Quả nhiên Tạ Uyên đã bị Lý Diệc Sính từ chối, có điều anh cũng không khó chịu, trở về lại gửi cho Tưởng Cách hình ảnh căn hộ của mình.
Trong lúc cấp bách Tưởng Cách vội vàng trả lời anh ba chữ: [Không có tiền.]
Tạ Uyên: [… Tôi thậm chí còn chưa nói chuyện đấy.]
Tưởng Cách: [Cậu chủ, tôi đi theo anh làm công gần mười năm rồi.]
Tạ Uyên giật giật khóe môi một chút, trái lại không hề phản bác câu nói này.
Hai người đàn ông có khả năng trả tiền nhất cho anh trên đời này đều đã từ chối, hiếm khi tâm trạng Tạ Uyên lại có chút sa sút, thế là lặng lẽ tiến vào căn phòng của cô bạn gái nhỏ, tỏ rõ sự mất mát của bản thân.
Kỷ Thụy nhìn gương mặt ủ rũ của anh, lập tức đau lòng không chịu nổi, ôm anh liên tục hỏi đã xảy ra chuyện gì rồi. Tạ Uyên cũng không nói chuyện, chỉ yên tĩnh nhìn cô: “Hôn anh một cái.”
Kỷ Thụy hôn anh mười cái, hôn đi hôn lại lên mắt, mũi, môi anh, mãi cho đến khi khóe môi của anh nhếch lên một đường cong, tâm trạng cũng không còn kém như lúc trước nữa, lúc này mới hỏi một câu: “Chú nhỏ, anh sao vậy?”
“Chú Lý của em bắt nạt anh.” Nhắc đến chuyện này, sắc mặt của Tạ Uyên lại nghiêm nghị hơn một chút.
Kỷ Thụy đột nhiên không nói gì.
“Biểu cảm đó của em là gì thế?” Tạ Uyên nheo đôi mắt hẹp dài, phô bày ra sự khắt khe lâu ngày không thấy của bản thân.
Kỷ Thụy ngại ngùng cười một tiếng: “Đừng quậy mà chú nhỏ, cho tới bây giờ chỉ có mình anh bắt nạt chú ấy thôi, sao chú ấy lại bắt nạt anh chứ.”
Câu trả lời mà Tạ Uyên đưa ra chính là một tiếng cười khẩy.
Kỷ Thụy chỉ làm như nghe không thấy, lại dỗ dành thêm vài câu, cuối cùng dỗ cho anh nói thật. Lúc nghe thấy anh mở miệng nói muốn 70 triệu, cô nhất thời ngẩn người tại chỗ.
Hồi lâu sau, cô mới cẩn thận mở miệng: “Có lẽ anh không rõ cho lắm nhỉ. Những năm nay, nước ta khống chế nghiêm ngặt việc lạm phát, cho nên 70 triệu bây giờ với 70 triệu trước đây thật ra không kém bao nhiêu cả. Anh mở miệng cần bấy nhiêu thôi… Chú ấy rất khó từ chối anh mới đúng chứ.”
Tạ Uyên giật giật khóe môi một chút, không nói gì.
Kỷ Thụy cười: “Anh thích nhà nơi này sao? Em có một căn, anh qua đó ở không phải tốt rồi sao.”
Tạ Uyên nhíu mày: “Như vậy sao được.”
“Sao lại không được chứ?” Kỷ Thụy bưng mặt anh: “Chú nhỏ, em phát hiện anh có chủ nghĩa gia trưởng rất lớn đấy. Vì sao anh có thể chăm sóc em và cho em tiền tiêu, còn em chỉ cho anh ở lại nhà mình thôi thì lại không được đây hả?”
“Chuyện này không giống.” Mặc dù bây giờ không có một xu dính túi, nhưng Tạ Uyên vẫn quen đặt mình ở vị trí người bảo vệ.
Kỷ Thụy nghiêng đầu một chút: “Có chỗ nào không giống, lúc hôn có gì kỳ lạ hơn trước hay sao?”
Tạ Uyên trầm mặc một giây, nâng má cô hôn xuống: “Anh thử một chút.”
