♥
Rồi...hôm sau đấy, tôi đã ngủ quá giờ…
“…nnn… ơ… đã 7:30 rồi cơ á… Hảa?!”
Tôi vội chộp nhanh cái điện thoại nằm kế giường để rồi bắt đầu thấy choáng khi biết được hiện đang là mấy giờ. Tôi nhanh chóng bắn ra khỏi giường để gấp gáp bước xuống tầng dưới.
Tệ, tệ quá đi mất thôi.
Lúc mà một bà nội trợ dậy vào 7:30 phút sáng, thì coi như hôm đó oẳng luôn, “oẳng” theo rất nhiều cách.
Mà...7:30...còn là lúc mà con gái yêu dấu nhà tôi phải rời nhà để còn đi học nữa chứ!
“Aaahh… Phải làm gì đây ta? Còn bữa sáng… a, mà còn bữa trưa nữa… chờ đã, không, phải là đánh thức Miu dậy trước đã chứ…”
“…Ah, chào buổi sáng thưa mẹ.”
Khi tôi vừa tuyệt vọng bước xuống dưới, thì tôi thấy Miu đang ở trong phòng khách từ lúc nào rồi.
“Cuối cùng mẹ cũng đã chịu dậy rồi nhỉ.”
“M-Miu… M-Mẹ xin lỗi, mẹ chuẩn bị bữa sáng liền đây…”
“Ah, mẹ đừng lo quá. Con cũng ăn ít ngũ cốc rồi.” Miu bình tĩnh trả lời, có vẻ như con bé cũng chỉ vừa mới dùng xong bữa sáng đây thôi.
Khi tôi nhìn lại con bé thêm lần nữa, tôi để ý thấy con bé đã chuẩn bị đồng phục đầy đủ, mái tóc được chải chuốt lại và cặp cũng đã yên vị trên hai vai con bé rồi.
Có vẻ con bé đã chuẩn bị xong cho việc đến trường rồi.
“Nhờ ngủ sớm mà hôm nay con đã có thể dậy sớm hơn. À mà con sẽ tự mua gì đó cho bữa trưa, nên mẹ cũng không cần lo về nó đâu.”
“Vậy à… mẹ xin lỗi nha. Để mai mẹ lại nấu ăn như bình thường cho con.”
“A, không sao hết, nó ổn cả thôi mà mẹ. Mà cũng hơi lạ khi mẹ lại ngủ quên nhỉ...là do mẹ đã chè chén đến tận tối muộn với Taku-nii á?”
“…?!”
Lúc mà tôi nghe thấy con bé nhắc đến Takkun, tôi liền thấy căng thẳng dâng trào. Và đầu tôi lập tức tỉnh táo hẳn.
“U-Uhm… C-Ch-Chắc là vậy á…”
Giọng tôi bắt đầu run lên, đến mức như đang sắp bật cười lên và đôi mắt tôi nhanh chóng đảo qua đảo lại. [note33030]
Thực ra chúng tôi cũng không hẳn là đã thức quá khuya.
Tôi vẫn lên giường ngủ đúng 11h như bình thường thôi.
Chỉ là...lên giường ngủ chưa chắc là đã có thể ngủ.
Tôi đã phí cả buổi tối để lăn qua lăn lại.
—Cháu yêu cô, Ayako-san.
Lời thổ lộ đường đột tôi nhận được lúc trước khi đi ngủ, thực sự quá đỗi nghiêm túc đến mức nó cứ mãi quanh quẩn trong đầu tôi không dứt được…
“…Mẹ có sao không vậy? Mặt mẹ đỏ ửng lên cả rồi này?”
“Ehh?!”
Tôi đưa tay sờ vào má mình và bất ngờ trước cảm giác nóng ran được truyền tới.
“Mẹ có thấy sốt không? Để con lấy nhiệt kế cho mẹ ha?”
“Ô-Ổn cả mà! Thật đấy, mẹ vẫn khỏe!”
“Vâng ạ… Ah, Taku-nii, chào buổi sáng nha.”
Đầu tôi, hẵng còn là một đống hỗn độn khi những chuyện xảy ra đêm qua cứ mãi kẹt lại, đột nhiên tỉnh táo và nhận thức được thực tại. Trước cả khi tôi nhận ra thì tiếng chuông cửa vang lên, và người bạn thuở thơ ấu của con gái tôi lại đến nhà đón con bé đi học như bình thường.
“Ừ, sáng vui nha, Miu.”
Rồi, Takkun nhìn qua.
“Ch-chào buổi sáng, Ayako-san…”
Giọng cậu ấy đầy vẻ căng thẳng, và mặt cậu có chút hơi gượng, như thể đang thấy ngại và khó xử.
Và...tôi cũng vậy… Đầu tôi hiện đang trống rỗng. Mặc cho sự thật là tôi ngày nào cũng giáp mặt cậu ấy, thì hôm nay tự dưng tôi đã chẳng thể nào nhìn thẳng vào gương mặt thân quen đó được nữa.
“Ch-Ch-Ch-Chào buổi sáng, Takkun… Ah?!”
Tôi chợt nhận ra vẻ ngoài của mình hiện tại, và nó khiến tôi thấy ngượng chết đi được. Hiện trên người tôi vẫn còn nguyên đó bộ đồ ngủ với mái tóc rối bù. Để vớt vát lại một chút, tôi vội đưa tay lên đầu chải lại tóc.
“C-Cô thật sự xin lỗi! Nhìn cô giờ chắc là tệ lắm…!”
“Mẹ đang lo cái quái gì thế…? Cũng có phải lần đầu Taku-nii nhìn mẹ mặc đồ ngủ đâu.”
