Liên tiếp nhiều ngày, Tử Ly đều theo cái thông đạo bí mật của cậu mà trốn ra ngoài giúp thiếu niên kia nghiền dược. Giúp người ta thì giỏi, chỉ mỗi tội khi về đến điện liền nằm dài trên giường cho người khác xoa bóp hầu chính mình.
Minh Nguyệt rất buồn bực, không hiểu vì sao mấy ngày nay cứ đến giấc ngủ chiều, điện hạ đều la hét rên rỉ đau xương sống thắt lưng, tay mỏi chân tê?
Mà hỏi thì Tử Ly không chịu hé răng, kiếm đại một lí do hàm hồ nào đó cho xong chuyện.
Minh Nguyệt dẫu hồ nghi nhưng vẫn không ép hỏi cặn kĩ.
Kỳ thật, bản thân Tử Ly cũng tự mắng chính mình sao lại “anh hùng rơm” mà hấp tấp đi hứa hẹn với cậu bé kia làm chi không biết ! Đang sống an nhàn sung sướng, da thịt thân người trắng trẻo mềm mại khi không lại phải lao lực tổn hao sức khỏe ! Chưa kể là bị tra tấn liên tiếp nhiều ngày nữa !
Thế nhưng, Tử Ly chỉ dám ở trong lòng kêu khổ chứ trước mặt người kia một câu cũng không dám hó hé. Ai bảo cậu là cái loại “ Thân dù không có tiền cũng phải vênh mặt lên ” làm chi ! Huống hồ cậu cảm thấy thiếu niên này tâm tính trong sáng thiện lương, chân thật ôn hòa, xem cậu như là anh trai của mình mà tin tưởng, làm sao có thể nào không nghĩa khí mà bỏ lơ được. Hơn nữa có nhiều điều bất tiện không thể hỏi Minh Nguyệt liền vặn ngay tên này mà tra, dễ dàng hơn nhiều. Tính ra thì cũng đâu phải cậu làm không công đâu.
Chậc, nhưng là dù chống chế thế nào thì trong lòng cũng có chút oán hận, lại chẳng có ai cho cậu “giận cá chém thớt” cả nên đành tay thì “đâm chọt” dược liệu, miệng thì mắng chửi không ngừng cái tên Lý đại nhân chết toi chết dẫm nào đó đến nỗi nước miếng muốn bắn tung ra đầy cả sàn. Tên khốn khiếp đó không những mua rẻ sức lao động mà còn phi pháp ngược đãi trẻ em nữa!
Mặc Thủ ở bên cạnh đang giã dược nghe mãi Tử Ly “nguyền rủa” nhịn không được phải phì cười mà nói : “Tô đại ca, nếu Lý đại nhân mà nghe những lời ngươi nói chắc sẽ tức điên lên đến hồ muốn trợn trắng mắt.”
“Chỉ có trợn trắng mắt thôi hả? Ta còn nghĩ muốn hắn hộc máu đứt gân cơ!” Tử Ly hậm hực trả lời.
Nét mặt thiếu niến đăm chiêu như ông cụ non, lắc đầu có chút lo lắng: “Tô đại ca, tính ngươi thẳng thắn quá, cứ cái kiểu này thì ở trong cung liền sẽ gặp hàng tá mầm tai vạ đấy!”
“Kệ nó, ngươi cũng không cần thay đại ca ta lo lắng làm gì.” Tử Ly ngồi phịch xuống đất, xoa bóp toàn bộ nguyên cánh tay, “Ta nếu ở trong này bát nháo đã lâu như vậy cũng không bị xử lý, chứng minh ta không đến nỗi đần độn phải không nào?”
Mặc Thủ học theo Tử Ly, ngồi ạch xuống nền.
“Nhưng dù sao chuyện trong cung không thể nói trước được, hôm nay có thể được vua sủng ái , quay mặt lại ngày mai không chừng lại thành oan hồn dưới tay đao phủ. Cẩn thận vẫn tốt hơn!”
Lời nói của Mặc Thủ làm cho Tử Ly căng thẳng. Đúng vậy, đây là nơi nào chứ, đâu phải là quốc gia mà người dân có quyền làm chủ đâu. Ở chế độ phong kiến, con người làm gì có cái gọi là nhân quyền tự do dân chủ? Không cần nói đâu xa, bản thân cậu hiện tại là con tin ở địch quốc là một ví dụ điển hình rồi! Nói không chừng, bây giờ còn có thể ngồi đây mà bóc phét, lập tức ngày mai sẽ bị uống ngay một ly rượu độc hay gặp phải âm mưu thâm hiểm nào đó mà chết.
Hoàng cung này, tranh chấp chính trị chẳng khác nào một con hổ vồ mồi hung hãn mồm đầy máu cả, một dạng khiến cho người ta nơm nớp lo sợ, ăn không ngon ngủ không yên. Muốn bảo toàn mạng sống thoát khỏi cái ranh nanh nhọn khiếp đảm kia thì biện pháp duy nhất chính là …. trốn đến một nơi thật xa!
Tử Ly càng nghĩ tâm tình càng ảm đạm hơn, thiểu não trở lại cung điện, ngồi tại cửa mà ngơ ngơ ngẩn ngẩn người.
