Căn hộ hơn đại dương của Hạ Viêm đương nhiên có thể để cho ba An và mẹ An ở được, nếu cho thêm hai người nữa cũng ở được. Nhưng điều mà anh lo lắng trước mắt chính là với thân phận chỉ là bạn trai của An Hòa, mà người Trung Quốc luôn chú trọng lễ nghĩa, suy nghĩ nhiều lần, cảm thấy cứ tùy tiện mà mời họ đến nhà cũng không được tốt lắm, vì vậy liền đặt phòng ở khách sạn cách nhà mình không xa lắm.
Không nghĩ tới ba An và mẹ An vậy mà một chút cũng không ngại.
Chẳng qua nếu để cho ba mẹ nhìn thấy con gái của họ ngủ chung với một người đàn ông trên một cái giường là điều không hay, An Hòa cũng rất có khả năng dự đoán được, tối qua cân nhắc đến khả năng dù ba mẹ không đến ở thì cũng nhất định muốn đến để xem qua, cho nên sáng sớm hôm nay, cô thức dậy rất sớm, chỉ huy Hạ Viêm mang tất cả đồ đạc của anh đến gửi ở phòng Chủ Ngọa bên cạnh, bị đuổi ra khỏi nhà như thế Hạ tiên sinh cảm thấy rất tủi thân, nhưng lại sợ khiến cho ba mẹ An Hòa có ấn tượng không tốt, chỉ có thể nuốt giận mà chuyển đi.
Về đến trong nhà, Hạ Viêm gọi điện thoại hủy bỏ đặt phòng khách sạn, bởi trên đường về mẹ An nói muốn đêm nay đích thân xuống bếp.
Vì vậy sau khi giúp ba mẹ sắp xếp hành lí xong, An Hòa liền kéo Hạ Viên muốn đi siêu thị mua thức ăn.
Hai người thay giày, vừa bước ra đến cửa, nhìn một cái liền thấy cửa phòng đối diện mở ra, thấy David mặc quần áo giản dị tự nhiên tựa vào bên tường, mỉm cười hỏi: “ yo… đi đây thế?”
An Hòa vội vàng đóng cửa thật kỹ, đặt ngón tay lên môi làm động tác “xuỵt”, nói nhỏ: “Hai ngày này các người với chúng tôi phân rõ ranh giới, không được phép đến nhà của chúng tôi, ngay cả nói cũng không cần nói!”
Nếu mấy người đàn ông đẹp trai với khí chất xuất chúng đứng chung với nhau, cho dù mẹ chậm chạp nhìn không ra nhưng khẳng định là ba cũng sẽ nghi ngờ.
Nhưng Hạ Viên cau mày một chút rồi lại nói với David và hai cái đầu ló ra phía sau: “Ba mẹ Hòa Hòa tới, bọn tôi đi mua thức ăn tối, giờ rưỡi tối mọi người cùng qua đây, cùng nhau ăn cơm” Sau đó chuyển sang nói với An Hòa: “Em đã quyết định gạt họ một số việc rồi phải không?”
An Hòa im lặng, cô không tính nói cho ba mẹ biết chuyện xảy ra trước kia, cho dù thiếu chút nữa bị cưỡng hiếp, hay là đứa bé không có duyên kia nữa, nếu như thế thì khẳng định là ba mẹ sẽ không cho bọn họ ở cùng nhau.