Sau lời nhắc nhở lạnh lùng của Miu, tôi mới chợt nhận ra một sự thật. Rằng cậu ấy đã ăn nằm cùng chúng tôi nhiều đêm rồi, và cũng thường xuyên nhìn tôi mặc đồ ngủ. Bên cạnh đó thì cậu ấy cũng đã nhìn mặt mộc của tôi, thậm chí còn có vài lần đánh thức tôi dậy nữa.
U-Uwaa~~ Ngại quá đi mất!
Tôi đang làm trò mèo gì thế nhợ?!
Thế quái nào bà già như tôi lại hành động như thiếu nữ ấy?!
Tôi bắt đầu thấy ngượng trước việc mình có phản ứng lúng túng khi nhận ra bản thân đang diện đồ ngủ hơn là việc mình mặc đồ ngủ.
Như thể…
Là tôi đột nhiên nhìn nhận Takkun như một người đàn ông…
“Miu… cho anh xin lỗi, cơ mà em có thể tự đi trước không?”
Bỏ qua những sự ngượng ngùng và bối rối tôi đang biểu bộ, Takkun chuyển chủ đề qua con gái tôi.
“Anh có việc cần phải nói với Ayako-san.”
“Hm? À, được thôi ạ.”
Miu có vẻ đang bối rối, cơ mà không thắc mắc gì thêm, con bé nhanh chóng mang giày vào và tự mình rời đi.
Cánh cửa lại khép lại.
Vào cái khoảnh khắc chỉ còn lại 2 người, căn phòng chợt như được lấp đầy bởi bầu không khí căng thẳng.
Và sau một thoáng im lặng thì...
“Sáng nay cô đã ngủ quên ạ?” Takkun mở lời hỏi. “Thật hiếm khi thấy việc này đấy.”
“Ư-Um… Tối qua cô không thể ngủ được.”
“…Cháu cũng vậy, cả đêm qua.” cậu ấy vừa nhìn thẳng vào mắt tôi vừa đáp.
Đôi mắt vẫn thật nghiêm túc...hệt như hôm qua vậy.
“Ayako-san, chá-”
“R-Rồi! Cô biết, cô biết rồi mà!” Tôi chợt vô ý nâng cao giọng mình lên.
Tôi đã cắt lời của cậu ấy như thể từ chối nghe những gì mà cậu chuẩn bị nói ra.
“C-Cô đã định là sẽ tỏ ra rằng đêm qua mình chưa nghe gì hết!”
“Eh…?”
“Đó là lý do mà… cháu không cần phải lo lắng gì đâu, Takkun. Chỉ là do cháu say nên nói linh tinh thôi? Ch-Chỉ vậy thôi phải không? Là do...um...cháu thấy mình hơi lạ và rồi mấy chuyện đó mới xảy ra phải không? Cô hiểu rồi...hiểu hết mọi chuyện luôn.”
“Ayako-san… Cháu…”
“H-Hãy quên hết đi được chứ. Cứ quên hết mọi chuyện xảy ra hôm qua đi. Ổn, Ổn cả thôi mà, sẽ không có gì xảy ra đâu… Cô cũng đã già lắm rồi. Không phải là kiểu thiếu nữ sẽ luôn nghe-hiểu một cách nghiêm túc trước những lời được nói ra bởi người say đâu—”
“Ayako-san!”
Giọng điệu mạnh mẽ và nghêm túc của cậu ấy làm tôi giật nẩy lên.
“Tại sao cô lại nói những điều như vậy…?”
Takkun… với vẻ mặt mà tôi chưa từng thấy qua trước đây. Một vẻ mặt xen lẫn cả ưu phiền và giận dữ.
“Hôm qua, cháu…đúng thật là có chút say và có tâm trạng tốt. Và có lẽ đúng là cháu đã nói những điều đó trong một thoáng nông nổi...Đó là điều cháu sẽ không phủ nhận được.”
“Nhưng mà” cậu ấy nói tiếp.
“Những điều mà cháu đã nói hôm qua là sự thật.”
“…”
“Cháu yêu cô, Ayako-san. Cháu đã luôn yêu cô như vậy…”.
Và cậu cứ vậy nói như thể không còn chút tự chủ nào nữa.
Cậu ấy đang cố gắng tỏ hết lòng mình cho tôi hiểu…
“Với cô, cháu có lẽ chỉ là một thằng nhóc, và do đó, nhiều lần rồi, cháu cũng đã từng nghĩ rằng mình sẽ phải từ bỏ cảm xúc dành cho cô...Nhưng, chúng là những cảm xúc cháu không thể xóa nhòa được. Cháu muốn có một mối quan hệ nghiêm túc với cô.”
“Takkun…”
“Cô không cần phải trả lời ngay đâu ạ...nhưng...cháu mong cô sẽ suy nghĩ về nó.”
“Vậy thôi ạ… Chào cô, cháu đi.”.
Rồi cậu ấy cũng rời đi.
Tôi bỗng chợt quỵ gối xuống một cách yếu đuối.
“…Cậu ấy nghiêm túc thật à?”
Không có vẻ gì là trêu đùa. Nếu tất thảy những gì xảy ra chỉ là đùa bỡn...nếu như tất cả chúng chỉ là do hơi men, chuyện này sẽ chỉ là chuyện bất ngờ xảy ra thôi, và tôi cũng đã nghĩ mọi chuyện xảy ra tối qua chỉ là lời bông đùa.
Vì thế, gần như là vô ý, mà tôi đã nhìn nhận nó một cách không nghiêm túc.
Tôi đã định sẽ đưa tất cả vào quên lãng.
Tuy nhiên,
Sự chân thành và cháy bỏng của cậu ấy...đã chẳng để cho những gì tôi muốn xảy ra.
