Lời khai của Tô Dương đã được cảnh sát xác nhận.
Bà ngoại tôi đã qua đời ngay lúc tôi tiễn Tô Dương xuống lầu.
Bởi vì sau khi vào nhà đã quên mất phải đeo sợi dây chuyền, cho nên những cảnh tượng tôi nhìn thấy, chính là thế giới thực từ đôi mắt âm dương.
Và đó cũng chính là vong hồn của bà ngoại.
“Em đã dùng bùa bình an, vong hồn của bà ngoại có khi nào sẽ tiêu tán đi không?”
“Yên tâm đi, bùa bình an của anh chỉ có tác dụng phong ấn ác linh thôi, nếu như vong hồn không có ác ý, nó sẽ không làm em bị thương. Nhưng nếu nó có ý ác với em, thì…”
Tô Dương không nói nốt đoạn sau, nhưng tôi đều hiểu.Tôi giữ chặt sợi dây chuyền trong tay, rồi đem chuyện bàn thờ với bùa nối mạng lúc nãy kể hết cho anh ấy nghe.
Sau khi nghe tôi kể, sắc mặt anh trở nên rất khó coi: “Vốn dĩ bà muốn dùng bùa nối mạng với em, nhưng cơ thể lại không đợi được đến lúc bùa có hiệu lực thì dồn lên não qua đời, cũng may… xém chút nữa là anh đã mất em rồi.”
Đột nhiên tôi nhớ lại hồi lúc bà ngoại bị thương nhập viện, khi đang chăm sóc bà, thình lình bà chộp lấy tay tôi, hung hăng trừng mắt nhìn tôi.
“Thẩm Tinh Loan, mỗi ngày đều phải chăm sóc bà già này, có phải mày đã hận không được muốn tao sớm một chút không?”
Tôi thở dài, đưa cháo đến gần miệng bà nói: “Bà đừng suốt ngày nhắc từ có được không? Chẳng phải trước đó bà tự bói cho mình là sống thọ đến 200 tuổi không? Số bà vẫn còn dài đó thây.”
Bà ngoại hất đổ chén cháo trong tay, bắt đầu la hét om sòm: “Tao không ăn! Ai biết trong cháo có bỏ thuốc độc vào hay không?”
Chén cháo nóng hổi khiến cho mu bàn tay tôi bị phỏng, đau đến mức bàn tay run lên, nhưng bà ngoại chỉ nhìn tôi lạnh lùng.
“Ở đó tỏ vẻ đáng thương cho ai nhìn? Tao nuôi mày khôn lớn, dù có làm gì mày cũng không có quá đáng đâu, mày hiểu rõ chưa?!”
Tôi lặng thinh dọn dẹp những mảnh vụn dưới đất, từ nhỏ đến lớn, đã bao nhiêu lần mắng chửi xỉ vả, tôi cũng đã quen rồi.
Bà ngoại chính là một người nắng mưa thất thường.
Khi tâm trạng vui vẻ, bà sẽ quyến luyến sờ lên làn da trắng nõn của tôi, trong mắt đầy sự thèm thuồng: “Lúc còn trẻ, tao cũng giống hệt mày vậy…”
Đến khi nổi điên thì như muốn tôi.
“Biết vậy ngay từ đầu tao không nhặt mày từ ruộng ngô về rồi, chính mày đã liên lụy cuộc đời tao!”
Tôi ngồi khóc bên cạnh giường, lần đầu tiên hét vào mặt bà: “Nếu như bà không cam lòng vậy thì lấy mạng của con cho rồi đi!”
Bà ngoại nghe thế, bỗng dưng bình tĩnh lại, đưa tay lau đi giọt nước mắt còn vương trên mi.
“Mày nhắc tao mới nhớ, con ngoan, con hiếu thảo nhất đấy!”
Cho nên từ lúc đó, bà đã bắt đầu nghĩ đến dùng bùa nối mạng rồi đúng không?
Dù sao thì tôi cũng chỉ là đứa con lượm từ ruộng ngô về thôi mà.