Sáng sớm ngày hôm sau, Đổng Hâm Ngôn tỉnh dậy trên ghế salon bên cạnh giường bệnh của Thiệu Tử Bác, cô ngủ rất thoải mái không hề cảm thấy khó chịu chút nào. Thật không ngờ là vì anh chàng Họ Thiệu của chúng ta thật si tình, cả đêm không ngủ trông coi bên giường cho đến lúc sắp sáng mới ôm cô đến ghế salon rồi tự mình nằm trên giường bệnh ngủ miên man.
Doctor David nói, vì cơ thể suy yếu nên chỉ cần ngủ một giấc là tốt rồi.
Vì vậy, bạn học Thiệu ngủ miên man đến buổi trưa mới yếu ớt mở hai con mắt ra.
“Tiểu Ngôn?” Thiệu Tử Bác ngạc nhiên mừng rỡ nhìn cô gái ngôi trên ghế ở trước giường.
Người nào đó bị lừa gạt còn ôm khăn giấy ngồi khóc vội vàng cầm tay anh lên, trả lời rất dịu dàng: “Ừ, em ở đây!”
“Em biết rồi sao? Vì anh bị bệnh nên em mới trở lại, đúng không?” sau khi ngạc nhiên thì giọng điệu của Thiệu tiên sinh rất thương cảm.
“Không, không phải, em thích anh, vẫn mãi thích …”
Thiệu tiên sinh rất kích động “Vậy… em tha thứ cho anh rồi? không hận anh nữa?”
“Ừ…”
Giọng điệu yếu ớt của Thiệu tiên sinh lại vôi vã: “Dù cho anh làm gì, cũng sẽ không trách anh?”
Mặc dù vấn đề kỳ quái này có chút không thể nói rõ được, nhưng vì trấn an người bệnh nên bạn Tiểu Đổng rất cố gắng rất nghiêm túc gật đầu.
Ở ngoài cửa, một đám trẻ đang đứng ở góc tường thởi dài mà lắc đầu, cô bé đáng thương, bị lừa dối một cách triệt để.
Nhưng chưa tới vài ngày sau, bạn học Thiệu đã kiên trì không được nữa. Nguyên nhân là, dù mỗi ngày hai người ở bên nhau rất là ấm áp vài sui sướng, lúc đầu anh cũng rất hưởng thụ, nhưng dần dần phát hiện, mỗi lần cô ra ngoài thì khi trở về hai con mắt đều hồng hồng sưng đỏ, hơn nữa ngày càng nghiêm trọng hơn, thấy vậy bạn học Thiệu cũng ngày càng đau lòng.
Hội nghị khẩn cấp được triệu tập vào buổi tối một tuần sau đó.
Trong phòng làm việc của Hạ Sí, Hạ Viêm ôm vợ yêu tiếp tục âu yếm, David thì miễn cưỡng nằm trên ghế salon chơi PSP, rồi vứt xuống đất “Cứ để cho tôi nói!”
Hạ Sí nhún vai, đi đến ngồi lên trên ghế sau bàn làm việc.
Hạ Viêm sau khi hôn trộm được An Hòa một cái thì nói: “Chúng ta phải luôn lấy Thiệu tiên sinh nổi tiếng bình tĩnh kiềm chế…”
An Hòa cười đắc ý: “Cho nên nói, ngàn vạn lần không nên xem thường phụ nữ.”
Hạ Viêm không nhịn được lại tiếp tục hôn chụt lên môi cô, nịnh bợ tâng bốc: “ừ…ừ…”
Thiệu Tử Bác không nói chỉ vỗ trán.
“Dù sao thì kéo dài càng lâu càng phiền phức.” ‘Vù’ một tiếng, phi tiêu trong tay David được bắn đi, bay thẳng tắp đến phía sau bàn của Hạ Sí, Hạ sí vừa nghiêm đầu tránh vừa nhảy rất nhanh cầm lên đoản kiếm ở trên bàn. Lấy tốc độ nhanh hơn mà bay về phía David.
David kêu bi thảm lộn xuống dưới ghế salon.
