Nguyệt quang thương lãnh mang theo hơi lạnh đặc hữu trong đêm khuya, lặng yên không một tiếng động xuyên qua cửa sổ nửa khép đi tới bên giường. Hắn nhàm chán ngồi ở trên khung cửa sổ, hai chân giắt bên ngoài, chống cằm nhìn màn trời giống như nhiễm một tầng sương sắc.
“Ai!” lần thở dài thứ mười ba, “Có thể ngủ thật sự là hạnh phúc nga! Nhưng vì cái gì ta đã vài ngày không biết mệt nhọc chứ?”
“Ai! Không biết nữ quỷ dong dài kia hiện tại đang làm gì! Có thể nào đang giận ta không cáo mà biệt hay không?”
Đang lúc hắn miên man suy nghĩ, bỗng nhiên một đạo bóng đen phút chốc từ bên cửa sổ lóe qua, tốc độ nhanh đến mức chẳng qua là nháy mắt liền không có bóng dáng.
Ách, cái kia, giống như, có người——”Sưu” một tiếng từ trước mắt bay qua nha!
Còn chưa có từ trong ngốc lăng phục hồi tinh thần lại, tiếp theo lại thấy cửa sổ phòng bên cạnh “Sưu sưu” nhảy ra hai bóng người, động tác cũng không chút nào kém cỏi vọt người nhảy lên nóc nhà phi thân đuổi theo phương hướng người nọ rời đi.
“Oa! Tây Môn Xuy Tuyết ( trong cao thủ trong Lục Tiểu Phụng) a!” Hắn lăng lăng giương lớn miệng.
“Hừ!” Sau tai bỗng nhiên vang lên một tiếng hừ lạnh.
Đột nhiên quay đầu lại, lúc này mới phát hiện nam nhân không biết từ khi nào đã tới đến phía sau mình, mà hắn cứ như vậy quay người lại, khoảng cách bốn phiến môi chỉ gần như một lóng tay liền tiếp xúc!
Lần đầu tiên quan sát gương mặt nam nhân ở khoảng cách gần như vậy, nhãn mâu nheo lại nhìn ra ngoài song cửa giống như đầm lầy chỉ cần vừa chạm sẽ chìm đắm trong đó. Đôi mi tà tứ nhập tấn, cái mũi anh tuấn cùng bạc thần khẽ mân, đường cong gương mặt kiên nghị như lưỡi đao nổi bật dưới ánh trăng càng nhiễm thượng một tầng trắng mịn giống như pho tượng.
“Chủ thượng?” Ngoài cửa truyền đến tiếng hỏi của thị vệ.
“Tiến vào.” Hoành Húc xoay người nói.
Thị vệ đẩy cửa đi vào phân biệt ở hai bên ôm quyền trả lời: “Chủ thượng, có người thân phận bất minh đột nhập khách điếm trong đêm! Thập tam cùng Thập tứ đã theo đuôi truy tung, trước mắt cũng chưa rõ ràng có phải hướng về phía chúng ta hay không.”
Hoành Húc trầm mặc một lát, lên tiếng: “Chờ bọn hắn trở về sẽ rõ!”
Vừa mới dứt lời, liền thấy một người từ trên mái hiên nhảy xuống, từ cửa sổ xoay người vào bên trong, quỳ một gối ôm quyền nói: “Chủ thượng!” Người này đúng là Thập tam mới vừa rồi rượt theo truy tung.
Thị vệ điểm lên ngọn đèn, Hoành Húc ngồi trên hồng mộc y (ghế gỗ lim) nhìn Thập tam hỏi: “Tình huống như thế nào?”
“Thuộc hạ vô năng!” Thập tam thần sắc hổ thẹn.
