Tạ Uyên nhìn dáng vẻ ngây ngốc của cô, đáy mắt hiện lên nụ cười trêu chọc: “Hôn sâu đến vậy sao?”
Kỷ Thụy nghe được giọng của anh, dòng suy nghĩ đang tê liệt mới lại chuyển động, nhìn thấy đôi mắt anh cong cong, bỗng chốc càng thêm đau khổ: “Anh đừng như vậy hu hu hu, em thật sự biết lỗi rồi. Em sẽ cố gắng điều chỉnh tâm trạng, em hứa sẽ không thích anh nữa, anh không cần chiều em như trẻ con như vậy, em không cần…”
Tạ Uyên lại cúi đầu hôn cô một cái.
“Em bảo anh đừng làm vậy…”
Tạ Uyên lại hôn thêm một cái, Kỷ Thụy đột nhiên im bặt.
“Đủ chưa?” Anh hỏi.
Kỷ Thụy: “Đủ rồi… đủ rồi…”
Nói xong, cô lại đột nhiên đổi ý: “Thật ra chưa đủ, anh có thể hôn em thêm một lần nữa được không, hôn kiểu Pháp ấy.”
Cô chưa từng thấy ai chiều chuộng người khác như vậy, đã như vậy, cô cũng không khách sáo nữa… Nói thật lòng, anh có thể làm đến mức này, chứng tỏ trong lòng vẫn rất thương cô. Tốt lắm, đợi cô chiếm hời đủ rồi về nhà ba mẹ tĩnh tâm một thời gian, sau đó quay lại tiếp tục làm cháu gái của anh.
Kế hoạch hoàn hảo! Kỷ Thụy xoa xoa đôi mắt sưng đỏ, đầy ấp chờ mong nhìn anh.
Câu trả lời mà Tạ Uyên dành cho cô, là một cái búng mạnh vào trán.
“Muốn chiếm hời đúng không?” Anh lạnh lùng nói.
Kỷ Thụy: “…”
Họ nhìn nhau hồi lâu, Kỷ Thụy lại sắp khóc.
“Dạo này anh cứ nói tăng ca, không phải vì anh có bệnh gì mà giấu em đi khám nam khoa gì hết, mà là để trốn em.” Tạ Uyên đột ngột lên tiếng.
Kỷ Thụy nghẹn ngào, ngây người nhìn anh: “Tại sao anh lại trốn em?”
“Đúng vậy, tại sao nhỉ?” Tạ Uyên hỏi xong, cuối cùng cũng nhịn không nổi, nở một nụ cười nhẹ nhàng.
Trời ạ, từ khi Kỷ Thụy tỏ tình, anh đã như bay bổng trên mây, phải cố gắng hết sức mới kiềm chế được niềm vui sướng như đại gia mới nổi.
Tiếc là sức chịu đựng của anh có hạn, cuối cùng cũng bị lộ.
Kỷ Thụy ngây người nhìn niềm vui hiện rõ trên khóe mắt anh, mãi mới nhận ra điều gì đó, bỗng dưng mở to mắt: “Anh… Anh cũng thích em?”
“Ừm, thích em.” Đã có người dẫn đường, Tạ Uyên sao có thể chối cãi được nữa.
“Chờ đã, chờ đã…” Kỷ Thụy vẫn còn mơ hồ, cảm thấy có gì đó quá dễ dàng: “Anh… Anh có lừa em không? Anh thương em quá không muốn em buồn nên mới…”
“Anh vẫn luôn không dám nói, vì sợ nói ra sẽ làm em sợ.” Tạ Uyên từ từ lên tiếng.Kỷ Thụy bỗng dưng im bặt, hồi lâu sau bỗng nức nở lao vào lòng anh: “Đúng vậy, hu hu hu em cũng nghĩ vậy, chúng ta đến cả suy nghĩ cũng giống nhau hu hu…”
Tạ Uyên đã ngồi xổm quá lâu, mắt cá chân trái đã tê cứng, bị cô va vào như vậy nên ngã ngay xuống đất. Nhưng anh cũng không vội vàng đứng dậy, chỉ ôm lấy cô một cách chậm rãi, nhẹ nhàng vỗ về sau lưng cô.
Kỷ Thụy nức nở, không quên ngước lên hỏi: “Vậy anh còn giận em không?”