Trong hai ngày gặp lại này, họ đã hôn rất nhiều lần, lần nào cũng đều là chuồn chuồn lướt nước, rất ít khi hôn sâu. Có thể là do đêm nay đã uống một chút rượu lúc ăn cơm, cũng có thể là do mùi hương hoa cỏ trong phòng cô quá mê người, có một thoáng chốc bầu không khí rơi vào sự mất khống chế.Lúc lưng ngã vào đệm chăn, lòng Kỷ Thụy đã e sợ một giây, nhưng vẫn dũng cảm bám vào cổ Tạ Uyên, hơi thở càng hỗn loạn hơn. Lúc cô cho rằng đêm này sẽ phải tiến thêm một bước, Tạ Uyên lại đột nhiên tỉnh táo, cầm lấy cổ tay của cô ép cô ngừng lại.
“… Đưa chìa khóa nhà cho anh, ngày mai anh cho người đến quét dọn một chút.” Anh khàn giọng nói.
Thế này là đồng ý chuyển sang đấy rồi sao. Kỷ Thụy mỉm cười gật đầu, lúc đối diện với ánh mắt u ám của anh, gương mặt cô lại có chút đỏ.
Sáng sớm hôm sau, Kỷ Thụy trở về nhà mình. Tạ Uyên thì bắt đầu quan sát người ta dọn dẹp nhà mới, trông có vẻ như sắp quyết liệt với nhà họ Lý vậy. Lý Diệc Sính thấy anh nóng lòng không kịp chờ đợi như thế, trong lòng cũng có chút không được như ý.
“Anh nói xem tôi bỏ đói hay là bỏ khát anh à? Anh không thể ngoan ngoãn ở lại đây sao?” Ông ta mất hứng đứng trước cửa phòng ngủ của Tạ Uyên, nhìn anh mang cái chân què bận tới bận lui.
Tạ Uyên ném đống quần áo đã xếp xong vào vali, ngước mắt liếc nhìn ông ta một cái: “Thụy Thụy sẽ thường xuyên đến tìm tôi, cũng không thể lần nào cũng đến nhà người khác hẹn hò được.”
“Xin lỗi nhé, con bé có phòng riêng ở nhà của vài người khác giống như tôi.” Lý Diệc Sính trào phúng.
Tạ Uyên khẽ cười một tiếng: “Không giống.”
“Chỗ nào không giống?” Lý Diệc Sính nhíu mày, một giây sau lại đối diện với ánh mắt của anh, đột nhiên mắng một câu thô tục.
Tạ Uyên ngước mắt nhìn ra sau lưng ông ta: “Lý Tiểu Phong, lại nghe lén rồi?”
“… Cháu đúng lúc đi ngang qua thôi có được không?” Lý Phong hừ nhẹ một tiếng đi tới, khuyên nhủ người ba già này của mình: “Chị Thụy Thụy của con cũng đã thành niên rồi, yêu đương không phải là chuyện rất bình thường hay sao? Sao ba cứ mãi mang dáng vẻ không chấp nhận thế hả.”
“Ngứa da rồi có đúng không, còn dạy cả ông đây nữa?” Lý Diệc Sính tức giận.
Lý Phong chống nạnh: “Đúng đấy, sao nào!”
“Ranh con nhà con…”
Lúc này, Lý Diệc Sính muốn đánh người, Lý Phong hét lên oai oái, vội vàng trốn ra sau lưng Tạ Uyên. Lý Diệc Sính đánh mấy lần nhưng cũng không đánh được, chỉ có thể hầm hừ rời đi.
“Chú Tạ, sao nào? Có phải cháu rất giỏi hay không?” Lý Phong cầu được khen.
Tạ Uyên móc ra một xấp tiền mặt thật dày từ trong túi, chia cho cậu phân nửa.
“Chú Tạ, chú thật sự quá tốt rồi!” Lý Phong vô cùng cảm kích, cầm tiền hoan hô chạy mất.
Tạ Uyên nhìn bóng lưng vui sướng của cậu, trong lúc nhất thời có chút im lặng.
Sự thật chứng minh không chỉ con gái cần được nuôi dưỡng theo cách giàu có mà con trai cũng giống như vậy. Lúc anh với Lý Diệc Sính ở độ tuổi này, tùy tiện mời bạn uống nước cũng phải chi đến tận mấy ngàn tệ. Cũng không biết Lý Diệc Sính phát điên cái gì, bản thân thì lớn lên trong quần là áo lụa nhưng lại kiểm soát tiền tiêu vặt của con trai một cách nghiêm ngặt, dẫn đến một chút tiền nhỏ thôi mà cậu cũng để vào mắt.