“Ai ya, điện hạ, ngài ngồi ở chỗ này làm gì vậy?” Thị nữ Xuân Lam từ phía điện xéo góc đi ra, nhìn thấy Tử Ly vẻ mặt ngu ngơ, không khỏi giật mình mà hỏi.
Quay về hiện thực, Tử Ly nhận ra một cô gái tú lệ đang nhẹ nhàng hướng tới bên này mà bước đi.
“Xuân Lam đấy à?”
“Sao thế? Không phải Minh Nguyệt tỷ tỷ nên điện hạ không vui?” Xuân Lam chu cái miệng nhỏ nhắn ra, bất mãn nói. Nếu là trước kia nàng thật không dám dùng ngữ điệu như vậy mà nói chuyện cùng điện hạ, chẳng qua từ sau khi điện hạ bị thương đến nay, cả người liền thay đổi, trở nên thực hiền hoà thiện lương, đối với các nàng cũng nho nhã lễ độ, thái độ tựa như đối đãi bạn bè thân thiết. Hơn nữa câu nói đùa này cũng chẳng ảnh hưởng đến điều gì nên nàng không sợ.
Quả nhiên, Tử Ly không có thái độ gì, chỉ cười nói: “Hảo Xuân Lam, ai nói ta không vui khi thấy ngươi ? Chỉ là bình thường ta ít thấy ngươi bên cạnh nên mới hơi ngạc nhiên thôi”
“Hừ, bình thường bao nhiêu là tỷ tỷ hầu hạ bên cạnh ngài, nô tì chỉ là một tên nha đầu lỗ mãng làm sao dám trèo cao?” Xuân Lam vẫn không ngừng càu nhàu.
Đang lúc Tử Ly luống cuống không biết đáp trả thế nào với tiểu nha đầu miệng mồm lanh lẹ này thì bỗng nghe một âm thanh lả lướt dịu dàng vang đến: “Con a đầu này, công việc đã xong sao mà dám chạy đến đây vênh váo hiếp đáp điện hạ.?”
Cả hai người đồng bộ quay đầu lại. Một thân hình thon thả, yêu kiều thục nữ trong bộ quần áo thanh lệ thoát tục nhẹ nhàng đi tới.
“Ai ya, Minh Nguyệt tỷ tỷ, ta nào có hiếp đáp điện hạ đâu! Hơn nữa phần việc của ta đã sớm làm xong. Chẳng lẽ trò chuyện với điện hạ cũng không cho sao?”
“Ngươi nha đầu kia, thật sự là càng ngày càng không quy củ . Không tính ngày xưa, liền nhìn xem bộ dáng ngươi hiện tại đi, nào có ai dám ngẩng cao đầu mà nói đạo lý với chủ tử không hả?” Thị nữ trưởng Minh Nguyệt lất quy củ ra mà răn đe Xuân Lam – kẻ chỉ chịu ngọt chứ không chịu cương.
“Ai ya, tỷ tỷ, nếu nói như vậy, kia vì sao cả chính ngươi cũng ngẩng cao đầu trước mặt chủ tử mà nói chuyện a? Ngươi xem, ngươi đứng còn cao hơn ta nữa mà?” Xuân Lam nghịch ngợm phản bác.
“Ngươi” Minh Nguyệt cứng họng, mặt ửng hồng.
Ở một bên thưởng thức cuộc chiến một hồi lâu, cuối cùng Tử Ly cũng “Xì” một tiếng, cười rộ lên.
Điều này càng làm Minh Nguyệt thêm xấu hổ, nàng dậm chân phẫn uất, nói: “Hôm nay ta không vả được cái miệng nha đầu ngươi, ta thề không phải Minh Nguyệt!”
“Ai ya, nói không lại liền tính động thủ à! Điện hạ, ngươi xem xem, cái dáng điệu này bình thường làm sao mà có được, nàng ta cũng chẳng có ngoan hiền gì đâu, điện hạ chớ để bị lừa.”
“Đứng lại. “
Tử Ly tâm tình thoải mái mà nhìn hai cô tì nữ xinh tươi như hoa mẫu đơn nở rộ đang rượt đuổi nhau náo động cả viện, khung cảnh này khiên nỗi phiền muộn uể oải khi nãy tan biến mất. Nỗi lòng cô đơn u tịch của một kẻ xa lạ lạc đến thế giới này như được một luống ánh sáng ấm áp chiếu rọi bừng tỉnh.
Đúng vậy, ngay cả Xuân Lam – người mà cậu không quen cho lắm cũng tìm cách làm cậu vui vẻ, chưa kể đến còn có Minh Nguyệt kề cận quan tâm cậu như chị của mình, thêm đứa em đáng yêu Mặc Thủ nữa ! Nói tóm lại, cậu cũng đâu phải khổ cực hay bơ vơ lạc lõng gì, vẫn có chỗ để nương tựa mà.
Nghĩ thông suốt, Tử Ly liền đứng lên hét lớn: “Minh Nguyệt, ta giúp ngươi bắt Xuân Lam để báo thù —— “