Buổi tối, cặp vợ chồng son vừa định việc chung thân đại sự xong tỏ ra vô cùng vui vẻ, Hạ Viêm ở trong phòng tắm vừa tắm vừa ngâm nga điệu hát dân gian. An Hòa thì lăn lộn trên giường ngắm nghía chiếc nhẫn lấp lánh trên ngón tay.
Một lúc sau mới lầm bầm một câu: “Nhất định là rất đắt…”, rồi sau đó lại tiếp tục cười.
Ngồi trên cái giường nhỏ trước cửa sổ, mò tay qua đặt trên đùi của cô, An Hòa chê cả người anh đang ước sũng, tóc còn nhỏ nước nhưng chân tay lại không ngừng mò tới trên giường.
Hạ Viêm dễ dàng khống chế được cô, phủ khăn tắm lên trên đầu cô nói: “Lau giúp anh.”
Hôm nay An Hòa được anh dỗ dành rất vui vẻ cho nên lúc này nhìn anh như thế nào đi nữa cũng rất đáng yêu, bò xuống từ trên đùi của anh, mặt đối mặt quỳ gối trước người anh bắt đầu lau tóc.
Có người phục vụ nên Hạ Viêm rất tự nhiên mà hưởng thụ, đương nhiên anh sẽ không đàng hoàng mà ngồi yên một chỗ, đôi tay đã sớm không khách khí đi vén váy ngủ của cô lên.
Hai người vốn đã sớm quen thuộc với nhau, tâm đầu ý hợp đã chẳng còn phân biệt giữa hai người, An Hòa sớm đã quen với việc động tay động chân của Hạ Viêm. Bị anh sờ như thế cô cũng chỉ tăng thêm lực trên đầu, mà không còn thẹn thùng như trước đây.
“Hôm nay A Liệt gọi điện thoại cho em, còn nói gửi quà cho em nữa…” ngày hôm sau khi sự việc của hạ Viêm giải quyết xong thì Trình Liệt cũng lên đường trở về Italia.
Nghe thấy tên của tình địch, lại nghĩ đến món nợ ân tình, đại gia Hạ có chút buồn bực, dưới tay dùng sức, nhéo nhéo bộ ngực nhỏ của cô, giọng điệu không tốt lành gì: “Cậu ta làm gì? Lại muốn khoét góc tường của anh à?”
Anh Hòa ném cho anh một ánh mắt khinh thường: “Cái gì hả? Người ta chỉ muốn chúc em sinh nhật vui vẻ thôi!” khoét góc tường cái gì chứ….
Hạ Viêm bắt lấy tay cô, kéo đến phía mình, do trọng tâm không vững nên An Hòa bổ nhào vào trong lòng anh.
“An Hòa…, anh nói cho em nghe, nếu em dám hồng hạnh vượt tường thì anh sẽ…”
An Hòa ôm lấy eo anh, khuôn mặt nhỏ nhắn áp vào trong lồng ngực của anh, cười rầu rĩ: “Thì anh sẽ như thế nào?”
“Hừ… thì anh sẽ chặn tường đợi em!!!”
Phụt….
Lau tóc khá khô, nước trên người dường như cũng bị thấm vào trên váy ngủ của An Hòa, náo loạn xong An Hòa giãy dụa đòi đi thay quần áo nhưng lại bị Hạ Viêm ôm ném tới trên giường….
Quần áo ấm ướt dính trên ra giường, An Hoà hét chói tai: “Hạ Viêm, giường sắp ướt rồi kìa!”
Hà Viêm đè tới, mỉm cười rất không đàng hoàng: “Đợi lát nữa sẽ càng ướt…” nói xong liền phủ kín cái miệng nhỏ nhắn còn muốn kêu la của cô.
Đêm nay An Hòa càng thêm chủ động hơn so với những lần trước kia, đợi Hạ Viêm cởi hết đồ cô, khi kéo mông nhỏ của cô qua dưới thân thì An Hòa lại đưa ra một đề nghị khiến Hạ Viêm vô cùng ngạc nhiên: “Em… em ở trên….”