Vẫn là An Hòa tương đối có lương tâm, cổ vũ Thiệu Tử Bác đang sứt đầu mẻ trán: “Thực ra mục đích ban đầu của chúng ta là ngăn cản lễ đính hôn, dù phương pháp cổ lỗ một chút, tóm lại là vì bất đắc dĩ. Em cảm thấy cũng không nên lừa dối cô ấy bệnh lao phổi gì đó, nhân tiện đó nói rõ đi, càng thành thật càng tốt, quan trọng nhất là phải chân thành, đứng ở góc độ của con gái mà nói, nếu như là em, em sẽ dễ dàng tha thứ cho người đàn ông chân thành hơn, mà không phải vẫn cứ dùng lời nói dối trước đó để lừa dối tiếp.”
Anh chàng Thiệu cảm thấy Tiểu An nói rất có lý.
Thời tiết nắng ráo, ngàn dặm không mây. Thiệu Tử Bác ngồi trên xe lăn, lặng lẽ nhìn Đổng Hâm Ngôn đắp tấm thảm lông cho anh.
“Tiểu Ngôn, anh có lời muốn nói với…”
Đổng Hâm Ngôn ngồi xuống chiếc ghế dài bên cạnh, gât đầu nói “Ừ, cái gì?”
Thiệu Tử Bác cắn răng, chết thì liều chết vậy!
“Anh…không hề bị ung thư giai đoạn cuối, đều là bọn anh gạt em, vì em không chịu tha thứ cho anh, nên anh thật sự không còn cách nào khác, chỉ nghĩ làm sai để ngăn cản chuyện em kết hôn, cho nên mới…”
Thiệu Tử Bác nói xong ngọn nguồn câu chuyện, sau đó cúi đầu không dám nhìn sắc mặt của cô.
“Rốt cuộc đã nói xong? Em vẫn nghĩ rằng lúc nào thì bọn anh mới thành thật khai báo đây?” Lúc này đồng chí Tiểu Ngôn tỏa ra ánh hào quang chói mắt của nữ vương nữ hiệp sĩ.
“Ừm…ừm..” Thiệu Tử Bác ngẩng đầu khiếp sợ, không thể tưởng tượng nổi nhìn mặt Tiểu Ngôn như ý nói “Em sớm đã biết chân tướng rồi.”
“Gần đây chất lượng giấc ngủ trên ghế salon của em rất tốt, cảm thấy không uống sữa cũng ngủ rất tốt, cho nên cốc sữa ngày đó em đã đổ đi, vì vậy mà em nghe được một chuyện rất chú vị…”
Nữ hiệp sĩ Tiểu Ngôn kiêu ngạo nhìn xuống bạn học Thiệu đang chột dạ “Thật sự các anh muốn biến em thành đứa ngốc nên mới đánh giá thấp chỉ số IQ của em như thế sao? Lại còn ở trong phòng khách mưu đồ bí mật kế hoạch của bọn anh, à, đúng rồi, thực sự em thấy bệnh lao phổi kia rất hay, ít nhất thì em sẽ bớt giận, sao anh lại không dùng nữa?”
Lúc này trong lòng Thiệu Tử Bác đang âm thầm cảm ơn mười tám đời tổ tông của An Hòa, hơn nữa về sau sẽ càng tận tâm với bà Hạ. May mắn là không dùng cái cớ kia, nếu không thì bây giờ đúng là chết không có chỗ chôn rồi.
“Chuyện kia… lúc đó gạt em là chuyện bất đắc dĩ, em cứ khăng khăng gả cho người khác, thực sự anh rất sốt ruột, cho nên…nhưng anh đã thề, chỉ có một lần đó, sau này anh tuyệt đối sẽ không gạt em nữa!”
Vẻ mặt của nữ hiệp Tiểu Ngôn vẫn lạnh lùng: “Ờ…”
Thế đời thay đổi, trước kia đều là Tiểu Ngôn nhìn anh mà nơm nớp lo sợ, vụng trộm tủi thân mà cũng chỉ lén khóc, Thiệu Tử Bác một chút cũng không động lòng. Bây giờ người đàn ông nào đó với vẻ mặt quẫn bách đang ngồi ngẩng đầu nhìn lên từ dưới cằm của cô gái trước mặt, sắc mặt xấu hổ thêm chút sợ sệt.
“Vậy… em…. Em có thể tha thứ cho anh không?” đồng chí Thiệu ơi, khí khái đàn ông, khí thế sát thủ của anh đi đâu mất rồi?
Hai người vẫn chưa phát hiện ra, bên cạnh góc cây đại thụ gần chiếc ghế dài, có một chiếc máy nhỏ đang chớp chớp tia sáng.