Và giờ thì tôi đang kẹt trong tình huống rằng mình chẳng còn lựa chọn nào khác ngoài việc đối mặt với sự quyết tâm của cậu.
Cảm xúc thật của Takumi Aterazawa…
“Takkun… Cậu ấy thực sự yêu tôi… Cậu ấy thực đã luôn ủ trong tim thứ tình cảm đơn phương dành cho tôi… Uuh… Ah… Uwa… Ah…”
Tôi hoảng loạn ôm đầu. Nãy thì tôi ngại vì diện đồ ngủ ra mở cửa, còn giờ thì tôi bắt đầu thấy bối rối trước việc lý trí của bản thân cũng đã bỏ cuộc.
“…Ph-Phải làm gì đây…?”
♠ (Chuyển sang Takkun POV) ♠
“Takumi, dậy đi” có ai đó lắc vai tôi và tôi bắt đầu mở mắt ra.
Tôi hiện đang ở phòng 102 của bên dãy phòng học khoa kinh tế.
Tôi còn có một tiết kinh tế vĩ mô hiện đại...Nhưng có vẻ là tôi vừa bỏ luôn cả tiết vừa rồi. Tôi nhanh chóng sốc lại đầu mình và nhận ra là mọi người trong lớp ai cũng đã rời đi cả rồi.
“Đệch…”
“Tui đã ghi chú lại những điều quan trọng trong tiết rồi, chép không?”
“Ah, cảm ơn nha. Cậu đã thực sự cứu mình đấy.”
“Bình thường thôi, ông đã luôn giúp đỡ tui mà.” Satoya nói với nụ cười thân thiện. Những ghi chú cậu ấy đưa tôi là những phần đáng chú ý của tiết học vừa rồi và nó đều được ghi ghép một cách gọn gàng.
Satoya Ringou.
Cậu ấy khá thấp và nhỏ con. Khuôn mặt cậu trông thật trẻ con như thể chỉ mới là học sinh sơ trung, và mái tóc dài của cậu đã được buộc gọn ra sau. [note33031]
Bọn tôi còn chả có vẻ gì là bạn bè cùng trang lứa cơ.
Cậu ấy mặc bộ đồ hợp thời trang với đủ loại trang sức lấp lánh. Dù là con trai thì bộ móng của cậu đã được sơn lên một lớp phủ màu đen bóng. Và nó khiến tôi cũng có vài định kiến nhất định như người già với những người như cậu ấy.
Túm lại thì cậu ấy là trap một cậu trai trẻ đẹp, có gu thời trang tốt với khuôn mặt dễ thương.
Chúng tôi là bạn bè cùng khoa. Tôi quen cậu ấy ở trường đại học và chúng tôi có chung nhiều lớp học. Và cũng do đó mà chúng tôi thường xuyên dành thời gian cho nhau.
“Dù nó có chút bất thường thì tui cũng không thể ngờ nổi là ông đã “gục” suốt cả tiết đấy.”
“Đêm qua mình không thể nào thực sự ngủ ngon.”
“Hm? Thức đêm học bài á?”
“Không phải do học bài đâu.”
“Vậy là… cậu có chuyện gì với người mama hàng xóm à?”
“…”
“Oh, hình như tui vào đúng trọng tâm rồi nhỉ.”
Khuôn mặt ngayther của Satoya bắt đầu vặn vẹo và bắt đầu nở trên môi một nụ cười tinh nghịch.
“Cậu thật đúng là một người đơn giản quá đấy, Takumi. Cậu chắc chắn là kiểu người sẽ không thể nào léng phéng chim chuột với người khác được.”
“Thôi ông im m* mồm vào…”
Vừa ném mấy lời lăng mạ vào mặt nhau vừa bước, chúng tôi đang cùng nhau đi tới căn tin trường.
Suốt giờ ăn trưa căn tin trường chúng tôi luôn trong tình trạng chật cứng.
Do đó chúng tôi đã mua phiếu ăn cho những món chúng tôi muốn và cùng vào hàng chờ. Tôi đã chọn mua carry và với Satoya là món donburi. Sau khi lấy được bữa trưa thì chúng tôi loay hoay tìm chỗ trống và cuối cùng cũng đã có thể thoải mái dùng bữa. [note33032]
“Huh…? Gì cơ… Cậu tỏ tình rồi? Thật luôn?” Đôi mắt cậu ấy mở to thể hiện rõ sự kinh ngạc sau khi nghe tôi kể chuyện.
Tôi cũng đã kể cho cậu ấy mối tình đơn phương kéo dài suốt chục năm mà tôi dành cho Ayako-san, người mẹ hàng xóm ở sát vách nhà tôi.
Nó là vào lúc tôi với cậu ấy cùng nhậu và tôi đã vô tình kể hết ra.
“Heh. Heeeh… Uwaa, sao đây ta? Nghe kể có vẻ thú vị quá chời luôn ý.”
“Không đùa đâu… Chuyện này thực sự nghiêm trọng với mình đấy.”
“A, tui biết mà. Cho tui xin lỗi nha, chỉ là do tui không thể nào kiềm hãm sự phấn khích này thôi. Cuối cùng thì mối tình mười năm của ông bạn thân nhứt nhà tui cũng đã chịu tiến triển rồi.”
Satoya còn chả thèm giấu đi sự phấn khích của cậu ấy. Tên khốn này...nói cứ như vấn đề của một người xa lạ ấy.
Haah.
Mà...đến cả tôi còn chả thể nào tin được cơ mà.
Nó quá ư vô lí khi nghĩ đến việc tôi đã thực sự tỏ tình như vậy. Cứ nghĩ đến nó là tôi lại chỉ muốn kiếm cái lỗ nào chui vào vì ngại.
