QUYỂN I: ĐẠI CHIẾN TRỐN-GIẾT SÂN TRƯỜNG
Chương : Trò chơi bắt đầu
Editor: Đông Vân Triều
Sáng thứ Hai, thời tiết có hơi nóng bức.
Mặt Trời cao quá đầu, mặt đất không có tí bóng râm nào.
Cây lá èo uột, người cũng uể oải hết cả.
Hiệu trưởng đã cầm giấy đứng trước quốc kỳ đọc ròng rã mười phút, chẳng ai thèm nghe ông ta đang nói cái gì.
Học sinh đứng dưới bục, đầu rũ xuống, càng cúi càng thấp, lờ đờ như đang sống ở trong mộng.
Tạ Trì An đứng ở hàng cuối cùng, vừa vặn dựa người vào hàng dây kẽm gai bao quanh sân trường.
Đồng phục học sinh rộng rãi không giấu nổi thân thể thon dài cao gầy của thiếu niên.
Cậu đứng ghé vào chỗ râm duy nhất, nửa người bị nắng chiếu vào, hơi nghiêng đầu, sườn mặt tuấn tú được ánh dương bao phủ, cực kỳ lóa mắt.
Không biết từ lúc nào, tiếng ríu rít không ngừng của Hiệu trưởng bỗng dưng ngưng bặt, toàn trường im phăng phắc.
Người Tạ Trì An gật gù, hơi không hiểu.
MICRO xảy ra vấn đề?.
Truyện mới cập nhật
Cậu ngẩng đầu nhìn lên bục, Hiệu trưởng nay còn đâu.
Chỉ thấy một bãi thịt nát bầy nhầy, vết máu thuận theo kẽ gạch chảy xuống, uốn lượn thành thật nhiều đường.
Hai mắt của các học sinh đứng hàng đầu tiên trố ra, mặt trắng nhợt.
Chỉ vừa đó thôi, bọn họ tận mắt chứng kiến Hiệu trưởng kể lể, đột nhiên nổ tung ra một cơn mưa máu.
Càng khiến người chết khiếp hơn, chính là loa phát thanh chỉ dừng lại một giây lấy hơi sau khi ông ta chết, lanh lảnh vang lên như thường.
Vẫn là giọng của Hiệu trưởng.
Nội dung thông báo lại thay đổi.
"Vùng , Cửa thứ Nhất Trò chơi Chạy-hay-Chết:
Số người tham gia: Hai ngàn không trăm linh tám người.
Địa hình bản đồ: Sân trường.
Quy tắc trò chơi: Chỉ một người duy nhất sống sót.
Thời hạn trò chơi: Bảy ngày.
Điều kiện thắng lợi: Sống sót đến cuối cùng.
Nếu sau bảy ngày bất phân thắng bại, xử toàn quân bị diệt.
Bây giờ, trò chơi xin phép được bắt đầu."
Để lại bầu không khí câm lặng.
Ngay sau đó, giữa đám người đồng loạt bộc phát tiếng hét hoảng sợ.
"Giết người rồi!!!"
"Sao vẫn còn giọng của Hiệu trưởng? Tên đó nói như thế là có ý gì?"
"Chúng ta gặp phải chuyện kỳ quái gì vậy chứ?"
Đội ngũ học sinh bắt đầu dao động, bàn tán về màn kinh khủng vừa rồi.
Các giáo viên nữ sợ hãi, suýt nữa không đứng vững nổi trên đôi giày cao gót.
Các thầy giáo cố gắng duy trì trật tự, có người tỉnh táo lại, gọi điện thoại báo cảnh sát.
Tút -- tút --
Thầy giáo ghé điện thoại vào bên tai một lúc lâu, nhíu mày: "Không kết nối được."
"Cái gì?" Mấy giáo viên nam khác cũng vội vàng lấy điện thoại di động ra, lần lượt thử mỗi người một lần, đều chung tình trạng như trên.
"Chuyện gì đã xảy ra, không có tín hiệu."
"Ôi, chuyện gì thế này! Mau ra ngoài báo cảnh sát -- "
"Không ra được."
Các giáo viên sững sờ, mới phát hiện có học sinh vừa lên tiếng.
Tạ Trì An nói: "Cổng trường biến mất rồi."
Vỏn vẹn năm chữ, khiến người rùng mình.
Khi cái đài phát thanh bí ẩn kia vừa dứt lời, Tạ Trì An đã dợm bước ra khỏi hàng, đi về phía cổng trường.
Cổng lớn cách sân tập trung không xa, cậu cũng chẳng lấy làm bất ngờ.
