Trong hoàng cung Sở Kinh ——
Sở Kinh vương Hoành Húc vì long thể không khoẻ nằm trên giường tĩnh dưỡng, trừ thủ tịch y quan Lí thái y có thể tự do xuất nhập cung Minh Tiêu ra, những người khác đều đồng dạng không được diện kiến.
Tin tức này vừa truyền ra lập tức làm cho cả triều văn võ nổi lên nghi ngờ.
“Ngươi nói, bệ hạ luôn luôn long thể an khang, như thế nào lập tức liền ngã bệnh chứ?”
“Cũng không hẳn! Ta nghe Lương thượng thư nói hôm qua khi bệ hạ ở ngự thư phòng thì bỗng nhiên té xỉu !”
“Thật có chuyện này ư?”
“Bệ hạ đến tột cùng nhiễm phải bệnh gì? Có nặng lắm không?”
“Bệ hạ nhiễm phong hàn, mặc dù không nghiêm trọng, nhưng bởi vì quá độ vất vả, thể xác và tinh thần mỏi mệt cho nên cần tĩnh dưỡng!”
“Nga, Hứa đại nhân như thế nào biết được!”
“Cái này, ta cũng là nghe Trâu thừa tướng nói!”
“Xem ra chúng ta cần cầu kiến bệ hạ.”
“Vương đại nhân, ta thấy chúng ta vẫn là thôi, sáng nay ngay cả Lý tướng quân cầu kiến đều cho Lẫm công công cản lại!
Bên trong điện bọn quan viên tam tam lưỡng lưỡng (= tốp năm tốp ba) tụ cùng một chỗ liên hệ tin tức, điện đường to như vậy tràn ngập thanh âm nói chuyện ông ông ông ông cứ như chợ bán thức ăn.
“Khụ khụ!” Bỗng nhiên vang lên một tiếng hắng nhắc nhở.
Quan viên ở đây không khỏi hướng cửa điện nhìn lại.
“Khánh vương gia!” sau khi thấy rõ người tới, một đám người đang đứng chờ đồng loạt ùa lên, “Nghe nói bệ hạ thân thể bất an, không biết…”
“Da? Hoàng huynh bị bệnh? Sao ta không biết? Chuyện khi nào? Ngày hôm qua thấy hắn không phải còn sinh long hoạt hổ sao? Không được, ta phải đi xem một cái!” Hoành Khánh ngạc nhiên kêu, vừa nói xong liền nhanh chân chạy, chỉ lưu lại một dư ảnh cho đám văn võ quan viên còn chưa nói được vài câu vẫn còn đang duy trì trạng thái chắp tay! (nói không kịp thở = =)
“Hoàng huynh, hoàng huynh ——”
Nghe thấy thanh âm, Lẫm Đức đứng ở cửa đại điện nổi lên một trận đau đầu.
“Ai yêu, tổ tông của ta!” Lẫm Đức vội vàng nghênh đón phía trước ngăn Hoành Khánh đang liên tiếp hướng vào trong, cười bồi nói, “Vương gia, bệ hạ long thể không khoẻ, nay không tiếp kiến bất luận kẻ nào, thỉnh ngài dừng bước!”
“A? Hoàng huynh bệnh nghiêm trọng như vậy? Cư nhiên không xuống giường được?” Hoành Khánh trừng lớn ánh mắt ôm chặt cánh tay Lẫm Đức nói, “Mau, mau dẫn ta đi xem, hoàng huynh, hoàng huynh!”
“Ai ô uy, Vương gia, ta không phải nói ý đó!” Lẫm Đức bị Hoành Khánh xả (kéo) đến thất tha thất thểu vào trong, “Bệ hạ hết thảy đều mạnh khỏe chỉ là hiện nay đang nghỉ ngơi, ngài..”
Nói còn chưa xong, bên này Hoành Khánh đã đẩy ra đại môn tẩm cung.
“Hoàng huynh?” Đè thấp thanh âm thăm dò kêu lên.
Trong điện rộng lớn, một tôn kim thú lượn lờ huân hương an thần, sa mạn phía sau bình phong tử đàn điêu hoa rũ xuống mơ hồ có thể thấy được một nhân ảnh đang nằm.
“Khánh vương gia, bệ hạ thật vất vả mới ngủ được, ngài trước tiên ở bên ngoài điện chờ được không?” Lẫm Đức nén một thân mồ hôi lạnh, sợ Hoành Khánh sẽ bỗng nhiên tiến lên vén sa mạn, thị vệ nằm bên trong tuy rằng dịch dung thành bộ dáng bệ hạ, nhưng khí thế cùng ánh mắt cũng không thể dịch dung được! Nếu bị Khánh vương gia nhìn ra sơ hở, vậy cũng chẳng khác nào toàn bộ người trong kinh thành đều biết bệ hạ của bọn họ giả bệnh lén xuất cung!
Hoành Khánh còn muốn rướn cổ lên nhìn, hù đến Lẫm Đức vội vàng dùng thân mình ngăn trở tầm mắt của hắn, rốt cục nửa đẩy nửa dỗ đưa hắn đi ra ngoài.
Bên trong phủ đại hoàng tử Bắc Linh tại kinh thành ——
Một con bồ câu đưa tin trải qua đường xa lặn lội nghiêng ngả lảo đảo từ trên không bay vào trong sân đáp lên khung cửa sổ rộng mở, phịch vài tiếng hạ cánh mới đứng vững.
Năm ngón tay thon dài miễn cưỡng đưa qua, đem quyển tử (cuộn giấy) trói ở bên chân bồ câu tháo xuống.
Sau khi mở ra đọc xong, hai cánh môi mỏng như hai phiến đao của người nọ bỗng nhiên câu ra một mạt cười tà khí.
“Ha hả, nhìn xem lần này ngươi còn chạy trốn được không?”