Trong sa trướng niết bạch (trắng đục), trên chiếc giường chăn thêu mẫu đơn đỏ thẫm, ở giữa nằm một thiếu niên tinh tế da như noãn ngọc tóc như ô mộc (gỗ mun) im lặng ngủ say. Hoành Húc vẫy lui đám người Minh Nguyệt Xuân Lam cẩn thận hầu hạ ở một bên, sau đó xốc lên trướng mạn như vụ ải (sương mù) cách trở tầm mắt.
Sắc mặt quá mức tái nhợt làm cho thiếu niên trên giường thoạt nhìn cũng có một loại yếu ớt tựa búp bê gốm sứ chỉ cần di chuyển sẽ vỡ vụn, mi tâm thanh tú nhíu chặt giống như trong lúc ngủ mơ cũng gặp chuyện làm cho hắn khốn khổ không chịu nổi. Trên trán và hai bên má hơi hơi thấm ướt, dính bám vào sợi tóc đen nhánh càng làm nổi bật lên gương mặt như bạch ngọc của y, làm cho lòng người sinh yêu thương!
Hoành Húc ngồi ở bên giường có chút tham luyến nhìn chằm chằm nhân nhi đã xa cách hơn một tháng, đưa tay nhẹ nhàng vuốt ve đôi môi hồng nhạt tự nhiên của y, sau đó cúi người đổi sang dùng môi đi cảm thụ xúc giác mềm mại mê người kia, chôn thật sâu ở hõm cổ hít thở mùi thơm ngát độc hữu của y, Hoành Húc bỗng nhiên lặng người, cảm giác vô cùng an tâm!
Lại ngẩng đầu, chống lại tầm mắt thiếu niên, đôi mắt nguyên bản trong suốt như thủy tinh thượng hạng, lúc này lại bịt kín vài tia mê võng cùng ảm đạm, giống như là một u tuyền bị khuấy đến đục nát.
Gợn sóng chỉ là nhất thời, tạp chất sẽ chậm rãi lắng đọng rồi biến mất. Cho dù không thể, cũng để cho trẫm đến lấp đi ưu thương của ngươi đi!
Hoành Húc hôn lên mắt của y, nhẹ giọng hỏi: “Ngươi lại quay về bên người trẫm, thật tốt!”
Tử Li mờ mịt nhìn trướng đỉnh hoa lệ, ánh mắt trống rỗng giống như đã bị sâu xuyên thấu mỗi một chỗ ăn mòn hết thảy.
“Ngực còn đau phải không? Trẫm nghe ám vệ nói lúc hắn đem ngươi mang về ngươi đã đau đến ngất đi rồi!” Hoành Húc nhẹ vỗ về tim của y dùng ngữ điệu ôn hòa hiếm có dò hỏi.
Tử Li rốt cục thu hồi tầm mắt kinh ngạc nhìn chằm chằm nam nhân đang kiên nhẫn đợi mình trả lời, sau đó chậm rãi lắc lắc đầu.
Hoành Húc lúc này mới vừa lòng câu lên một mạt tiếu ý, “Ngươi ngủ một ngày chắc hẳn rất đói bụng , trẫm dặn Minh Nguyệt làm liên tử cao (bánh hạt sen), hạch đào tô, đan quế hoa cao, hòe diệp lãnh đào (bánh hoa hòe), quán thang bao tử (bánh bao) ngươi thích ăn nhất” hắn ôm lấy Tử Li đi đến bên cạnh bàn ngồi xuống, vỗ vỗ tay, thị nữ lập tức đẩy cửa nối đuôi nhau vào, mang lên một bàn mỹ thực.
Tử Li quả thật đói bụng, nhưng hắn cũng không muốn ăn, bất quá Hoành Húc đem hắn ôm ở trên đùi không thể động đậy, hắn cũng lười cử động, chỉ có thể mặc y xếp đặt.
Hoành Húc gắp một khối liên tử cao đưa đến bên miệng Tử Li, đầu Tử Li khẽ tránh khỏi.
“Không muốn ăn cái này? Vậy nếm thử cái này.” Hoành Húc buông liên tử cao lại gắp một khối hòe diệp lãnh đào.