Công phu của hắn cùng Thập tứ ở trong đám thị vệ hoàng cung đã xem như cao thủ, nếu đặt ở giang hồ mà nói danh tiếng sẽ không xếp phía sau, nhưng không nghĩ tới võ công tu vi của hắc y nhân kia càng ở phía trên bọn họ! Cho dù hai người đã sử ra toàn lực đuổi theo, đối phương vẫn có thể cùng bọn họ rớt ra khoảng cách trăm mét, cuối cùng lại đánh mất người! Đang lúc bọn họ tức giận dị thường, bỗng nhiên lại phát hiện bóng dáng đối phương, hơn nữa lần này lại là hai tên Hắc y nhân!
Vì thế hắn cùng Thập tứ phân công nhau hành động, khi hắn đột nhiên cảm thấy không thích hợp thì chính mình đã đuổi theo Hắc y nhân kia nhiễu thành chạy vài vòng! Phát hiện này làm cho hắn vừa sợ vừa giận, nguyên lai đối phương căn bản là không đem hắn để vào mắt lại còn đem hắn biến thành hầu tử mà trêu chọc!
“..Sau đó thuộc hạ quay trở lại !” Thập tam nói xong cúi thấp đầu xuống!
Hoành Húc nghe xong hồi thoại (lời thuật lại) rất không vui, trước không đề cập tới thị vệ của mình sơ sót đến mức bị người đùa giỡn xong mới phát giác, hiện nay khiến hắn chú ý chính là đối phương đến tột cùng là người nào, hơn nữa bọn họ làm như vậy đến tột cùng có mục đích gì! Chẳng lẽ chỉ là vì một hồi đùa diễn? Nếu như vậy cũng không tránh khỏi quá vô căn cứ ! Nhưng nếu là có ý đồ khác, đối phương lại vì sao phải làm ra hành động rõ ràng là đả thảo kinh xà (lay cỏ động rắn) này?
Đang lúc Hoành Húc nhíu mày trầm ngâm, Thập tứ đã thở hồng hộc trở lại, Thập tứ này chính là thị vệ đánh xe niên kỉ thấp kia.
“Chủ thượng, thuộc hạ đáng chết! Người đã đánh mất!” Chỉ thấy lúc này trên gương mặt khó xử của hắn tràn đầy biểu tình phụ trọng thác.
Bọn thị vệ cúi đầu đứng thẳng, bọn họ thật sự không có dũng khí ngẩng đầu thừa nhận tầm mắt băng lãnh đến thâm trầm của người phía trên.
Bên trong lâm vào một trận tĩnh mặc tra khảo nhân tâm.
Bỗng nhiên trên giường truyền đến vài tia dị động. Hoành Húc vừa nghe bỗng chốc đứng lên, đi đến bên giường vén sa trướng nhìn xem.
“Đáng chết!” Hoành Húc cắn răng mắng.
Thiếu niên trên giường lại độc phát! Lần này ngay cả thân thể cũng bắt đầu run rẩy! Hoành Húc biết, này đã là giai đoạn thứ hai độc phát tới gần thời kì cuối. Nếu còn giải không được độc… Hoành Húc không dám tưởng tượng tới cảnh tượng khi đó.
“Đem kim châm cứu đến, đâm vào huyệt Thiên Trung của y!” Hoành Húc mặt lạnh lùng rất nhanh nâng dậy thiếu niên đang run rẩy không ngừng, vận chưởng dán lên huyệt khí hải của y, nội lực cuồn cuộn không ngừng chuyển trấn áp khí tức sôi trào không chịu lắng trong cơ thể y.
Hắn ngoan ngoãn đứng ở một bên, ánh mắt thỉnh thoảng qua lại ở trên gương mặt tràn đầy vết máu của thiếu niên cùng vẻ mặt ức úc (thâm trầm đè nén) trầm mặc của nam nhân mà băn khoăn.
Lần này ước chừng dùng thời gian một nén nhang mới khiến cho thiếu niên an ổn xuống. Nhìn thấy gương mặt sau khi lau sạch vết máu liền lộ ra vẻ tái nhợt như tờ giấy, hắn không khỏi thở dài: “Ta thấy ngươi không phải chết vì độc phát mà là chết vì mất máu quá nhiều!”