Tạ Trì An không tận mắt thấy Hiệu trưởng chết thế nào, nhưng nhìn phản ứng của người xung quanh thì không khó để đoán ra, hẳn là dưới vạn chúng chú mục mà bạo thể chết.
Sau khi Hiệu trưởng mất mạng, loa phát thanh vẫn đội lốt giọng ông ta mà hoành hành.
Chỉ có một khả năng, trên người Hiệu trưởng đã bị lén gài kíp nổ, thứ phát trên đài đã sớm được ghi âm lại, không loại trừ mục đích giết người cá nhân, cũng có thể là do những phần tử khủng bố đã ngắm trường học của bọn họ làm nơi tập kích...!Nhưng sau khi Tạ Trì An không thấy cổng trường đâu, xác nhận bọn họ đang phải đối mặt với một sự kiện siêu nhiên.
"Cổng trường biến mất? Sao có thể, sáng hôm nay vẫn còn thấy mà." Các giáo viên đương nhiên không tin, muốn chính mắt thấy.
Tạ Trì An từ chối cho ý kiến.
Có một số giáo viên xếp thành nhóm nhỏ đi xem cổng trường, lòng ôm lấy một tia hi vọng, sau đó là trầm mặc kéo dài.
Phòng bảo vệ vẫn còn, nhưng nơi vốn là cổng ra vào đã bít kín thành tường
Hiển nhiên không phải do người làm.
Một giáo viên run môi, vừa định nói "có thể trèo tường ra", Tạ Trì An đã chặn đứng: "Không cần thử trèo tường, em làm rồi, phía trên còn có một vách ngăn trong suốt.
Cửa sổ phòng bảo vệ cũng không phá được.
Em nghĩ, phạm vi hoạt động của chúng ta đã bị giới hạn trong khuôn viên trường này."
Đến đây ánh mắt mọi người đều tập trung trên người cậu học trò bình tĩnh quá đáng kia.
"Sao em có thể nhanh chóng làm được nhiều việc như thế?"
Chuyện phát sinh đột ngột, người bình thường phải cần rất nhiều thời gian để tiếp nhận.
Mà học sinh này, quá trấn định, đến người đã thành niên nhiều năm cũng không thể suy nghĩ được thấu đáo đến vậy.
Tạ Trì An hỏi ngược lại: "Tại sao không?"
Đám người: "..."
Một giáo viên đột ngột lên tiếng: "Tôi biết em rồi.
Là Tạ Trì An người học giỏi nhất lớp -!"
Tạ Trì An vẫn đang đánh giá đoạn tường thình lình xuất hiện này, thuận miệng đáp: "Hình như."
Vẫn là đám người vừa nãy: "..."
Cái gì gọi là hình như?!
Có người thấy Tạ Trì An nhìn chằm chằm vào tường, không khỏi hỏi: "Em nhìn ra gì không?"
Nói đến cũng buồn cười, một đám lớn đầu to như cái thúng lại ngầm dựa vào một thiếu niên.
Tạ Trì An: "Không."
Đoạn tường này khớp hoàn hảo với các chỗ lân cận, ngay cả vẻ xưa cũ nhuốm màu thời gian cũng y hệt, tạo cảm giác tất cả vốn nên là như vậy, tựa như cánh cửa duy nhất thông với thế giới bên ngoài chưa từng tồn tại.
Lòng cậu đã có suy đoán, nhưng không nói ra.
Lời của đài phát thanh, là thật.
Hai ngàn không trăm linh tám thầy trò bị vây trong trường, sau bảy ngày chém giết lẫn nhau mới mong mở ra được một con đường sống.
Tạ Trì An sáng suốt mà không nói ra khỏi miệng.
Lúc này mọi người tuy bàng hoàng, nhưng chưa tới mức độ thật sự cầm dao giết người.
Nếu cậu châm ngòi, đó mới thực sự là đại họa.
Tạ Trì An dứt lời, chúng giáo viên không hề thất vọng.
Dù sao cũng chỉ là một cậu học sinh, làm được tới nước này đã đủ xuất sắc.
"Việc cấp bách hiện giờ là phải ổn định học sinh." Phó hiệu trưởng nói, "Cô giáo Vương, cô về lại sân tập trung báo cho các giáo viên chủ nhiệm, dẫn học sinh trở lại lớp từ cửa phía Đông, đừng để cho chúng biết cổng trường biến mất.
Chuyện kế tiếp, sau rồi tính."
Cô giáo Vương đáp ứng rời đi.
"Bạn học Tạ." Phó hiệu trưởng nhìn về phía Tạ Trì An, "Mong em sau khi về lớp, đừng nói ra chuyện này."
Tạ Trì An nhìn Phó hiệu trưởng, gật nhẹ đầu.