‘Mình không có chút luyến tiếc nào hết!’…Nếu có thể thẳng thắn nói vậy thì tốt quá rồi, nhưng thành thật thì tôi đang hối hận vãi ra đây. Vô. Số. Kể. Tôi đã liên tục tự xin lỗi kể từ lúc đi ngủ hôm qua. Tôi thật sự giờ chỉ muốn đi ngược thời gian thôi.
Và ngày hôm qua tôi cuối cùng cũng đã đi qua cái ranh giới mà tôi chẳng thể lui bước được nữa.
“Ông thật sự rất yêu cô ấy nhỉ?” Satoya ngưỡng mộ hỏi lại với đôi mắt nhìn về phía xa xăm.
“Sao? Cậu không tin mình á?”
“Thì, không hẳn là tui không tin ông...Chỉ là tôi không thể hoàn toàn tin nổi rằng ông đã đơn phương yêu một người suốt mười năm, mà còn lại là mẹ của bạn thuở thơ ấu, người già hơn ông hẳn chục tuổi ý.”
“…”
Nó… ừm, cũng đúng thật.
Nó hoàn toàn là chuyện kì quặc khi sa vào lưới tình với mẹ của người bạn thuở thơ ấu.
Tôi, bản thân tôi, là người hiểu rõ chuyện ấy hơn ai hết.
Nhưng, kể cả vậy...tôi vẫn nuôi dưỡng thứ tình cảm dành cho Ayako-san suốt 10 năm qua.
Tôi chưa bao giờ ngưng được niềm ao ước muốn được đi hò hẹn cùng cô ấy.
“Mà tại sao ông lại sinh ra thứ tình cảm như thế nhợ? Là do hồi lên mười được tắm chung và ông thấy Ayako-san khỏa thân à?”
“C-Cái quái gì đấy. Mình có phải biến thái quái đâu.”
“Nhưng rốt cuộc thì vẫn có tắm chung mà phải không?”
“…”
Đúng thật là có chuyện đó.
Chúng tôi đã từng tắm chung và tất nhiên là tôi cũng đã thấy cô ấy trong tình trạng khỏa thân.
Nhưng khi ấy thì tôi chỉ mới 10 tuổi và do đó nên cô ấy không hề có chút gì đề phòng hay che đậy gì hết… Nhờ đó mà tôi đã được thấy những điều lẽ ra là không nên thấy.
“Túm cái váy lại là ông đã nhìn thấy cảnh trần truồng của cô hàng xóm cách đây hồi 10 năm trước, và bắt đầu sa vào lưới tình với cô ấy…Ông đúng thật hoàn toàn đồi bại rồi, Takumi à, mà ông còn là một thằng stalker nữa chứ~.”
“Thôi ông im bớt đi… Và việc đó thậm chí cũng còn chả phải là lý do cơ.”
Màl… tôi cũng chả thể phủ nhận được việc sau vụ tắm chung ấy, tôi đã bắt đầu nhìn nhận cô ấy như một người phụ nữ.
Nhưng, nói đi cũng phải nói lại, đó không phải là lý do duy nhất. [note33034]
Không phải do vấn đề thể xác.
Những cảm xúc thầm kín suốt 10 năm ròng, không cách nào để ta có thể diễn tả tất thảy những cảm xúc ấy chỉ trong vài lời.
“Mà đúng là nhìn nhận chuyện này theo hướng khác thì đúng là nó thật tuyệt nhỉ. Ông đã không dành tình cảm cho bất kì ai khác ngoài cô ấy trong suốt 10 năm ròng. Ranh giới giữa đồi bại và tình yêu thuần khiết đúng là thật sự quá đỗi mỏng manh, tựa như tờ giấy vậy.” Satoya nói với giọng điệu như thể vừa chiêm nghiệm ra một điều gì ấy. “Tui có thể hiểu sự thu hút đến từ người mẹ trẻ đẹp của người bạn thuở thơ ấu. Thành thật thì tui cũng đã từng bị mẹ của người khác thu hút. Dẫu cho là tui chỉ có thể nhìn thấy mẹ tui như một người phụ nữ đã có tuổi… Nhưng tui thấy dẫu có vậy thì với tui nó cũng chỉ như những ảo tưởng kì quái của thời thơ ấu. Thường thì ông sẽ phải tỉnh ngộ ra gần như ngay lập tức thôi.” [note33035]
“…”
“Nhưng ông đã giữ được cái ảo tưởng ấy suốt cho tới tận bây giờ, khi mà ông đã bước sang tuổi 20. Sau tận nhường đó thời gian, thì tui dám chắc rằng ông sẽ có thể biến ảo tưởng của mình thành sự thật thôi.”
Nói những lời khó có thể nhận định là đang thực sự ấn tượng hay chỉ là trêu chọc tôi, Satoya duỗi tay ra trước mặt tôi.
“Dù sao thì tui cũng thấy mừng cho ông khi cuối cùng thì ông cũng đã có thể bày tỏ cảm xúc của mình cho cô ấy biết. Làm tốt lắm. Để tui xoa đầu ông cái nào.”
“Thôi cậu im đi… và ngừng lại nào.”
Tôi bỏ tay cậu ấy ra để ngưng việc bị xoa đầu.
“Nhưng màl, rốt cuộc thì việc tỏ tình lúc vẫn còn hơi men trong người đúng là tệ thật.”
“Ugh… Đ-Đúng thật nhỉ…”
Nó cũng đang là điều khiến tôi cảm thấy tiếc nhất.
Tôi đã định sẽ tỏ tình, nhưng không phải là trong tình trạng như thế.
