“Lão gia, lão gia ——” một tiểu tư tuổi chừng mười một mười hai như tiểu hầu loi nhoi vừa la hét vừa chạy vào trong phòng .
Đầu bút lông thoáng lệch, một tự “Hành” hảo hảo lập tức mọc ra nửa cái chân, nam tử đang họa tự tức giận ngẩng đầu giáo huấn: “Kêu kêu kêu, gọi hồn a! Thiên băng hay là địa liệt (đất rung)?”
“Lão gia,không thiên băng cũng không địa liệt!” Tiểu tư hai mắt mở to sáng rỡ, một bộ biểu tình vui sướng khi người gặp họa, “Bất quá thành rối loạn, loạn thành hỗn loạn a!”
“Thành rối loạn tiểu tử ngươi ngược lại như rất vui!”Nam tử khinh bỉ quét mắt nhìn tiểu tư một cái lại hạ bút lông nói, “Nói xem, chuyện như thế nào?”
“Nghe nói tối hôm qua có người xông vào lao ngục, đem tất cả phạm nhân đều thả ra!”
“Úc, có chuyện này?”Nam tử nghe vậy lập tức nổi lên hưng trí, hắn tựa vào lưng ghế bảo tên tiểu tư nói tiếp.
Đ)ược lão gia cổ động, tiểu tư lại mặt mày hớn hở nói: “Tối hôm qua, khi nguyệt hắc phong cao mọi âm thanh đều tĩnh lặng, thời điểm ngục tốt cũng không tinh thần đánh ngáp buồn ngủ, bỗng nhiên, trên nóc nhà xẹt qua một đạo bóng đen, hắn thân hình mẫn tiệp, hành động tấn tốc mà ngay cả lão gia ngươi tới trước mặt hắn thì cũng chỉ là đáng xách giày, ” không nhìn bộ dáng nam tử đột nhiên trừng mắt, tiểu tư tiếp tục nói, “Chỉ thấy bóng đen kia lặng yên không một tiếng động dừng ở trên nóc lao ngục, thân hình cao ngất, vai rộng thắt lưng hẹp, mái tóc dài mặc sắc đón gió phấp phới, ánh mắt sắc bén, dung mạo anh tuấn tiêu sái. . . . . .” (=…=)
“Còn vô nghĩa nữa ngươi cứ đem hết mao xí trong viện rửa sạch sẽ cho ta.”Nam tử không thể nhịn được nữa cắt đứt miêu tả thêm mắm thêm muối vô căn cứ của hắn.
Thu được uy hiếp, tiểu tư lập tức đứng thẳng thân mình nghiêm trang trả lời: “Khụ khụ, tối hôm qua có người bịt mặt võ công cao cường xông vào lao, điểm huyệt ngục tốt sau đó cầm chìa khóa đem tất cả cửa lao đều mở, tiếp theo phạm nhân đều chạy, sáng nay tri phủ thu được tin tức tức giận đến giơ chân, dán ra văn bảng truy nã người bịt mặt kia, cũng xuất động tất cả nha dịch sưu thành kiêm tróc nã đào phạm, cho nên hiện tại bên ngoài loạn thành đang hỗn loạn.”
Sau khi nghe xong, nam tử một hồi lâu cũng không mở miệng, thật lâu sau mới nói: “Ngươi lại đi thăm dò, có tin tức gì lập tức quay lại nói cho ta biết!”
Tiểu tư vừa nghe hai mắt sáng rọi, thu thập tin tức bát quái vô giúp vui là hứng thú cùng sở trường của hắn, hiện giờ lại thêm có lão gia phân phó, hắn tự nhiên tâm hoa nộ phóng, tuân lệnh một tiếng, sưu chạy ra ngoài!
Nam tử bất đắc dĩ lắc đầu, đứng người lên xoay thắt lưng, suy nghĩ kế tiếp phải làm những thứ gì đến giết thời gian, đang nghĩ ngợi chợt nghe được môn đồng (người canh cửa) báo lại có người cầu kiến.