Trong lớp -, tiếng người huyên náo.
Đoán chừng giờ này toàn trường đang nhao nhao bàn tán về màn tự bạo của Hiệu trưởng trước công chúng và đài phát thanh thần bí.
Đương lúc mấu chốt, ai còn có tâm tình dạy với chả học.
Trí tưởng tượng của các thanh thiếu niên chớm lớn bao giờ cũng hơn thầy cô.
Có tiền lệ Hiệu trưởng tiên phong bỏ mình, không ai dám gán lời trên loa phóng thanh thành "đùa ác".
Bọn họ hào hứng thảo luận, có hưng phấn khó hiểu, cũng có sợ hãi tiềm tàng.
Tạ Trì An ngồi vào chỗ, một tay chống má, một tay gõ nhịp lên mặt bàn.
Chuyện cổng trường biến mất không giấu được bao lâu, chắc chắn sẽ có học sinh phát hiện ra.
Mà lại chỉ có bảy ngày, thứ đài phát thanh kia thực sự sẽ mặc kệ bọn họ sao?
"Tạ Trì An!" Một cái móng giò chọc chọc vào lưng cậu.
Tạ Trì An quay đầu, là Lương Diệc Phi bạn cùng bàn kiêm chức cùng phòng của cậu.
"Tôi thấy bạn chạy khỏi sân tập trung rồi đấy nhé." Lương Diệc Phi hạ giọng, "Đi đâu đấy?"
Tạ Trì An: "Đi vệ sinh."
"Khỉ gì?" Lương Diệc Phi không thể tưởng tượng nổi, "Có người chết mà mày dám đi vệ sinh à?"
Thì liên quan gì đến nhau? Tạ Trì An không thể lý giải nổi LOGIC của bạn mình.
"Sợ quá tè ra quần." Cậu bình tĩnh đáp.
Lương Diệc Phi: "..."
Lương Diệc Phi cười không nín được: "HA HA HA HA Tạ Trì An, lá gan mày bé tí HA HA HA HA..."
Tạ Trì An hào phóng thừa nhận: "Đúng vậy đó a a sợ chết người ta."
Lương Diệc Phi vỗ bàn một cái, khí phách ngất trời: "Không có việc gì! Để anh bảo vệ mày cho!"
Tạ Trì An ngày thường cao cao gầy gầy trắng nõn tuấn mỹ, tính cách cũng tốt, là loại học sinh làm ra đáp án sẽ ban phước cho toàn nhân loại, con cưng từ phòng ngủ cho tới phòng học, chỉ cần nói đói quá lập tức bảy, tám hộp cơm dâng đến mồm.
Tạ Trì An nhìn Lương Diệc Phi cứ đần đần, nhắc nhở: "Tốt nhất là mày nên tự tìm ít đồ phòng thân đi.
Cái loa kia không có nói đùa đâu."
Lương Diệc Phi "A" một tiếng: "Anh Tạ anh đừng dọa em mà, thật thật sự đòi mạng...!mạng người à?"
Tạ Trì An rất muốn nói rằng "tám, chín phần mười", nghĩ đi nghĩ lại, đổi giọng: "Phòng ngừa vạn nhất."
Lương Diệc Phi thở hắt ra: "Đấy làm gì có chuyện quỷ quái như thế.
Trường học chúng ta có hơn hai ngàn người, ai dám đứng ra tổ chức một đấu trường sinh tử quy mô lớn.
Tưởng là đang đóng phim đấy à? Còn chuyện của thầy Hiệu trường...!ngoài ý muốn, ngoài ý muốn." Mặc dù cậu cũng không biết loại ngoài ý muốn nào thì khiến người tự nổ tung, nhưng là người thì đều thích tự dối gạt mình.
Tạ Trì An thầm nghĩ: Kẻ dám đứng ra tổ chức chỉ sợ không phải "người".
Là thầy trò, chẳng ai tính chủ động ra tay.
Kẻ chủ mưu sau màn chắc chắn sẽ làm gì đó để thúc đẩy tình tiết.
Cậu đang chờ.
Quả nhiên, một hồi chuông báo vang lên giục giã, tiếng Hiệu trưởng lại vang lên thông qua đài phát, lần này chỉ nói đúng một câu.
Đó là giọng đọc không quá giống tiếng phổ thông, có nét hiền hậu, nghe còn hơi buồn cười.
Nhưng nếu nó thuộc về một người chết, thì chính là kinh dị.
Nhất là khi hàm chứa một nội dung bóp nghẹt khí quản con người.
"Trong vòng ba ngày không giết người, hành quyết."
Loa phát thanh chỉ vang lên một chút bèn tắt ngúm.