“…A-Ayako-san cũng có lỗi nữa. Cô ấy đã đưa ra những lời tư vấn chuyện tình cảm và rồi chốt hạ bằng ‘Nếu cháu có thích a đó, thì cháu
phải nói cho cô ấy biết tình cảm của bản thân mới được”... Thế nên mình mới quyết định tỏ tình ngay lập tức.”
“Mà cô ấy cũng chẳng có vẻ gì là tưởng tượng được việc người cậu yêu lại là chính cô nên hẳn là cô ấy cũng phải thực sự sốc lắm.”
“Chắc vậy…”
Nghĩ đến những biểu hiện của cô ấy đêm qua với sáng nay, rõ ràng là Ayako-san vẫn còn đang bối rối trước những điều đã xảy ra.
Dù tốt hay xấu thì cô ấy đã chẳng hề nhận ra tình cảm tôi dành cho cô.
“Mà giờ thì… mình thấy tội lỗi quá đi mất. Chỉ bởi lời thổ lộ của mình, cô ấy đã phải chịu nhiều rắc rối rồi.”
“Đó cũng là một phần của thổ lộ tình cảm đấy,” Satoya nói như thể một người đàn ông từng trải. “Lấy can đảm mà bày tỏ lòng mình cho đối phương...Mọi người ai cũng xem nó như là một hành động dũng cảm, nhưng thực tế nó cũng chả khác gì việc ông đột ngột cầm bom để ném vào mối quan hệ hiện tại của cả hai chỉ vì mấy cái lí do ích kỉ của bản thân. Tui mong là chuyện của ông sẽ có chuyển biến tích cực, nếu không thì mọi chuyện sẽ toang lắm. Không chỉ với người tỏ tình mà còn tương tự với phía bên kia. Họ sẽ phải trải qua những cơn stress và tâm trạng họ sẽ thấy thật là tệ chỉ bởi do không muốn làm đối phương bị tổn thương.”
Những lời tàn nhẫn ấy khiến tôi thấy thật là nặng nề.
Nhưng Satoya nói đúng.
Tôi đột ngột thả một quả bom lớn. Một thứ vũ khí tàn nhẫn, được phủ bằng những lời đường mật dưới danh nghĩa lời tỏ tình, đủ sức phá đi mối quan hệ giữa người với người…
Rồi đây mối quan hệ giữa chúng tôi sẽ chẳng thể nào trở lại như trước được nữa…
Kể cả khi là cô ấy có từ chối và nói rằng “Hãy cứ để mọi chuyện trở lại như cũ” và nở ra một nụ cười như thường lệ thì…với cô ấy, tôi cũng chẳng thể nào được xem như “người bạn thuở thơ ấu của con gái mình” nữa.
Tôi đã tự mình đập nát đi những gì mà chúng tôi vun đắp suốt 10 năm qua chỉ vì những ý muốn ích kỉ của bản thân…
“Chuyện sắp tới sẽ phụ thuộc cả vào câu trả lời của Ayako-san.”
“Cậu nói đúng…”
Tôi vẫn chưa nhận được câu trả lời.
Mà chính xác hơn thì chỉ là do tôi đã quá sợ hãi trước việc phải nghe nó và do đó nên tôi đã lấy cớ trì hoãn câu trả lời từ cô ấy. Cả hôm qua và hôm nay, tôi đã đi mất trước cả khi nhận được câu trả lời thích đáng. Dù có nói là cô ấy không cần phải trả lời ngay thì nó cũng chỉ là do tôi đã không đủ can đảm để nghe lấy câu trả lời từ phía cô ấy.
Nhưng tôi cũng không thể cứ vậy trốn tránh mãi được.
Tôi thở ra một hơi dài.
Một lời thổ lộ đường đột do hơi men...Nếu nói là tôi không có chút hối tiếc gì thì chắc chắn đó chỉ là lời nói dối, nhưng cuối cùng thì ở mức độ nào ấy, tôi cũng đã chuẩn bị tinh thần cả rồi.
Nó là điều chắc chắn sẽ xảy ra thôi, không sớm thì muộn.
Tôi hiện đã gần như đạt đến giới hạn của bản thân rồi.
Tôi không thể giữ mãi thứ tình cảm đơn phương này trong lòng được nữa…và cô ấy thậm chí còn chẳng hề nhìn nhận tôi như một người đàn ông.
Nó thật trống rỗng, bực bội và còn cả tiếc nuối khi người tôi yêu lại còn chả nhìn tôi như một người khác giới, mà thậm chí còn chỉ nhìn tôi như thể một đứa trẻ…
♥
Tôi không thể nào tập trung nổi dù cả trong công việc và chuyện nội trợ.
Tôi đã cố gắng hết sức để tập trung vào những việc khác để quên đi nó, nhưng nó cứ mãi luẩn quẩn trong đầu tôi. Cứ mỗi khi tôi nhớ lại lời thổ lộ của Takkun, đầu tôi lại thấy trống rỗng và tôi chẳng thể nào nghĩ đến những thứ khác.
Đã bao năm rồi, tôi chưa được tỏ tình như thế?
Hồi tôi còn đi học, tôi cũng đã được tỏ tình vài lần…. mà không.
Tôi còn chả nghĩ ra được bất kì lời bày tỏ tình cảm nghiêm túc nào trong suốt khoảng thời gian tôi đã trải qua.
Dẫu cho Takkun đã thực sự rất nghiêm túc bày tỏ tình cảm của cậu ấy… đầu tôi đã hoàn toàn thấy lạc lõng và choáng ngợp.
“Thưa mẹ con mới về. Tối nay có món gì vậy ạ— Cái quái gì đây?!”
