, An Hòa đi đến cầu thang thì chào hỏi với người phía dưới: “Rồi...rồi...” Lại giương giọng gọi: “Ba mẹ, nhanh lên.”
Quý Hồng Huyên vì thuận tiện nên lấy xe Lincoln đi, trong xe ngoại trừ một nhà ba người Quý Hồng Huyên thì còn có vợ chồng Đẩm Hâm Ngôn, cùng đứa bé mới đầy tám tháng ôm trong lòng.
Lên xe, An Hòa bế Thiệu Đông Đông từ trong lòng Đổng Hâm Ngôn đang ngủ xùi cả bọt mép, Quý Thánh Khâu cũng chạy lại, chạm nhẹ vào khuôn mặt của Đông Đông “Đông Đông lớn thêm chút nữa cũng sẽ không giống chú Thiệu đâu...”
Thiệu Tử Bác vốn đang ngồi bàn bạc dự án mở rộng công ty với Quý Hồng Huyên, nghe vậy duỗi chân dài ra đá Quý Thánh Khâu.
Thân thể Quý Cầu Cầu linh hoạt nên tránh được, mấy năm nay đi theo Thiệu Tử Bác, David vật lộn, hơn nữa ba mình cũng không phải chỉ ngồi không, cho nên bạn nhỏ Cầu Cầu đã luyện được bản lĩnh.
Lúc xe tới trường học, mới xuống xe, di động của An Hòa vang lên, vừa nhìn là thấy số điện thoại của công ty du lịch, vì thế nói với những người khác: “Mọi người vào trước đi, lát nữa tôi vào sau.”
Là ông chủ gọi điện tới, thảo luận chuyển nhượng lại công ty du lịch.
Công chủ công ty đã sắp tuổi, vợ qua đời sớm, hai đứa con đều ở nước ngoài, năm trước ông bị ngã gây chấn thương ở chân, nhưng hai đứa con vẫn ở nước ngoài nên ông cũng ra nước ngoài để sống với con.
Kéo dài tới năm nay, ông cũng quyết định ra nước ngoài dưỡng lão, nhưng công ty này là một tay ông gâu dựng nên, nếu đóng cửa thì rất luyến tiếc.
Bình thường ông rất coi trọng An Hòa, biết cô xuất thân từ gia đình danh giá, nhưng không bao giờ cao ngạo vì mình là thiên kim tiểu thư, hơn nữa làm việc rất thận trọng, thái độ cư xử cũng rất thân thiện, vì thế ông đã có ý tưởng nhượng lại công tu di lịch cho An Hòa.
An Hòa cũng đồng ý rất nhanh, dù sao cô cũng cần một công việc, đối với cô mà nói làm chủ hay làm thuê cũng không quá khác biệt, vả lại đây cũng là một loại tin tưởng của người ta với cô.
Hàn huyên điện thoại một lúc, lúc An Hòa tắt điện thoại thì trên hội trường đã truyền đến tiếng giới thiệu non nớt, cô cất di động rồi vội vã chạy vào bên trong.
Đa số chỗ ngồi đã chật người, bởi vì sắp bắt đầu tiết mục nên An Hòa không đi tìm những người khác, tự mình tìm một chỗ ngồi ở phía sau.
Tiết mục của Mạch Mạch bị đảo ngược thành diễn thứ hai, An Hòa chống cằm nhìn chăm chú, khuôn mặt tươi tắn lộ ra nụ cười dịu dàng. Con gái của cô, thiên sứ nhỏ của cô, mặc chiếc váy công chúa trắng tinh, sáng chói trên sân khấu, ánh mắt sáng ngời tươi cười động lòng người.
Rất giống ngườ kia, chỉ một nụ cười có thể khiến cô điên đảo yêu tận tâm can.
Thấm thoát tiếng biểu diễn đã xong, lúc chào cảm ơn, dãy ghế lãnh đạo ở hàng đầu tiên đứng dậy, sau đó người đàn ông ngồi ở giữa quay người vẫy tay chào.
Ngoại trừ ba mẹ của những bạn nhỏ biểu diễn vẫn ngồi lại, còn những người khác đều đưa con ra ngoài, An Hòa cũng đứng lên, đi xung quanh tìm kiếm bóng dáng của ba mẹ.
Xuyên qua đám người, vất vả lắm mới đi đến phía trước, An Hòa giơ tay lên vẫy với Diệp Hiểu Nhu đứng cách đó không xa, nhưng khi nhìn thấy Diệp Hiểu Nhu thì thấy biểu tình phức tạp nói không nên lời trên gương mặt của bà.
Cô đi nhanh tới lo lắng hỏi: “Mẹ, mẹ sao thế?”
“Không... không sao....” Ánh mắt Diệp Hiểu Nhu mập mờ, ánh mắt vẫn đang trao đổi với An Cảnh dương.
An Hòa quay đầu nhìn về phía ba : “Ba?
“À... chuyện đó....”Anh Cảnh Dương, người luôn trầm tĩnh như núi cũng có lúc do dự như thế.
An Hòa không hiểu được là có chuyện gì đang xảy ra.
Nhưng rất nhanh đã có đáp án.
Sau khi biển người tản ra, lễ đường im lặng đi rất nhiều, giọng nói của Mạch Mạch mềm mại nổi bật và rất rõ ràng ngân vang cả trong hội trường, “Chú, chú rất giống ba cháu, cháu có thể gọi chú là ba không?”