“Giận gì?” Tạ Uyên cúi đầu hỏi.
Kỷ Thụy nhắc nhở: “Chính là chuyện em muốn về ở với ba mẹ ấy.”
“Sao lại giận?” Tạ Uyên bật cười. Lý do cô muốn rời đi là để được ở bên anh lâu hơn, chứ không phải muốn bỏ anh lại, làm sao anh có thể giận được.
“Vậy thì tốt rồi…” Kỷ Thụy hít mũi, tiếp tục rúc vào lòng anh.
Tạ Uyên nhẹ nhàng vỗ về cô, một lúc cũng không nói gì thêm.
Cảm xúc dâng trào lắng xuống, Kỷ Thụy dần dần bình tĩnh lại, sau đó mới nhận ra rằng mình vẫn đang dựa vào lòng Tạ Uyên… Đây không phải là vòng tay của chú nhỏ, mà là vòng tay của một người đàn ông mà cô yêu và cũng yêu cô.
Kỷ Thụy không thể kiểm soát được mà cứng người lại.
Tình trạng của cô thay đổi, người đang ôm cô là người đầu tiên cảm nhận được. Đoán được lý do, trên mặt Tạ Uyên cũng thoáng hiện sự bối rối, những cái vỗ nhẹ vào tay cô cũng dần dần dừng lại.
Hai người dựa sát vào nhau, trông có vẻ thân thiết vô cùng, chỉ có họ mới biết rằng cả hai đã cứng đờ như hai bức tượng điêu khắc, không dám nhúc nhích.
Cuối cùng Kỷ Thụy vẫn là người không chịu đựng nổi, cứng nhắc như một chú robot rỉ sét mà vất vả ngồi dậy. Lòng Tạ Uyên bỗng trống trải, theo bản năng anh nắm vạt áo của mình.
“Em, em còn chưa ngủ trưa.” Kỷ Thụy cắn răng nói.
Đã bốn giờ chiều rồi, ngủ trưa gì cơ chứ?
Tạ Uyên: “Ừm… Ngủ đi, anh cũng buồn ngủ.”
“Vậy anh về phòng?” Kỷ Thụy dò hỏi.
Tạ Uyên mặt lạnh như tiền gật đầu: “Ừ, về phòng.”
“… Em tiễn anh.”
“Cảm ơn.”
Hai người cùng đứng dậy, bầu không khí trong phòng như đông cứng lại, ngột ngạt đến mức khiến người ta nghẹn thở. Kỷ Thụy cứng nhắc như con rối gỗ bước đến cửa, tiễn Tạ Uyên ra ngoài rồi lịch sự đóng cửa lại.
Bầu không khí trong nháy mắt trở lại bình thường, cô ôm mặt hét lên thầm trong mười giây, nhào ngay xuống giường và bắt đầu lăn lộn điên cuồng.
Cô vui sướng điên điên khùng khùng, Tạ Uyên cũng chẳng khá hơn, anh đi thẳng lên lầu, đóng cửa lại rồi ném gậy đi, bắt đầu đi lại trong căn phòng đầy mùn cưa và phụ tùng xích đu. Niềm vui và hân hoan trong lòng hòa quyện vào nhau, đập vào tim tạo ra tiếng nổ chói tai, cần phải tìm một lối thoát để trút ra.
Lâu sau, anh bỗng nhấc điện thoại lên.
Chính lúc này, Tưởng Cách nhận được điện thoại.
Sếp không có ở đây, anh ấy cũng lén lút ra khỏi công ty, vừa ra khỏi tòa nhà văn phòng đã nhìn thấy màn hình hiển thị cuộc gọi, lập tức cảnh giác nhìn xung quanh… Không ai theo dõi cả. Tưởng Cách nhếch môi, bấm nút trả lời: “Alo?”
“Thụy Thụy tỏ tình với tôi rồi.” Giọng nói bình tĩnh của sếp truyền đến từ đầu dây bên kia.
Tưởng Cách trong khoảnh khắc tưởng chừng là nghe nhầm: “Là Thụy Thụy tỏ tình với sếp, hay sếp tỏ tình với Thụy Thụy?”
“Tất nhiên là cô ấy tỏ tình với tôi.” Tạ Uyên vẫn bình tĩnh, nhưng tốc độ nói rõ ràng nhanh hơn bình thường: “Cô ấy nói thích tôi từ lâu rồi, yêu tôi đến chết đi được, nhưng lại sợ tôi phát hiện ra nên luôn lo lắng.”