Miu đã về nhà trước cả khi tôi kịp nhận ra, và con bé bắt đầu tỏ ra sốc trước đống hỗn độn ở phòng khách. Đống đồ chỉ được gấp mới phân nửa, máy hút bụi hẵng còn nằm ngay trên sàn nhà và cái laptop của tôi lại nằm kế bên đống giấy ngổn ngang. Mọi thứ trước mắt hoàn toàn là một đống lộn xộn.
Căn phòng hiện thực sự là một cơn thảm họa.
Thảm như con tim của tôi bây giờ vậy…
“Mẹ có sao không vậy ạ? Đã có chuyện gì xảy ra vậy?”
“Ah… mừng con về, Miu. Oh, tệ thật… Đã trễ đến mức này rồi cơ á?”
Tôi buộc bản thân rời khỏi chiếc ghế sofa sau một khoảng thời gian dài yên vị trên nó. Và tôi bắt đầu nhìn lên đồng hồ, hiện đã quá 5 giờ chiều rồi. Tôi chỉ định nghỉ ngơi một chốc thôi, nhưng có vẻ là tôi đã chìm sâu trong những suy tư suốt 3 giờ liền.
“Mẹ xin lỗi nha, mẹ sẽ dọn hết đống này ngay đây thôi. Và, um… Hôm nay ta sẽ đặt đồ ăn ở ngoài ha? Mẹ vẫn chưa làm bữa tối nữa.”
“Dạ con thì không sao...cơ mà...mẹ vẫn ổn đấy chứ? Mẹ có bị đau ở đâu không? Hôm nay mẹ thực sự đã hành xử rất là kì lạ ấy.”
“M-Mẹ ổn cả mà… hoàn toàn rất là khỏe luôn…” Tôi đáp lại lời của Miu và bắt đầu dọn dẹp đống quần áo.
“…Mẹ có chuyện gì với Taku-nii à?” Miu hỏi với vẻ nghi hoặc, nó khiến tôi làm đống đồ mình vừa mới nhặt lên rớt cả hết xuống đất.
“Gì cơ…? C-C-Con hỏi làm gì vậy…?”
“Cả hai người đều hành động rất kì lạ hồi sáng...đã có chuyện gì xảy ra trước khi hai người đi ngủ đêm qua vậy”
“Kh-Không có gì cả đâu! Hoàn toàn không có gì hết! Hahaha, con nói gì lạ thật đấy… Hahahaha!” Tôi cố gắng đánh trống lảng đi và bước tới chỗ tủ lạnh lấy đồ uống.
Tôi hiện đang thấy thật là lo lắng và run đến khô cả cổ.
“Đừng nói là…”.
Với giọng điệu hết sức bình tĩnh nhưng lại tỏ ra vẻ hơi sốc, con bé nói tiếp...
“Taku-nii đã tỏ tình với mẹ rồi á?”
“—?! Oái!”
Giật nảy mình lên rồi tôi bị va mạnh vào đầu.
Tôi đột nhiên lại bối rối đến mức quên dừng bước và kết quả là đầu tôi đã đập mạnh vào cái tủ lạnh.
Vụ va chạm vừa rồi phát ra tiếng “ầm” rõ to.
“…! ai cha…!”
“Vậy là con đoán đúng rồi à.” Miu thở dài trước cảnh tôi cúi xuống xoa trán mình.
“K-Kh-Kh-Kh-Không phải đâu! Mẹ bối rối không phải là d—”
“Rồi, rồi. Thế là cuối cùng anh ấy cũng chịu tỏ tình rồi.”
“—Mẹ chỉ thử đập đầu như vậy để test mấy mẹo về sức khỏe th… Eh?”
“Chết tiệt, ổng mất thời gian vãi ra ấy.”
“Ch-Chờ đã, Miu…Chờ chờ cái cái. Uhm, eh? Nghe này…”
Đầu tôi giờ đã hoàn toàn là một mớ bòng bong rồi.
Chờ cái đã, thế quái nào mà Miu lại tỏ ra thờ ơ như thế? Cái biểu cảm đó hoàn toàn khác hẳn với những gì mà tôi đã phản ứng. Sao con lại không hề tỏ ra tí ngạc nhiên nào vậy Miu? Là Takkun đã tỏ tình với mẹ đấy? Là chính cậu ấy nói yêu mẹ đấy!!
Đây là một vấn đề hết sức là nghiêm trọng con có biết không?!
Mà lẽ nào là do…
“…Con biết trước chuyện này rồi á?”
“Vâng ạ… Ý mẹ là chuyện Taku-nii có tình cảm với mẹ chứ gì?”
“Đ-Đúng rồi…”
Ngại...Ngại quá đi mất!
Việc nghe nhắc lại về nó thật là ngượng quá đi!
Và nó thậm chí còn ngượng hơn gấp mấy lần khi mà chuyện lại từ đứa con gái yêu dấu của tôi nói ra!
“Con biết mà, mà chính xác thì con đã để ý từ trước rồi. Taku-nii là người thực sự rất đơn giản. Mà vì mẹ cũng khá ngốc nên chắc cũng
không để ý, mà thậm chí còn hiểu nhầm nữa mới chết. Hẳn là mẹ đã nghĩ anh ấy yêu con chứ gì nữa.” [note33036]
“…!”
“Con nghiêm túc đấy… Mẹ ngốc lắm luôn ấy, à không, phải là kiểu mù lòa luôn rồi mới đúng cơ.”
“Nh-Nhưng mà…” Dưới ánh nhìn chằm chằm của con gái tôi, tôi cố gắng bao biện cho bản thân mình “Làm sao mà mẹ có thể nhận ra được chúng chứ? Là cách biệt tận 10 tuổi đấy. Xét luân thường đạo lí gì thì đáng nhẽ Takkun phải nghĩ mẹ là một bà cô già chứ...chỉ là một bà cô già sống sát vách thôi…”
Càng nói càng thấy đau lòng ghê…
Thô nhưng mà thật.