Các học sinh trong phòng học cũng tắt ngúm.
Ánh Mặt Trời chói chang ngoài cửa sổ, mọi người như rơi vào hầm băng.
Quạt quay ken két trên đỉnh đầu trở thành thứ âm thanh duy nhất.
Học sinh hai mắt nhìn nhau, thấu cả sự rét lạnh nơi đáy lòng.
"Giả, giả đó.
Thật sao được? A, HA HA." Lương Diệc Phi gượng cười, còn khó coi hơi khóc, "Ai đùa mà chẳng buồn cười gì cả!"
Tạ Trì An đứng dậy, hai tay đút túi quần.
Giữa một đám thần hồn nát thần tính, hành động của cậu rất dễ chú ý.
Lương Diệc Phi gọi giật cậu lại: "Tạ Trì An, mày đi đâu đấy!"
Tạ Trì An ra khỏi cửa: "Phòng phát thanh."
Lương Diệc Phi vội vàng đẩy ghế đuổi theo: "Tao đi cùng với! Tao muốn xem đứa nào đang giở trò!"
Bởi vì cái đài phát thanh ma quỷ, bây giờ không ai dám đến gần phòng phát thanh.
Cửa mở ra, Tạ Trì An và Lương Diệc Phi cùng vào, bên trong không một bóng người, cũng không có loại đồ vật như máy ghi âm.
Trong dự tính, họ không thu hoạch được gì.
Tạ Trì An không hề nhụt chí, xoay người rời đi.
Lương Diệc Phi theo không kịp tiết tấu của cậu: "Ây gu, lại đi đâu?"
"Phòng bảo vệ, có CAMERA giám sát." Tạ Trì An nói.
"Ờ." Lương Diệc Phi chạy theo Tạ Trì An đến phòng bảo vệ, còn chưa tới gần mắt cậu đã trừng lớn, "Cổng cổng cổng cổng cổng --" sao lại biến mất?!
"Như mày thấy đấy."
Chuyện Phó hiệu trưởng không muốn để học sinh biết là kế hoãn binh, nhưng bây giờ lời đài phát thanh thần bí xuất hiện lần nữa, rõ ràng việc giấu diếm đã không còn cần thiết.
Trước đó Tạ Trì An đã muốn kiểm tra CAMERA, chỉ là chưa kịp.
Sáng thứ Hai nhà ăn không có đầu bếp và nhân viên dọn vệ sinh, bảo vệ xin nghỉ, toàn trường chỉ có hai ngàn không trăm linh tám thầy trò.
Tạ Trì An biết bác bảo vệ hôm nay sẽ nghỉ, bởi vì mỗi lần ra vào trường cậu đều chào hỏi bác, bác bảo vệ cũng quen cậu, quan hệ rất tốt, có chuyện gì cũng sẽ nói với cậu đôi câu.
Cho nên Tạ Trì An biết tuần này trường không có bảo vệ túc trực, cửa trường và CAMERA là do sáng sớm cậu giúp mở.
Chí ít trước nghi thức kéo cờ, trường học vẫn rất ổn.
Tạ Trì An tua lại CAMERA, phát hiện lúc bảy giờ ba mươi tám sáng, cổng lớn đột nhiên biến thành một bức tường.
Không thể là do người làm, nó cứ thế biến mất trong nháy mắt.
Nhẩm tính thời gian, đúng là lúc thực hiện nghi thức kéo cờ, hiệu trưởng tử vong.
Lương Diệc Phi trợn mắt há mồm: "Chúng ta thế mà thực sự gặp quỷ sao?!"
Tạ Trì An tra xét đoạn hành lang trước phòng phát thanh, không có bất kỳ ai ra vào.
Theo lý thuyết phòng phát thanh phải có học sinh chuyên trách vào bật quốc ca, nhưng đến tận bây giờ cũng không có ai trở ra.
Cậu lại lùi thời gian tới trước khi mọi chuyện xảy ra, phát hiện không người vào.
Như vậy, vấn đề là kẻ nào đã bật quốc ca?
Quá nhiều nghi vấn, càng xem CAMERA càng lú.
Tạ Trì An ngưng tua, để hình ảnh trở về đúng thời điểm hiện tại: "Về thôi."
Cậu đang định rời phòng bảo vệ, đột nhiên mắt co lại: "Đợi lát nữa đã."
"Lại phát hiện cái gì à?" Lương Diệc Phi thuận theo đường nhìn của Tạ Trì An, máu cả người đông cứng.
Trong CAMERA theo dõi, một nữ sinh nằm sõng soài trên mặt đất, ngực cắm một con dao.
Có lẽ là chết rồi..