“Nếu là người của tri phủ bên kia ngươi trở về nói ta vẫn chưa thức dậy đuổi bọn họ đi!”Nam tử phất tay nói.
“Không phải người của tri phủ, là hai gương mặt lạ!” Môn đồng hồi bẩm.
“Nga? Là người như thế nào?”
“Ách. . . . . . Tiểu nhân nói không rõ. . . . . .” Môn đồng do do dự dự ngập ngừng nói.
“Được rồi, đưa bọn họ lĩnh đến tiền thính, nói ta lập tức đi qua!”
“Dạ, lão gia!”
Tào Thạch Nghĩa thay đổi kiện trường sam lại uống ngay chung trà, lúc này mới chầm chậm bước đi thong thả đến tiền thính.
Hai lai khách trong đại sảnh một ngồi một đứng, ngồi chính là thiếu niên tuổi trẻ tướng mạo thanh tú, tuy là mặc lam bố trường y tầm thường của bách tính, nhưng thấy thế nào trên người cũng đều có cỗ quý khí không thể che giấu! Thiếu niên đứng phía sau chính là một phó nhân (người hầu) thanh niên thuận nhãn lại không có vẻ khúm núm bình thường người hầu nên có, thân hình hắn mạnh mẽ sống lưng thẳng tắp hai mắt huýnh nhiên (đặc biệt, khác hẳn), nghiễm nhiên là một kẻ được huấn luyện! Hai người này không đơn giản! Đánh giá xong, Tào Thạch Nghĩa ở trong lòng hạ một cái kết luận như vậy.
Bọn họ đã đợi vài ly trà nhỏ, nhưng hiển nhiên không có vẻ gì không kiên nhẫn, điểm ấy lại khiến Tào Thạch Nghĩa rất có hảo cảm!
“Lão gia đến đây!”
Nghe thấy hạ nhân hô, ánh mắt hai người chuyển hướng cửa. Thiếu niên từ trên ghế đứng lên, mỉm cười hướng Tào Thạch Nghĩa ôm quyền nói: “Tào đại nhân, mạo muội làm phiền!”
Tào Thạch Nghĩa cũng ôm quyền đáp lễ: “Nào có, Tào mỗ cũng đang trong lúc rãnh rỗi! Mời ngồi!”
Sau khi hai người ngồi xuống, Tào Thạch Nghĩa dẫn đầu mở miệng hỏi: “Không biết khách quý tìm ta có chuyện gì quan trọng?”
Khuôn mặt đoan chính, ánh mắt thản nhiên, đối với người thái độ sơ (như lần đầu gặp) mà không xa, giữa ánh mắt lại có cỗ chính khí thản nhiên, người này thoạt nhìn là một quân tử! Đánh giá xong, Tử Li mở miệng trả lời: “Tại hạ họ Tô tên Li, cùng thúc phụ lên phía tây tìm người thân, khi đi ngang qua quý thành phát hiện trong thành bách nghiệp câu phế (trăm nghề bỏ vắng), mọi nhà đóng cửa không ra, trong lòng hết sức kỳ quái, lại phát hiện nha dịch hoành hành ngang ngược, dân chúng đau khổ không ai giúp, trong lòng nổi lên khó chịu! Lại nghe thấy Tào đại nhân ngài cương trực xem ác như cừu, trong tay lại có năm trăm hộ thành quân, hiện giờ lại đối với phủ nha làm như không quan tâm mặc chúng làm xằng làm bậy sao?”