Từ góc nhìn của một thanh niên trẻ khỏe thì tôi chắc chắn chỉ là một phụ nữ trung niên. Ít nhất là với tôi của những năm 20, thì tôi đã nghĩ độ tuổi 30 đã được xem là người phụ nữ đã có tuổi rồi.
Do đó mà...tôi đã chẳng bao giờ tưởng tượng ra nổi những điều như thế.
Tưởng tượng được việc có một cậu trai trẻ hơn mình 10 tuổi đã sa vào lưới tình với mình.
“Mà cũng đúng thật, với con thì mẹ đúng là một bà cô già, nhưng Taku-nii lại là dòng đặc biệt.” Mấy lời Miu nói ra cũng chẳng thấm vào đâu với tâm trạng của tôi. “Chỉ cần yêu nhau thì tuổi tác cũng chỉ là con số thôi mà nhỉ?” [note33037]
“Nó…”
...đúng là những lời mà tôi đã nói với Takkun hôm qua.
Những lời mà tôi nói giờ nó đang quay lại cắn ngược vào chính bản thân tôi.
“Mẹ cứ đinh ninh là Takkun yêu con cơ...”
“Và con cũng đã nói với mẹ phải tỉ lần là nó chỉ là hiểu nhầm rồi còn gì.”
“Nhưng cậu ấy ngày nào cũng đã đến nhà chỉ để đón con đi học…”
“Là để ngắm mẹ đấy.”
“Và cũng đã hết sức nhiệt tình hỗ trợ con học…”
“Cũng là do mẹ nhờ mà.”
“…Khi mẹ bị ốm thì cậu ấy cũng là người đã chăm sóc cho mẹ cả ngày chỉ để cho con không thấy lo lắng thôi…” [note33038]
“Và kể cả điều này thì rõ ràng nhìn kiểu quái nào cũng là vì mẹ cả mà.”
“…”
Sau khi Miu chỉ ra tất thảy những điều ấy một cách thờ ơ, tôi đã chẳng thể phản biện lại được lời nào.
Eh? Mà chờ đã.
Tóm lại thì… Những gì mà tôi tưởng là làm vì những tình cảm dành cho Miu...thực ra tất cả chúng cũng chỉ là vì tôi thôi á?
“…Vì yêu mẹ mà cậu ấy đã dành thời gian mỗi sáng để đón con, giúp đỡ con học hành và chăm sóc khi mẹ ốm á...Eh? Takkun yêu mẹ đến mức đó luôn á?!”
“Vâng, yêu rất nhiều luôn ạ.”
“Eh… Uhm… Ah… Uwaaaa…”
Cúi gầm mặt xuống, giờ thì tôi chẳng thể nói nên lời được nữa. Mặt tôi giờ nóng ran cả lên. Vì sao á? Tôi cũng không biết nữa. Tại sao một thanh niên trẻ khỏe vậy lại đem tình cảm mình dành cho một bà cô già như tôi cơ chứ?
“Vậy giờ mẹ tính sao đây?” Miu hỏi trước cơn xấu hổ đến mức chỉ muốn chui vào cái lỗ nào của tôi.
“…Giờ mẹ phải làm gì đây…?”
“Rồi mẹ có tính chấp nhận lời tỏ tình ấy hay không?”
“C-Con có hỏi thế thì mẹ cũng…”
“Mà để con nói cái này đã, mẹ không cần phải lo cho con đâu” Miu nói một cách chắc chắn khi ngồi xuống ghế “Con cũng đã 15 tuổi đầu rồi, và cũng không hề có bất kì dự định nào là sẽ làm phiền đến đời sống riêng của người mẹ yêu dấu. Hơn thế nữa thì...Con cũng muốn giúp đỡ mẹ cơ.”“Gi-Giúp đỡ mẹ á…?”
“Vâng ạ. Con sẽ hết sức hạnh phúc trước việc mẹ rước Taku-nii ấy.”
“R-Rước gì cơ…?! C-Con đang nói cái gì thế?!”
Đầu tôi chỉ có thể nghĩ đến mỗi lời thổ lộ của cậu ấy chứ chưa bao giờ nghĩ đến những điều xa xôi hơn thế nữa.
Kết
hôn à.
Takkun và tôi sẽ cùng nhau… Ah, không, không, dừng lại thôi!
“Con thực sự rất mến Taku-nii.”
Mặc tôi với đống suy nghĩ hoảng loạn, Miu vẫn tiếp tục nói những lời đáng ngạc nhiên bằng giọng điệu hạnh phúc.
“Dưới danh nghĩa một người đàn ông, thì anh ấy đúng là mẫu người con thích, nhưng với danh nghĩa một người bình thường, thì con lại thực sự quý mến và hết sức tôn trọng anh ấy. Và nếu là anh ấy thì con nghĩ mình thực sự có thể gọi anh ấy
là “cha” đấy. Sẽ thật tuyệt khi có được một người cha trẻ măng như thế.” [note33039]
“Đ-Đừng có nói thế… Miu, con đừng có trêu người lớn chứ.”
“Con không có trêu đùa gì ở đây hết.” Khẽ hạ tầm mắt xuống, con bé thở một hơi dài.
Bầu không khí nhẹ nhàng nãy giờ bỗng chợt biến mất, chỉ còn lại sự nghiêm túc tỏa ra từ giọng điệu của con bé.
“Với con thì… con thấy bản thân thật là đáng trách. Khi mà mẹ đã hy sinh cả quãng 20 còn thanh xuân của mình để dành cho một “người xa lạ” như con.”
Tôi thoáng chốc ngưng một nhịp thở.