“… Nghe có vẻ như tâm lý cũng giống sếp nhỉ.” Tưởng Cách trêu chọc.
Tạ Uyên: “Cũng chẳng sao, yêu một người giống như hít thở, trước khi chết đều không thể kiểm soát được.”
Tưởng Cách: “… Sếp cũng triết lý ghê.”
“Lúc đầu biết cô ấy thích tôi, tôi cũng khá bất ngờ, nhưng sau đó nghĩ lại cũng không có gì ngạc nhiên. Tôi đối xử với cô ấy tốt như vậy, nhan sắc cũng không tệ, tuổi tác cũng chẳng chênh lệch bao nhiêu… Chỉ hơn kém nhau có sáu tuổi thôi, chẳng đáng kể gì cả.” Tạ Uyên tự khen xong, không quên hỏi một câu.
Tưởng Cách hoàn toàn không biết nên nói gì, im lặng hồi lâu sau đó bỗng nói: “Thưa sếp, dạo này vì chuyện của hai người mà tôi thực sự kiệt sức.”
“Cảm ơn đã vất vả, thư ký Tưởng.” Nhà tư bản chân thành cảm ơn.
“Đó là trách nhiệm của tôi, tôi cũng muốn làm thêm nhiều việc cho hai người nữa, nhưng tôi thực sự quá mệt mỏi, cần nghỉ phép gấp…” Tưởng Cách nói một nửa rồi khéo léo im lặng.
Tạ Uyên: “Năm ngày đủ không?”
“Bao gồm cả cuối tuần không?” Là một người làm công ăn lương, Tưởng Cách khá cẩn thận.
Tạ Uyên: “Không bao gồm.”
Vậy là được nghỉ bảy ngày! Tưởng Cách nở nụ cười chân thành: “Cảm ơn sếp Tạ! Vậy không có gì nữa thì tôi xin phép cúp máy trước, không làm phiền anh và cô Kỷ Thụy yêu đương nữa. Một lần nữa cảm ơn sếp Tạ, tạm biệt sếp Tạ!”
Nói xong, dứt khoát cúp máy.
Tạ Uyên dừng lại một chút, cúi đầu nhìn chiếc điện thoại đã cúp máy, bỗng chìm vào suy tư …
Hình như anh và Kỷ Thụy chỉ mới tỏ tình với nhau, chứ chưa chính thức xác định mối quan hệ yêu đương nhỉ?
Vậy bây giờ anh nên làm gì, đi xác nhận với cô ấy? Tạ Uyên vô thức bước về phía cửa, đi được nửa đường lại dừng lại… Không được, vừa ra ngoài lại quay về, sẽ khiến anh tỏ ra quá vội vàng, mặc dù Kỷ Thụy cũng thích anh, nhưng làm việc quá vội vàng sẽ khiến người ta sợ hãi.
Ừm, Kỷ Thụy thích anh. Tạ Uyên nhặt ra thông tin hữu ích nhất từ mớ suy nghĩ rối bời, vui vẻ xắn tay áo tiếp tục lắp xích đu.
Kỷ Thụy vẫn đang lăn lộn trên giường, nghe thấy tiếng “đùng đùng” quen thuộc từ trên tầng vọng xuống, biết chú nhỏ đang giúp cô lắp xích đu, trong lòng bỗng dâng lên cảm giác muốn lên lầu tìm anh tám trăm lần mỗi phút, nhưng cuối cùng đều nhịn xuống.
Phải giữ ý, phải giữ ý, cô phải cho chú nhỏ một chút thời gian, để cho anh thích ứng với mối quan hệ của bọn họ. Kỷ Thụy thầm lẩm bẩm, nằm ườn trên giường chịu đựng, cuối cùng cũng đến giờ ăn tối.
Khi bác Chung nhắn tin bảo xuống ăn, Kỷ Thụy lập tức lao ra ngoài, vừa ra khỏi cửa đã nhìn thấy Tạ Uyên đang đi xuống cầu thang. Hai người nhìn nhau, mặt Kỷ Thụy bỗng đỏ bừng, cứng nhắc vẫy tay chào anh: “Chú nhỏ à.”
