Hầu Khanh chỉ có một hồn phách, vì thế hắn ta vẫn luôn tìm kiếm ký chủ đầy linh lực để bám lên, mới có thể hợp nhất được hồn phách, biến thành một cơ thể hoàn toàn mới. Thời gian này hắn ta quay trở lại nhân gian, nhập vào người phàm, điều khiển xác th1t của người như con rối, làm tay sai cho hắn.
Vì thế Tô Dương….cũng biến thành con rối của Hầu Khanh rồi!
Mà mục tiêu của hắn, thật ra chính là tôi, hắn thèm muốn cơ thể của tôi!
Điều này càng chứng minh tôi sở hữu linh lực, nhưng tôi ngoài có mắt âm dương ra, hầu như không hề có chỗ nào khác người bình thường mà.
Đúng lúc đầu óc tôi đang rối tung rối mù, Tô Dương đã nhe hàm răng sắc nhọn nhào về phía tôi, ánh mắt anh ấy đã hoàn toàn trở nên xa lạ, thậm chí còn chảy ra tươi.
Tôi vô thức giơ tay lên chặn lại, nữ quỷ mặt người dùng tóc quấn chặt lấy eo tôi, rồi xoay người ném tôi bay lên cao.“Thẩm Tinh Loan cô mau tỉnh lại đi, chúng tôi sắp không cứu nổi cô nữa rồi!”
Tôi cứ như con đu quay khổng lồ, liên tục lắc qua lắc lại giữa không trung, nhìn bọn họ nhào vô cắn xé lẫn nhau.
Quỷ nam đồng không đầu cầm rìu đứt tay phải của Tô Dương, mới cứu được Hàng Thần trong tay anh.
Nhưng ngay sau đó, cái đầu của quỷ nam đồng không đầu đã bị Tô Dương đá bay lên cao.
Cái đầu văn xa theo hình vòng cung rồi bay đến trước mặt tôi, quỷ nam đồng không đầu oán hận trách móc tôi: “Hình Thiên tôi cả đời chưa từng thê thảm như vậy, bà ngoại bị cái gì không biết, cứ nhất quyết bắt bọn tôi bảo vệ cái đồ vô dụng nhà cô!”
Quỷ nam đồng không đầu này là ……Hình Thiên?!
Vậy ra ba con lệ quỷ này là bà ngoại cử đến bảo vệ cho tôi sao?
Nữ quỷ mặt người bị Tô Dương lớp da người, lộ ra chân thân của cô ta.
Cô ta gào thét thất thanh, mái tóc buộc quanh eo tôi cũng ngay lập tức buông ra, tôi ngã phịch xuống mặt đất.
Tô Dương áp sát từng bước về phía tôi, tôi ngẩng đầu nhìn anh, khẩn khoản gọi tên anh: “Tô Dương! Tô Dương là em đây mà, Thẩm Tinh Loan!”
Ánh mắt anh đờ đẫn, đi từ từ đến trước mặt tôi, bàn tay đã mọc những móng tay dài ngoằng, tưởng chừng chỉ cần một phát, cũng đủ sức xuyên thủng cơ thể mỏng manh của tôi.
Anh nhếch mép cười ngặt nghẽo, ánh mắt xem thường hất cằm châm chọc tôi: “Đây mà là hậu duệ Nữ Oa sao? Chẳng phải bôi bác quá hả?”
Tôi ngơ luôn rồi, cái gì với cái gì cơ?
Tôi chỉ là một đứa nghèo khổ làm công ăn lương, sao lại là hậu duệ Nữ Oa được chứ?
Lẽ nào là nhận nhầm người rồi sao, vậy tôi oan uổng quá rồi.