“Anh biết em sợ họ ghét anh rồi không cho chúng ta bên nhau, anh hiểu rõ, đây là việc lừa gạt bất đắc dĩ, nhưng có một số chuyện có thể không cần lừa dối mấy người đó ở đây, chúng ta cố gắng không làm như thế được không? Tuy nhiên việc biết hay không biết đồng nghiệp của anh đối với ba mẹ em mà nói là không quan trọng, nhưng vấn đề là ở chúng ta, rõ ràng biết bọn họ ở đây, vậy mà lại cố gắng để giấu diếm, làm bộ không quen biết, trong ý thức của chúng ta, đây chính là lừa dối ba mẹ đó…”
An Hòa yên lặng nghe xong anh nói, ngẩng đầu lên nhìn thấy trong mắt anh những ngôi sao nhỏ, tươi cười rạng rỡ động lòng người, “Được, em nghe theo anh…”
Hạ Viêm hôn lên trán cô, dắt cô xoay người đi, cảnh cáo mấy người đang hăm he ở phía sau: “Tối nay đừng khiến tôi lo lắng, cũng thay phong cách quần áo quy củ đó đi, trước mắt người lớn thành thật một chút, giả bộ cũng cần giả cho đúng kiểu một chút, nếu dám nói mấy việc khiến họ không vui thì tôi sẽ cho các cậu đẹp mặt đó.”
Này… vừa mới rồi là ai nói không lừa gạt ấy nhỉ?
Vẫn chưa tới giờ, ba người trong tổ của Thiệu Tử Bác đã vội vàng đến gõ cửa, bởi vì cũng đã hưởng qua tay nghề của An Hòa, mà nghe nói tay nghề của An Hòa kế thừa không đến / tay nghề của mẹ.
Lúc đó Hạ Viêm đang ngồi trong phòng ăn nhặt rau, nhìn thấy bọn họ đi vào, trong tay mỗi người còn mang theo quà, hài lòng mà bỏ lá rau trong tay ra, tươi cười nhẹ nhàng nghênh đón “Các cậu tới rồi à? Mau vào đi, tự nhiên nhé.”
Toàn thân David lảo đảo, thiếu chút nữa là ngồi dưới đất, may mà được Thiệu Tử bác và J chống đỡ từ phía sau mới đứng vững được.
Đồng chí Tiểu D bị dọa không nhẹ, mà J đã vốn trầm mặc ít nói, vì thế Thiệu Tử Bác không thể làm gì khác hơn là miễn cưỡng duy trì vẻ mặt tỉnh táo nói tiếp: “Mọi người đều là anh em, đừng khách sáo như thế, Hạ….Viêm, có gì cần chúng tôi giúp không?”
Lúc này từ phòng bếp lộ ra hai cái đầu hỏi: “Mấy anh chàng xinh đẹp này là?”
An Hòa ở phía dưới đáp: “Là bạn của Hạ Viêm, là cộng sự, chuẩn bị mở công ty với nhau ạ.”
Thiệu Tử Bác vụng trôm dùng sức nhéo David một cái, David bất ngờ không kịp phòng bị, đau đến muốn nhảy dựng len, bị J đè vai lại. Mấy gã đàn ông phong độ chỉ có thể đứng trước mặt mẹ An lễ phép chào hỏi: “Chào bác gái, cháu là Thiệu Tử Bác, người Trung Quốc, còn đây là David, người Mỹ, kia là J, cậy ấy là người Malaysia. Bọn cháu ở nhà đối diện, nghe Hạ Viêm nói bác muốn làm mấy món ăn Trung Quốc, cho nên bọn cháu đến để ăn nhờ ạ.” Giây cuối cùng còn đưa quà ở trong tay lên.
Mọi người theo thói quen nhìn về phía Hạ Viêm, mẹ vợ đại ca làm việc, bọ họ làm sao có thể yên ổn ngồi xuống mà làm đại gia đây. Vậy mà Hạ Viêm vẫn với bộ mặt hòa nhã dễ gần, nói với bọn họ: “Đừng lỗ mãng, ngồi xuống cả đi, các cậu trò chuyện trước, còn một ít rau để tôi đi nhặt cho xong đã.”
Hạ Viêm tiếp tục ngồi vào trước bàn ăn nhặt rau, vẻ rối lắm của Thiệu Tử Bác và khuôn mặt không chút thay đổi của J cùng vị bác sĩ nào đó ngồi trên sô pha.