Đầu bên kia mấy chàng trai tuấn tú mỗi người một vẻ đang ngồi trên ghế slon, đang theo dõi trực tiếp hiện trường trên máy laptop.
David cười gian trá, dương dương tự đắc với mấy người kia “Nào nào nào, đánh cược nào, mình cược USD, đánh cược nữ hiệp sĩ Đổng sẽ không khinh địch như thế mà tha thứ cho cậu ta, hai người nhất định sẽ diễn màn sinh ly tử biệt, yêu hận tình cừu.”
Hạ Sí biểu đạt sự xem thường đối với việc lạm dụng thành ngữ của người ngoại quốc nào đó, nhưng sau đó cũng gật đầu đồng ý, “Nhìn bộ dạng kia của cô ấy, nhất định sẽ nổi trận lôi đình mà bỏ đi, để lại Thiệu Tử Bác thương tích đầy mình đâu khổ tột cùng, em cũng theo USD!”
An Hòa hừ một tiếng “Các người đều không hiểu phụ nữ, em cá nhất định Tiểu Ngôn sẽ tha thứ cho Tử Bác, ông xã, còn anh?”
“Em là quản gia của nhà chúng ta, em chọn gì thì anh cũng ủng hộ em!”
Khinh bỉ anh! Hạ Sí và David ghét bỏ mà lườm đại ca của mình.
Bên này đã đánh cược xong, đầu kia camera vẫn không có động tĩnh, Thiệu Tử Bác nói xong thì miệng đã khô, cả đời này anh chưa từng nói qua những lời buồn nôn như thế.
Cái gì “ Tiểu ngôn, anh xin lỗi, trước kia đều là anh sai, là anh làm tổn thương em, anh bằng lòng dùng cả mạng sống sau này để bù đắp….”, gì mà “anh yêu em, mấy ngày qua không có em, anh cảm thấy thế giới đều là màu xám, sống cũng không có ý nghĩa gì nữa…”, rồi gì mà “Em có thể không tha thứ cho anh, nhưng anh xin em cho anh một cơ hội để chứng minh, anh sẽ cho em hạnh phúc, khiến em trở thành người phụ nữ hạnh phúc nhất thế giới này…”
Mỗi đêm đều luyện mấy bộ phim thần tượng mượn của An Hòa, nam chính trong phim cũng theo đuổi mà nói những lời buồn nôn như vật với nữ chính, lúc này tương đối đã nói xong rồi nhưng cô gái ngồi đối diện vẫn không có phản ứng gì.
Mặc kệ, dù bằng bất cứ giá nào!
“Đổng Hâm Ngôn, anh không thể để em rời đi được, dù trói buộc, vĩnh viễn anh cũng muốn buộc em bên cạnh anh, em là của anh, chỉ có thể là của anh!” (Đúng là chỉ có phim thần tượng mới có lời thoại buồn nôn như thế này!)
Thiệu Tử Bác cũng rất dũng khí, nói ra không ít lời kiên quyết trí mạng, nhìn chằm chằm vào hai mắt của Đổng Hâm Ngôn, gằn ra từng chữ, những thực ra trong lòng lại hoàn toàn không nắm rõ.
Nghe thấy vậy, Đổng nữ hiệp nháy mắt mấy cái, nghi ngờ nói: “Em có nói là rời đi sao?”
“…” căn bản Thiệu Tử Bác cho rằng cô sẽ nhảy dựng lên rồi khóc lóc la mắng anh, ngay cả đối sách để đối phó anh cũng đã chuẩn bị rất tốt, nhưng lại không nghĩ đến trường hợp phản ứng này của cô. Rốt cuộc chuyện này là có ý gì đây? Là tốt hay là xấu đây?
Đổng nữ hiệp kiêu ngạo đứng lên “Nếu không bị bệnh thì không cần em đẩy đi nữa, tự mình dọn dẹp sạch sẽ rồi quay về đi. Em đi tìm An Hòa.” Nói xong bước đi mà không hề quay đầu lại, để lại một người đàn ông ngồi ngây ngốc ở trên xe lăn.
Đổng nữ hiệp lý sự đã đi xa, anh mắt hung dữ “Hừ”! có dũng khí lừa cô, còn dám uy hiếp cô, nhìn xem bản cô nương không chỉnh anh phải khóc kêu cha gọi mẹ, mà còn phải quỳ xuống xin bản cô nương tha thứ.