Rất nhanh trong mắt Hạ Viêm nổi lên ánh sáng đen tối, như dã thú nhìn thấy con mồi mơ ước, dọa An Hòa run lên, không kịp hối hận, người đã bị đẩy lên.
“Muốn hối hận hử?” giọng điệu Hạ Viêm cực kỳ nhẹ, truyền đến lỗ tai khiến cô sởn cả da gà, thực sự cô đã rất hối hận…
Nhưng anh đã đưa cô vào tình thế bắt buộc, tuyệt không cho cô lùi nửa bước, sau khi bị anh ôm đến đầu óc choáng váng, cô đã ngồi ở trên người anh.
Ánh sáng rạng ngời của chiếc đèn chiếu lên cơ thể trắng nõn không chút tì vết của cô, mềm mại và láng bóng như trẻ sơ sinh, vô cùng mịn màng, Hạ Viêm lo lắng nếu mình không cẩn thận thì có thể bóp bể nó hay không.
“Bảo bối, bắt đầu đi….” Ham muốn của người nào đó đã bắt đầu nổi lên.
An Hòa thấy tình hình không còn gì để cứu vãn nữa, nếu lúc này bỏ cuộc giữa đường thì đêm nay nhất định sẽ bị trừng phạt hết đường để nói, vì thế không thể làm gì khác là kiên trì quỳ gối đến cùng. Di chuyển đến nơi cứng rắn như sắt kia của anh, sau đó từ từ ngồi xuống.
“ưm…” phía dưới rất trơn, đầu đỉnh của vật kia vẫn chưa đi vào trong, nơi nữ tính của cô mẫn cảm đến mẩn đỏ, An Hòa bị nhiệt độ nóng làm bỏng, cả người run rẩy một chút.
Hạ Viêm chạm tới nơi mềm mại của cô, nhiệt lượng nóng bỏng càng bốc lên, ánh mắt nhìn về phần phía dưới của cô càng thâm thúy: “Dùng tay đỡ đi!”
An Hòa đỏ mặt, nhìn về phía anh mà khẩn cầu, nhưng Hạ Viêm đã sớm quyết tâm làm “chủ nhà” ở trên giường, không có bất cứ con đường thương lượng nào khác.
Người đàn ông ý chí sắt đá vẫn không đồng ý, suy tính một chút, cô vẫn phải tủi thân vươn bàn tay nhỏ bé của mình, chủ động nắm lấy nơi nóng bỏng đó của anh, đưa nó vào dưới thân của mình.
“hừm….” chỉ như thế khiến cho Hạ Viêm thoải mái thở ra, đôi mắt không hề nhấp nháy mà nhìn rõ nơi kết hợp của bọn họ, cái đó của anh do cô nắm giữ, đưa vào nơi sâu nhất trong cơ thể của cô.
Nhưng đối với cô mà nói, ăn anh thật là chuyện vô cùng gian nan, đi vào thật vất vả khiến cô thấy ngồi cũng không nổi nữa, hai mắt lưng tròng ngẩng đầu nhìn Hạ Viêm.
Hạ Viêm cười xấu xa, ngón tay thon dài di chuyển dọc theo tấm lưng cong của cô, đôi môi gợi cảm phun ra hai chữ khiến cho An Hòa chỉ muốn chết tại chỗ: “Xin anh….”
An Hòa “hic…” một tiếng rồi khóc.
Hạ Viêm nghẹn cười, không tiếp tục đùa nữa, hai tay di chuyển xuống cầm lấy mông của cô, động thân chìm vào.
“A! Hạ Viêm…” động tác của anh quá mạnh, nhất thời cô chịu không nổi, chỗ sâu nhất trong cơ thể bị húc vào đau đến ê ẩm, dường như cả người đều muốn ngã vào lòng anh.
Hạ Viêm vội vàng chống trụ cơ thể của cô, không cho cô ngã xuống, mỉm cười nói: “Bảo bối, vẫn chưa chính thức bắt đầu đâu…. , nào, để anh dạy em biết chữ số nha”
“Ô…ô…em không muốn….rất mỏi….”