Trên bàn cơm.
Khóe mắt Hạ Viêm giật giật nhìn ba người bọn họ căn bản chẳng có chút hình tượng gì đang thìa đũa loạn xạ mà nhai thức ăn.
Một đám đàn ông đối mặt với một chiếc bàn bày đủ những cao lương mĩ vị đạt tiêu chuẩn của khách sạn sao, vứt lời cảnh cáo của Hạ Viêm tới chín tầng mây.
Thực ra với người khác nhìn vào thì vẫn ổn, mặc dù bọn họ chỉ lo ăn, nhưng khi An Hòa đưa giấy ăn vẫn không quên nói lời cảm ơn, nhìn đến chén trà trống hơn một nửa của An Cảnh Dương cũng biết đã khiến ông thỏa mãn, hơn nữa nhiều lắm là bọn họ ăn rất ngon miệng một chút, vẻ mặt say mê một chút, cũng không có gì là không lễ phép.
Diệp Hiểu Nhu vốn thích nhất là người khác khen ngợi tay nghề của bà, bốn tên nhóc đẹp trai trước mắt vừa ăn rất nồng nhiệt, vừa không ngừng vươn ngón tay cái với bà, trong lòng của bà chưa bao giờ thỏa mãn đến thế.
Trong nhất thời không khí trên bàn ăn trở nên vô cùng sôi nổi.
Không ngoài dự liệu của An Hòa, như vậy cũng tốt, ít nhất có thể dời đi một chút chú ý, do đó đứng dậy lấy bộ bài tú lơ khơ được từ bốc thăm trúng trưởng ra chơi tiếp cùng David, Thiệu Tử Bác.
Chơi chưa được mấy ván, trong lòng vẫn không tập trung tư tưởng thua liên tục rốt cuộc cũng nghe được tiếng cửa phòng sách mở ra, vung bài tú lơ khơ đúng lên, chạy tới chỗ Hạ Viêm rồi nắm tay anh. Ba An nhìn thấy vẻ mặt con gái mình nhìn ông với bộ dạng cảnh giác, than một câu, “Nữ đại bất trung lưu nha.” (con gái lớn không thể giữ được nữa). Rồi nhéo nhéo mũi cô: “Ba có thể ăn cậu ấy sao?”
An Hòa cũng có cảm thấy được sự kinh hãi quái lạ của mình, lại bị ba chê cười nên ngại ngùng cúi đầu, ánh mắt dịu dàng của Hạ Viêm có thể nhỏ giọt ra nước, cúi đầu cụng vào trán cô rất thân mật, nói khẽ: “Anh yêu em…”
Giọng nói nồng đậm như rượu ngon khiến An Hòa say trong nháy mắt, cũng mặc kệ ba đang đứng nhìn một bên, nhũn chân tới cổ nh, Hạ Viêm cũng rướn đến, cúi đầu xuống phối hợp hôn thật sâu lên đôi môi anh đào của cô.
Ba An bị coi thường liếc mắt trừng hai người một cái, quay lưng đi tới ghế sa lon tìm bà xã thân yêu. Khuôn mặt tuấn tú của đồng chí Tiểu D bị vứt vào một xấp bài tú lơ khơ vừa không ai để ý tới quay đầu ngã vào trong lòng Thiệu Tử Bác, tủi thân khóc: “Ức hiếp người khác quá mức…. ngao ngao…” ( tiếng anh đẹp trai khóc đó ạ…)
Sau đó An Hòa cũng từng hỏi qua ngày đó ở trong phòng ba đã nói với anh những gì, nhưng Hạ Viêm vẫn không nói cho cô biết, chỉ nói đại khái đó là giao ước của cánh đàn ông, nên một chút cũng không tiếc lộ, vì thế An Hòa chạy theo anh làm loạn hơn nửa ngày, cuối cùng bị Hạ Viêm túm về phòng, dùng vũ lực để giải quyết.