Tử Li vẫn như cũ không mở miệng, Hoành Húc để đũa xuống, hảo tỳ khí (hảo tính tình) vuốt chải mái tóc mềm mại của Tử Li nói: “Cũng không muốn ăn sao? Minh Nguyệt.”
“Có nô tỳ.” Minh Nguyệt lập tức cúi đầu tiến lên.
“Ngươi đem tuyết nhĩ cáp tử thang (canh bồ câu chưng tuyết nhĩ) bưng tới cho chủ tử ngươi.”
“Dạ.”
Tử Li hạ mắt nhìn Minh Nguyệt đang quỳ gối trước mặt , hai tay trình lên chén canh, vẻ mặt lo lắng nhìn mình.
Hàng mi thật dài run rẩy, Tử Li vẫn là quay đầu nhắm mắt lại.
“Vẫn là không ăn sao?” Hoành Húc tựa hồ khó khăn nói, “Nếu là như thế này, xem ra là đám nô tài các ngươi hầu hạ chủ tử không tận tâm , vậy mỗi người đi xuống lĩnh năm mươi đại bản đi!”
“Bệ hạ tha mạng, bệ hạ tha mạng a..” bọn thị nữ vừa nghe lập tức quỳ rạp xuống đất dập đầu cầu xin tha thứ.
“Cầu trẫm làm gì? Muốn cầu thì cầu chủ tử các ngươi xin lại chút hữu dụng đi!”
Bọn thị nữ nghe nói lại vội vàng chuyển hướng Tử Li không ngừng dập đầu cầu xin tha thứ nói: “Điện hạ, van cầu ngài ăn một chút gì cứu cứu nô tài đi! Điện hạ..”
Minh Nguyệt quỳ thẳng người, vững vàng nâng chén canh.
“Tí tách” một tiếng vang nhỏ mỏng manh. Nàng kinh ngạc ngẩng đầu, liền thấy một giọt nước mắt trong suốt rơi xuống nước canh.
“Điện hạ..” Minh Nguyệt trong lòng đau xót, mặc kệ bệ hạ xuất phát từ mục đích gì, nhưng điện hạ quả thật cần phải ăn vài thứ. Rời cung hơn một tháng, thân thể nguyên bản đã mảnh khảnh lúc này lại trở nên càng thêm suy nhược , sắc mặt cũng tái nhợt không có chút huyết sắc nào!”Điện hạ, ngài.. ngài cho dù bị ủy khuất gì cũng không thể tự hành hạ bản thân! Tốt xấu cũng đem thang này uống hết, như vậy, như vậy cũng không uổng nổi khổ tâm của Minh Nguyệt!” Minh Nguyệt nhịn không được nức nở nói.
Tử Li không nói lời nào, chỉ là lệ rơi từ yên lặng chuyển thành nức nở.
Hoành Húc thấy thế trong lòng không khỏi căng thẳng, hắn xoay thân mình Tử Li qua, nhìn trên mặt y một mảnh lạnh lẽo, phóng hoãn giọng điệu nói: “Tốt lắm, không ăn thì không ăn , có chuyện gì làm cho tiểu Cẩn Du của trẫm khóc đến thương tâm như vậy? Nếu ngươi không muốn các nàng bị phạt, vậy trẫm liền miễn tội các nàng. Như vậy còn muốn khóc? Tiểu Cẩn Du không phải đều luôn rất quật cường không chịu cúi đầu sao?”
Hoành Húc ôm Tử Li vào trong lồng ngực, giống như an ủi hài tử vỗ về lưng y. Tử Li chôn ở trong vạt áo của hắn, nắm một nhúm tóc đen của hắn khóc đến nước mũi nước mắt nhất tề (đồng loạt) lưu lại, chỉ chốc lát sau liền đem thân long bào của Hoành Húc chà đạp thành khăn lau mặt. Hoành Húc kiên nhẫn mặc y phát tiết, đợi sau khi tiếng khóc dần dần chìm xuống, Tử Li vẫn không nhúc nhích chôn ở trong áo hắn, Hoành Húc cúi đầu mới phát hiện y đã trầm ngủ!