Tào Thạch Nghĩa nghe vậy trong lòng tỉnh ngộ, Hừ! Xem ra là một tiểu hỏa nhiệt huyết đến khởi binh vấn tội đây! Trong lòng không vui nhưng trên mặt vẫn là không mặn không nhạt nói: “Tô công tử chẳng lẽ không hiểu được điều nông, thương thuế trong triều ban lệnh sao? Lân Châu không chỉ xa xôi hơn nữa khách nguyên(nguồn khách) khuyết thiếu, thương hộ khổ tâm kinh doanh nhưng tiền lợi nhuận cũng không đủ nộp thuế, như vậy bọn họ tự nhiên không muốn khai trương tác nghiệp! Về phần nha dịch ức hiếp dân chúng, nếu là lúc trước ta thật sự sẽ áp, nhưng hiện giờ Tào mỗ tay không một tốt, bảo ta như thế nào ngăn lại?”
Tử Li ra vẻ kinh nghi nói: “Sao lại nói tay không một tốt? Tào đại nhân trong tay không phải có năm trăm hộ thành quân sao?”
Tào thạch nghĩa thoáng trầm sắc mặt, “Tô công tử mới đến nhưng đối với sự tình bản thành tựa hồ thực để bụng a?”
“Tào đại nhân là trách ta xen vào việc của người khác sao?” Tử Li câu môi cười, thẳng thắn nói.
Cái này lại khiến Tào Thạch Nghĩa có chút ngạc nhiên , khi đang nghĩ ngợi như thế nào nói tiếp, chợt nghe được ngoài cửa truyền đến thanh âm chiêu bài của tiểu Nhạc: “Lão gia, lão gia ——”
Tào Thạch Nghĩa tuy tâm hỉ vì gã tới kịp lúc, nhưng ngại có khách nhân đang ở đây nên cũng không tiện biểu lộ, chỉ thấy hắn nghiêm mặt nói: “Không quy không củ, ngươi hô gọi nhỏ như vậy làm gì?”
Tiểu Nhạc đi vào tiền thính phát hiện có người ngoài ngồi, vội vàng thu lại đắc ý, theo quy củ cúi mình hướng Tào Thạch Nghĩa nói: “Lão gia, tiểu nhân có việc bẩm báo!”
Tử Li trong lòng cười thầm, tiểu hài tử này thật cùng Tồn Thủ một bên tám lạng kẻ nửa cân! Nghĩ như vậy lại không ngăn được nhớ tới Tồn Công, Minh Nguyệt, Xuân Lam, Mặc Thủ, mà tối trọng yếu là cũng nhớ đến cái người cường thế lại ôn hòa kia . . . . . .
“. . . . . . Thiếu gia, thiếu gia?” Bỗng nhiên nghe thấy thị vệ Liên Kiều phía sau nhỏ giọng kêu.
Tử Li vội vàng vẫy vẫy đầu, phục hồi tinh thần lại phát hiện Tào Thạch Nghĩa đã đứng dậy nhìn mình, một bộ biểu tình chờ đợi trả lời.
“Thiếu gia, Tào đại nhân hỏi ngài có hứng thú đến hậu viện uống mấy chén hay không?” Thị vệ thấp giọng thuật lại.
“Cung kính không bằng tuân mệnh!” Tử Li cũng đứng lên chắp tay nói.
Kỳ thật hai người nói chuyện đến lúc này đã có ý tứ tan rã trong không vui, nhưng Tào Thạch Nghĩa không biết sao bỗng nhiên muốn lưu lại thiếu niên này tiến thêm một bước bắt chuyện, có lẽ là bởi vì hắn chán đến chết, hoặc là bởi vì thân phận lai lịch thiếu niên không rõ cùng với chuyện vừa thấy mặt liền mở miệng khởi binh vấn tội!
Tử Li theo hắn đi hướng hậu viện, Tào Thạch Nghĩa làm chức giám quân, dù chưa lãnh binh đánh giặc nhưng với thân mình hắn mà nói đã xem như nửa quân nhân, nhưng sân của hắn lại bố trí thập phần nhã trí thanh u, quả nhiên là sửa không được khí khái văn nhân!
Trong viện có nhiều nhất là trúc, từng bụi cao ngất dày đặc, mà ngay cả mùa đông vạn vật yên lặng cũng vô pháp tiêu phai sắc thái thâm thúy của chúng!