Tôi thấy lồng ngực mình đau nhói.
“Là lỗi của con nên một người phụ nữ xinh đẹp như mẹ mới chẳng hề hẹn hò với ai khác phải không? Mẹ đã dành cả đời mình để nuôi nấng con—”
“—Miu, con đang nói cái quái gì vậy?!” Tôi nói ra bằng giọng điệu mạnh mẽ. Tôi buộc phải làm vậy.
Tôi phải bác bỏ hết những lời của con bé.
“Thứ nhất, mẹ chưa bao giờ xem con như “Một người xa lạ”. Mà...mẹ cũng chẳng nghĩ là mẹ đã dành cả đời này cho con. Hơn nữa thì...chính xác là phải ngược lại mới đúng. Con đã cho mẹ quá nhiều thứ rồi…” Giọng tôi có mang theo một chút lo lắng.
Từng chút, từng chút một, đôi mắt tôi dần rưng rưng rồi thấm đẫm nước mắt.
“Miu này… Con còn nhớ không?
Cái ngày mà con đã gọi mẹ tiếng “mama” đầu tiên ấy…? Đúng chính lúc mà mẹ đã nhận nuôi con—”
“—A, được rồi mà mẹ, mẹ không cần phải gợi lại những kí ức ấy đâu. Quên đi mà.” Miu xua tay một cách đầy khó chịu.
Gương mặt lạnh tanh của con bé hoàn toàn đối lập với gương mặt đang dạt dào cảm xúc mà tôi biểu lộ ra.
“Con không cần phải nghe mấy mẩu chuyện cũ rích như thế đâu.” [note33040]
“Gì cơ?!”
Con bé có ý gì khi nói là ‘mấy mẩu chuyện cũ rích’ như thế chứ?!
Tôi còn đang có ý định kể cho con bé một câu chuyện buồn hay tuyệt vời luôn! Những kỉ niệm quý giá này rồi sẽ gợi dậy nên cả tá cảm xúc dạt dào tình cảm để rồi cuối cùng kịch bản sẽ là một cái ôm đằm thắm giữa mẹ và con mới phải chứ!
“Mẹ này, mẹ có nhận ra là mình đã luôn kể về nó mỗi lần chè chén không. Con nghe đến mòn tai luôn mất rồi.”
“Ugh…”
“Công bằng mà nói thì có lẽ những lời con nói không phải điều tốt nhất cho mẹ. Mẹ chắc là cũng không hy sinh cả đời cho con thật. Nhưng mẹ vẫn quan tâm lo lắng cho con nhiều đến mức cố gắng để tránh sa vào vũng lầy tình yêu phải chứ?”
“Um thì…”
Mà.
Mấy lời con bé nói cũng đúng hơn phân nửa rồi ấy.
Tôi cũng không thực sự là mẫu phụ nữ chủ động kiếm lối dẫn đến tình yêu đích thực hay tự mình cầu hôn một người đàn ông, nên tôi cũng chả biết là liệu tôi có thể tìm thấy một người đàn ông tốt của đời mình dẫu cho có quyết định nhận nuôi Miu hay không… Nhưng chuyện này trông cũng hệt như là sự xuất hiện của con bé đã đặt lên tôi, một người mù tịt về yêu đương, một xiềng xích kiềm hãm lại vậy.
“Con thật sự nghĩ mẹ đúng thật là mẹ ruột của con.”
Chỉ một lời đơn giản, nhưng quá đỗi xúc động và đủ để truyền đạt lại toàn bộ cảm xúc của con bé.
“Và mẹ cũng vậy thôi phải không?”
“Ừ-Ừm…”
“Vậy nên mẹ hiểu những gì con muốn nói rồi phải chứ? Con cũng muốn mẹ được hạnh phúc như cách mẹ muốn con được hạnh phúc vậy.”
“…”
Tôi không thể nói nên lời.
Biết nói sao đây…? Hình như tôi đã nhận phần thua của cuộc tranh luận này rồi thì phải.
Những lời con bé nói ra khiến tôi không thể phản bác được gì.
“C-Con đúng là đã rất trưởng thành thật rồi, Miu à…” Tôi nói và quyết định bỏ cuộc.
Đứa con gái 15 tuổi nhà tôi đã trưởng thành và hiện đã là một người biết suy nghĩ. Là một người mẹ, những cảm xúc trong tôi đang thật sự rất phức tạp. Một phần thì tôi thấy thật vui trước sự trưởng thành của con gái mình, nhưng phần khác thì nó cũng thật buồn nữa...
~~
~~~
~~~~
~~~
~~
~
~~
~
Trans: 4T
Edit: Mèo
Dẫu biết là mai bắt đầu thi tuyển sinh nhưng hôm nay vẫn ngồi nghịch pc để hoàn thành nốt mấy dòng cuối của chap 2…
Mọi người chúc em thi tốt iiiiiii <3
Hẹn gặp mọi người vào chap kế nha
Edit: Tui đang tham gia ôn thi cho mấy cô cậu 12, và hiện đang vào giai đoạn nước rút của mấy mầm non tương lai rồi, chắc không thể tham gia edit được, khi nào hết ngày 6-7 thì tui chạy nước rút truyện này cho hết vol 1 rồi nhường edit lại cho người khác. Cảm ơn đã đọc đến tận đây, và sẵn thì...chúc mấy cô cậu thi tuyển sinh có kết quả tốt đẹp, cũng như những mầm non 12 có thể ôn tập thật tốt, mọi nhu cầu giúp đỡ môn Anh và tổ hợp XH cứ để lại bình luận, tui sẽ giúp đỡ. Hẹn gặp lại mọi người.
P/S: Có cái pv ngọt nước thật …