“… Ừ, chào em.” Tạ Uyên dè dặt gật đầu.
Hai người nhìn nhau một lúc rồi vội vàng dời mắt đi, không nói một lời, đi xuống cầu thang trước sau.
Hơn một tiếng trước, quản gia đã biết chuyện bảo vệ tiết lộ bí mật, thấy hai người mãi không xuất hiện, ông đã muốn lên lầu xem tình hình vài lần, nhưng lại sợ sự xuất hiện của mình sẽ khiến bầu không khí trở nên tồi tệ hơn, đành phải từ bỏ, giờ thấy hai người từ trên lầu xuống, ông vội vàng tiến đến chào hỏi.
“Chào cậu chủ.” Ông chào hỏi Tạ Uyên, nhưng ánh mắt lại liếc sang Kỷ Thụy.
Mối quan hệ giữa Kỷ Thụy và chú nhỏ vừa mới có bước chuyển biến quan trọng, lúc này đang vô cùng chột dạ. Khi đối diện với ánh mắt của quản gia, cả hai đều có chút bối rối.
Biểu hiện chột dạ của cô rơi vào mắt quản gia, ông ấy lại hiểu là cô đã chịu nhiều oan ức.
“Cậu chủ vẫn còn giận hả?” Ông cười ha hả giảng hòa: “Thực ra chuyện này không trách Thụy Thụy được, ban đầu cô ấy muốn nói với cậu ngay, là tôi ngăn lại, bảo cô ấy đừng làm phiền cậu làm việc, vậy nên cô ấy mới im lặng suốt. Cũng do tôi lỡ lời, nói cho cả thiên hạ biết, mới dẫn đến chuyện hôm nay. Cậu đừng giận Thụy Thụy nữa.”
Ông giải thích một tràng dài, nhưng Tạ Uyên lại chẳng nghe lọt tai gì cả, trong đầu chỉ toàn nghĩ Kỷ Thụy sao vẫn đứng sau anh, khiến anh muốn nhìn cô cũng không được.
Hay là quay lại nhìn? Anh đã đứng đây lâu như vậy rồi, quay lại nhìn có lẽ không quá đột ngột nhỉ? Tạ Uyên đang suy nghĩ vẩn vơ, bỗng nhiên quản gia gọi anh một tiếng.
Tạ Uyên tỉnh lại, nhìn vào ánh mắt lo lắng của quản gia, anh “à” lên một tiếng, ấp úng mãi mới nói ra được một câu: “Ừ, tôi cũng lười so đo chuyện nhỏ với cô ấy.”
“… Đúng vậy, chú nhỏ không chấp nhặt cháu đâu.” Kỷ Thụy vội vàng phụ họa.
Quản gia nhìn qua nhìn lại hai người, rồi bật cười: “Làm hòa rồi à? Vậy là tôi lo lắng thừa rồi, được được được, tôi biết quan hệ của hai người là tốt nhất trên đời rồi, sau này tôi không xen vào chuyện của hai người nữa được chứ.”
Ông thường trêu chọc họ như vậy, nhưng sau khi hai người đã hiểu rõ lòng nhau, ý nghĩa của câu nói này lại khác. Mặc dù biết quản gia không có ý đó, nhưng mặt Kỷ Thụy vẫn đỏ bừng, Tạ Uyên bình tĩnh hơn một chút, nhưng cổ họng cũng khẽ se lại.
“Hai người làm sao vậy?” Quản gia nhạy bén nhận ra bầu không khí không ổn.
“Không, không sao cả.” Kỷ Thụy sợ bị ông nhìn ra, vội kéo Tạ Uyên: “Chú nhỏ, em đói bụng rồi, chúng ta đi ăn thôi.”
“Ồ, được.” Tạ Uyên ngoan ngoãn đi theo.
Quản gia mặt đầy khó hiểu, luôn cảm thấy hai người này kỳ lạ.
Đi ra khỏi tầm mắt của quản gia, Tạ Uyên mới bỗng dưng hỏi: “Chuyện chúng ta yêu đương, có nên nói cho quản gia biết không?”
“… Thôi đợi thêm một thời gian nữa, em sợ ông ấy không chịu nổi cú sốc này.” Kỷ Thụy cẩn thận nói.
Ừm, cô không phủ nhận, khóe môi Tạ Uyên bỗng cong lên một chút.