“Bằng không viết số , viết cũng được….”
Một đêm tiêu hồn, hậu quả là ngày hôm sau An Hòa bỏ lỡ một buổi sinh hoạt nghỉ đông của tập thể.
Khi tỉnh lại vào buổi sáng, đồng hồ đã điểm giờ, làm cho cô hận tiếng đồng hồ báo giờ vàng lên, vén chăn lên cắn xuống xương quai xanh của người đàn ông đang ngủ.
Hạ Viêm đang say trong mộng đẹp, bị cắn đến đau nhức mà phải nhảy dựng lên. Nhìn thấy trong mắt đang bốc lửa cùng hai hàm răng trắng bóc của cô gái nhỏ. Anh lấy lòng sấn lại muốn hôn cô nhưng bị một bàn tay chụp lại.
Xuống giường mặt quần áo, nhìn thấy biểu thị trên điện thoại có một cuộc gọi nhỡ và một tin nhắn, đều là của Alice.
“Bạn thân mến, biết hai người tân hôn khó rời, gắn bó keo sơn không nỡ tách ra nên mình đã xin nghỉ phép giúp bạn rồi, không cần lo lắng, bye bye…”
Biến! Ai tân không khó rời chứ?!!!
Cô có hơn một tháng nghỉ đông, lúc đầu cô định đưa Hạ Viêm cùng về nhà để đón tết âm lịch nhưng công ty của hạ Viêm vừa mới đi vào quỹ đạo, mặc dù có Quý Hồng Huyên giúp đỡ nhưng vẫn có rất nhiều chuyện cần chính anh ra tay nên nhất thời không thể rời khỏi nước Mỹ.
“Vậy em tự về là được rồi, anh chờ đến tháng chạp rồi về…”An Hòa uống một ngụm canh thịt bò rồi thản nhiên nói.
Căn bản là anh đang chờ cô nói “Vậy em ở đây với anh…” nên người nào đó nhất thời mất hứng, “Ông xã ở chỗ này cực khổ dốc sức làm việc, làm vợ làm sao có thể một mình chạy về nhà được chứ, không phải nên đồng tâm hiệp lực, phu xướng phụ tùy sao?”
Hạ Sí đang gặm bánh sandwich “phụt…” cười, liền bị Hạ Viêm hung hăng liếc mắt trừng.
An Hòa rung đùi đắc ý khen ngọi anh: “Anh yêu mến, em phát hiện, tiếng Trung của anh thực sự rất tốt!”
Đương nhiên là tốt rồi, anh em Hạ Viêm từ lúc tuổi đã có thể sắp xếp “Đường thi ba trăm bài”. Đương nhiên, là bị ba của họ bắt làm.
“Đừng nói sang chuyện khác!”
“Được rồi, được rồi….vậy anh nói với ba mẹ em đi!” thực ra cô cũng không muốn rời xa anh lâu như thế.
Lúc này Hạ Viêm mới hài lòng, ôm cô hôn một cái rồi cười tủm tỉm.
“Đúng rồi, cậu cũng đi cùng đi!” đột nhiên cô nói với Hạ Sí, “Mẹ chị nói đó!”
“Em…”
Hạ Viêm “hừ” lạnh một tiếng, Hạ Sí liền câm nín tiếp tục ăn cơm.
Ăn cơm xong, An Hòa tiễn anh ra cửa, ở cửa Hạ Viêm ôm cô không buông tay: “Đi làm với anh đi!”
“A…không được, buổi chiều em đã hẹn Alice cùng Tiểu Ngôn đi dạo phố rồi.”
Hạ Viêm cúi đầu hôn nhẹ lên môi người trong lòng, nghi ngờ hỏi: “David và Alice không phải dính nhau như trẻ sinh đôi sao, bọn họ mà tách ra được à?”
“Hạ đại gia, ngài cảm thấy sau khi trải qua tình huống ngày hôm qua bọn họ sẽ không giận dỗi sao?”
“Nói cũng đúng, vậy được rồi, buổi tối anh đi đón em”
“Ừm”