Đợi sau này anh có con rồi, nhất định sẽ cho nó số tiền tiêu vặt đầy đủ. Tạ Uyên suy nghĩ một lát, mơ hồ vạch ra một kế hoạch cho cuộc sống gia đình tương lai. Sau khi Kỷ Thụy về nhà, cũng không hề chậm trễ việc ra ngoài hẹn hò với Tạ Uyên. Bởi vì bây giờ Tạ Uyên không cần đi làm cho nên thời gian họ gặp mặt càng dư dả hơn.
Sau đó, đập vào mắt Trữ Thần với Diệp Thiêm Vũ chính là con gái nhà mình động một chút là lại chạy ra ngoài, cho dù là khi ăn cơm ở nhà thì cũng nhìn vào điện thoại mà cười ngốc.
Sau khi tình hình này kéo dài gần một tuần lễ, Diệp Thiêm Vũ đã đại diện cho gia đình, tiến hành nói chuyện cẩn thận với con gái.
“Gần đây con… đang bận cái gì ư?” Bà ấy hỏi.
Kỷ Thụy đang gửi tin nhắn WeChat cho Tạ Uyên, lúc ngẩng đầu lên, trên mặt vẫn còn mang theo nụ cười: “Dạ? Con đâu có bận gì đâu.”
“Vậy sao con cả ngày cứ chạy ra ngoài?” Diệp Thiêm Vũ kiên nhẫn dẫn dắt.
Kỷ Thụy ho nhẹ một tiếng: “Thật sự không có bận gì cả, chỉ là liên hoan với vài người bạn ở trong nước mà thôi.”
Diệp Thiêm Vũ không tin, nhưng cũng biết con gái đã có lòng giấu giếm, dù bà ấy có hỏi thì cũng chẳng được gì, chỉ có thể chịu thua, đổi Trữ Thần đến.
Mười phút sau, Trữ Thần cũng đến, đối mặt với ánh mắt mong đợi của Diệp Thiêm Vũ, ông ấy dịu dàng gật đầu: “Anh cảm thấy chắc chắn là con bé đang yêu đương.”
“… Cảm ơn đấy, còn cần anh nói cho em biết à?” Diệp Thiêm Vũ im lặng.
Thật ra, Kỷ Thụy bằng lòng yêu đương đã là một chuyện đáng mừng đối với họ rồi. Dù sao thế này cũng có thể chứng minh, cô thật sự đã bước ra khỏi chuyện của Tạ Uyên rồi.
Phận làm ba mẹ thì mãi mãi quan tâm con cái. Họ thật sự cho rằng cô yêu đương rồi, lại bắt đầu lo lắng rằng đối phương có đáng tin cậy không, lo con gái nhà mình sẽ chịu thiệt. Lúc họ đang lo lắng đến mức chịu không nổi rồi, Kỷ Thụy đột nhiên hỏi họ rằng cuối tuần có rảnh không.
“Cuối tuần mẹ phải đi thảm đỏ, ba có thể sẽ bận họp.” Diệp Thiêm Vũ không hề để tâm: “Con có chuyện gì ư?”
“À… Hai người đều bận việc ư, thế thôi vậy, hôm nào đi.” Kỷ Thụy thất vọng thỏa hiệp.
Diệp Thiêm Vũ cười một tiếng: “Nếu như chuyện của con rất quan trọng, sau khi kết thúc, ba mẹ có thể nhanh chóng trở về.”
“Được rồi được rồi, hai người vẫn nên bận việc của mình đi ạ.” Kỷ Thụy nhanh chóng điều chỉnh lại tâm trạng.
Diệp Thiêm Vũ đưa tay nhéo nhéo mặt cô.
Cuối tuần đến rất nhanh, Diệp Thiêm Vũ mặt mày tỏa sáng xuất hiện dưới ánh đèn huỳnh quang. Dù sao thì trong lòng vẫn nhớ đến bạn nhỏ đang ở nhà một mình, thế là khi thảm đỏ vừa kết thúc, bà ấy gọi điện thọai cho Trử Thần, bảo ông ấy đến đón mình về nhà.
Trử Thần đã mệt mỏi cả một ngày, vốn định sẽ nghỉ ngơi một chút, kết quả một cuộc điện thoại của bà xã đã khiến ông ấy chỉ có thể lái xe hai tiếng đi đón người.