Thực ra thì làm sao mà không tha thứ cho anh được, cô đã từng hi vọng mình có thể cứu giúp anh, cũng từng nghĩ qua giúp anh nỗ lực hồi tâm một chút, cô đã chuẩn bị, cảm thấy bản thân có thể chấp nhận, dù thực sự có sự hồi tâm thay đổi hay không thì cô cũng đã đau lòng sắp chết rồi, nhưng vẫn tốt, anh đã dùng hành động để cứu vãn nỗi lòng tuyệt vọng của cô.
Hòa Hòa từng nói anh quan tâm cô, trong đêm lộn xộn kia, anh bóp cổ cô là vì sợ Hạ Viêm tức giận, sẽ trực tiếp bắn cô, cho nên mới che chở trước mặt cô như thế.
Cho nên, lúc đầu biết anh ở nước Mỹ, cô vẫn quyết định qua đó, thực ra ở sâu trong nội tâm là muốn cho anh một cơ hội.
Nhưng không nghĩ đến, vậy mà anh sợ đến mức phải bỏ chạy.
Trái tim không phải là không lạnh…
Có lẽ bọn họ thực sự không ứng với câu nói “có duyên không có phận”.
Nhưng anh vẫn tới, tâm tình của cô rất phức tạp, và cuối cùng cũng quyết định không đi cùng anh.
Mỗi câu trước đó của cô đều là lời nói thật, không trách anh, không phải vì anh giả bệnh khi cô đồng ý tha thứ cho anh, là vào giây phút anh quỳ xuống đó, cô biết lòng của cô đã sụp đổ rồi. Một người đàn ông kiêu ngạo lạnh lùng như thế, từ việc không biết yêu vì cái gì, chỉ ý thức được mình yêu cô và trước đó đã làm cô tổn thương, ở trước mặt mọi người vứt bỏ kiêu ngạo, vứt bỏ tự tôn quỳ xuống để xin sự tha thứ của cô.
Nhưng mà, ở nơi đó còn có người đàn ông yêu cô chờ cô. Cô đã chịu qua sự đau khổ của tình yêu, không muốn làm tổn thương một người tốt như thế ở trước mặt mọi người, cô rất vô dụng, chỉ có thể đợi người khác buông mình ra.
Sau đó lại xuất hiện chuyện ngoài ý muốn mà cô không ngờ đến, lúc đó cho rằng vì yếu ớt nên anh mới nằm ở nơi đó, nhưng Hạ Viêm nói anh sắp chết, trong nháy mắt cô cảm thấy bản thân mình đã sắp không thở nổi, tất cả nỗi hận và oán trách đều biến mất, còn lại chỉ là sự hối hận vô tận. Nếu như, sớm tha thứ cho anh thì bọn họ sẽ có nhiều thời gian bên nhau hơn, mà không phải chỉ có mấy tháng…
Khi phản ứng lại được thị đám người Hạ Viêm đã lên trực thăng, cô vội mở miệng gọi bọn họ lại.
Cô vẫn là vứt bỏ chú rể của cô, khiến anh khó xử trước mặt nhiều người, nhưng anh cũng không trách cô, anh chỉ hi vọng cô được hạnh phúc.
Declan, em sẽ hạnh phúc, anh đã dứt bỏ tình cảm của mình để tác thành cho em, làm sao em có thể không hạnh phúc được? (Nam phụ luôn nặng tình…………haizzzzzzzzzz)
ở bên kia, An Hòa đang đắc ý duỗi tay ra đòi tiền với mấy người đàn ông thất bại: “ ưa tiền đây mấy anh yêu mến, mình buôn bán lời rất nhiều tiền!”
“Ừ, nào, thơm một cái…”
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:
Hòa: Ông xã, gần đây đất diễn của chúng ta rất ít…
Viêm: Bảo bối đừng nóng vội… anh đi một chút sẽ trở lại ngay!
Sau mười phút…
Viêm trở về.
Hòa: Ông xã, anh đi làm gì thế?
Viêm: đi xử lý tên Thiệu Tử Bác dám đoạt mất đất diễn của chúng ta.
Hoahongnhung: mấy chap này tập trung giải quyết chuyện anh chị Thiệu Đổng, từ chap sau là trở về với câu chuyện hai nhân vật chính rồi.