Tửu tịch (tiệc rượu) nho nhỏ liền bày ra trong đình ở hậu viện, trước mặt là lưu thủy sơn giả, phía sau là trúc lâm tùng điệp. Tử Li ngồi xuống, Liên Kiều đứng phía sau, Tào Thạch Nghĩa ngồi ở đối diện, đứng phía sau hắn là tiểu Nhạc thu về không ít tin tức tiểu đạo (=vỉa hè) rất muốn nhanh phun ra nhưng cho tới bây giờ vẫn tìm không ra cơ hội chỉ có thể kiềm chế tính tình ôm bầu rượu, giống như con thỏ bị trói chân!
“Trúc diệp thanh hảo hạng, Tô công tử nếm thử, đây chính là hảo tửu trân quý đã nhiều năm ta cũng luyến tiếc uống!” Tào Thạch Nghĩa nâng ly rượu lên nói.
Tử Li nhìn chất lỏng vàng óng ánh sáng phát ra hương tửu đạm thanh trong chén, nói: “Thật không dám giấu diếm, tửu lượng của ta cực kém, bất quá Tào đại nhân thịnh tình như thế ta cũng không hảo từ chối, chén này ta kính!” Nói xong bưng ly rượu lên uống một hơi cạn sạch!
Trong mắt Tào Thạch Nghĩa nổi lên khen ngợi, Tô công tử này tuy còn trẻ tuổi, nhưng không hề có nửa điểm thái độ tiểu nhi nữu ninh (bướng bỉnh cố chấp), trực ngôn bất sảng thản ngôn bất kỵ (nói thẳng thắn không khó chịu không cố kị)!
“Hảo! Bất quá rượu này tửu độ không cao, uống một hai chén cũng không sao!” Tào Thạch Nghĩa cười nói.
Đợi mùi rượu trong miệng tán đi, Tử Li mới mở miệng nói: ” Văn chi thanh đạm, phẩm chi hương thuần (ngửi thấy thì nhẹ, thử vào thì hương thuần), lượn lờ trong miệng, đậm mà không hiển (nổi rõ), tinh tế mà lâu dài! Tào đại nhân, phẩm rượu như độc nhân, ngươi nội liễm mà thâm tàng bất lộ như thế, có phải là vì muốn ẩn dưới trời quang nên đành ở tiểu oa cư (nhà nhỏ) (=>ý chỉ giấu tài) hay không?”
Trong mắt lẫm quang (sợ hãi) chợt lóe, ánh mắt lúc trước còn có chút nhàn tản tùy ý giờ phút này tựa hồ đã ngưng tụ thành lưỡng đạo đáy hồ sâu không lường được, tập trung nhìn vào như thế nào cũng nhìn không thấu điểm cuối của nó. Tào Thạch Nghĩa đặt ly rượu xuống, khóe miệng dần dần hiện lên một mạt cười khẽ, nói: “Tô công tử quả nhiên là trực ngôn bất sảng, thản ngôn bất kỵ a!”
Tử Li cũng cười nhạt, “Đối với người thích đùa như Tào đại nhân thì nên nói là ‘ tuệ nhãn thức anh hùng ’ a!”
“Diệu tai, diệu tai! Hảo cho câu ‘tuệ nhãn thức anh hùng’! Xem ra hôm nay ta là lưu đúng người rồi!” Tào Thạch Nghĩa đồng dạng cuồng nhân vỗ tay nói, “Tô công tử, không bằng đến thư phòng ta, nơi đó còn có một vò tuyệt đối hảo tửu chờ ngài đi mở ra!”
“Vẫn là câu đó, cung kính không bằng tuân mệnh!”
“Thỉnh!”
Tiểu Nhạc ôm bầu rượu không hiểu ra sao nhìn bọn họ dần dần đi xa, dường như chợt nhớ tới cái gì giơ chân reo lên: “Lão gia, lão gia, ta có việc bẩm báo ——”