“Sao trong lòng em lại bất an như thế chứ.” Diệp Thiêm Vũ chau mày: “Luôn cảm thấy có chuyện gì đó sắp xảy ra.”
Trử Thần liếc bà ấy một cái: “Chuyện gì, chuyện buồn lo vô cớ?”
Diệp Thiêm Vũ đưa ra câu trả lời chính là lại đưa tay đánh ông ấy một cái.
Trử Thần bị đánh đau, cau mày nhẹ giọng phàn nàn: “Bà Diệp Phi, em có thể nhẹ nhàng với anh một chút được không?”
“Là Diệp Thiêm Vũ.” Diệp Thiêm Vũ tỏ vẻ nghiêm túc.
Trử Thần cười: “Thật sự là rất nhiều năm rồi không có ai gọi em bằng cái tên đó hết.”
Diệp Thiêm Vũ giật giật khóe môi một chút: “Tốt nhất anh vĩnh viễn đừng có gọi, em còn muốn nổi tiếng thêm hai mươi năm nữa.”
Lúc còn trẻ, bà ấy khịt mũi xem thường những điều mê tín dị đoan kia của Lý Diệc Sính. Mãi cho đến khi mình liên tiếp thất bại trong ba dự án lớn, bà ấy mới đổi tên khẩn cấp, kết quả là danh tiếng sau đó đã suôn sẻ hơn. Bà ấy không thể không thừa nhận, có đôi khi cái tên có ảnh hưởng nhất định đến một con người.
“Hôm nay không phải là ngày gì quan trọng cả.” Đấu võ mồm với ông xã xong, Diệp Thiêm Vũ lại bắt đầu mất tập trung: “Anh nói xem vì sao Thụy Thụy lại phải hỏi chúng ta hôm nay có rảnh không, chẳng lẽ là ngày kỷ niệm gì của chúng ta sao?”
“Không phải.” Trử Thần trả lời rất quả quyết.
“Vì sao anh lại chắc chắn như thế?” Diệp Thiêm Vũ lại mất hứng: “Kỷ niệm 56 năm của gia đình chúng ta, anh có chắc mình đã nhớ kỹ từng ngày rồi hay chưa?”
“Không chắc, nhưng anh có thể chắc rằng hôm nay tuyệt đối không phải là bất cứ một ngày kỷ niệm nào cả.”
“Vì sao…”
“Bởi vì hôm nay là 14 tháng 7, tiết quỷ ở Chu Thành.” Trử Thần bất đắc dĩ cắt ngang lời bà ấy.
Khóe miệng Diệp Thiêm Vũ giật một cái, gật đầu sau một lúc trầm mặc thật lâu: “Vậy chắc là không phải.”
Hai người phóng nhanh, cuối cùng cũng về đến nhà vào lúc mười một giờ tối.
Nhìn tòa nhà lẻ loi tối như mực, Trử Thần đi đỗ xe trước, Diệp Thiêm Vũ thì đi thẳng vào nhà, kết quả còn chưa chạm vào công tắc bật đèn, đã vô thức bị một địa điểm đang đốt nến thu hút, một giây sau lại đối diện với một đôi mắt quen thuộc.
Hiển nhiên là Tạ Uyên không ngờ rằng sẽ chạm mặt nhau trong lúc này, sau ba giây trầm mặc, anh rất muốn tóm Kỷ Thụy đến để hỏi một chút, không phải ba mẹ em không ở nhà hay sao? Nhưng anh không thể, điều quan trọng nhất bây giờ chính là phải làm một người lịch sự.
“Đã lâu không gặp.” Anh gật đầu chào hỏi.
Diệp Thiêm Vũ yên lặng nuốt nước bọt, lúc đang định hỏi gì đó, Trử Thần đột nhiên từ bên ngoài tiến đến, vừa đi vừa hỏi: “Sao lại không bật đèn?”
“Dừng lại.” Diệp Thiêm Vũ vội vàng quay đầu chặn ông ấy lại: “Anh khoan cử động đã.”
Trử Thần không hiểu: “Sao thế?”
“… Ông xã, vừa rồi anh mới bảo hôm nay là ngày gì?” Giọng nói của Diệp Thiêm Vũ run lên.
Trử Thần: “Tiết quỷ đấy, sao thế?”
“Không có, không có gì.” Diệp Thiêm Vũ ôm ngực: “Chỉ là có chút khó thở mà thôi…”
Tạ Uyên ở trong nhà: “…”