Chất Tử Điện Hạ

quyển 3 chương 40: lan phi

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Tử Li đối với việc mình bị xếp vào hàng tội phạm đặc biệt bị tình nghi là một chuyện thấp thỏm bất an, nhưng hắn vốn thiên tính vui vẻ rất nhanh lại khôi phục thành bộ dáng vô tâm vô phế, vẫn như cũ ăn được ngủ được, khi nhàn hạ liền đảo đảo tiểu đản (ném đá lướt nước), lúc nhàm chán thì ở ngay trong cung nhàn tản, nghe lén bọn cung thị nói chuyện bát quái! Hơn nữa Tử Li còn ở trong ngự hoa viên phát hiện một chỗ rất hảo, đó là cái động trong tòa giả sơn giữa thạch đình, thạch bích chỉ chứa được một người quang hoạt (bóng loáng) bằng phẳng, thật như là bị người hàng năm chà xát ra, bán nằm ở bên trong, phơi thái dương ấm áp, ngửi hương hoa khi có khi không, người cũng bắt đầu buồn ngủ.

Lúc này Tử Li nằm ở trong động nghỉ ngơi, đang lúc mông lung chợt nghe được một bên truyền đến tiếng vui đùa ầm ĩ hi hi ha ha.

“Duyên ca ca, mau tới bắt ta nha, bắt được ta sẽ đem thư trả lại cho ngươi!”

“Sắc nhi đừng làm rộn, đó là công khóa thái phó lưu cho ca ca, lộng hủy sẽ phải ăn bản thước!”

“Không nha, không nha, Duyên ca ca cả ngày đến thư viện đã lâu không có chơi với ta ! Bắt được liền cho ngươi, nếu không ta liền lập tức đem thư xé nát!”

“Sắc nhi mau đưa ta!”

“Hì hì, không!”

Tử Li nhíu mày, hảo ồn ào! Buồn ngủ đều bị tiếng ồn của bọn họ thổi sạch! Ảo não trợn mắt, bò lên thấy được hai tiểu nhân nhi đang truy đuổi trong bụi hoa! Là hai tiểu thí hài lần trước? Thiết, thật sự là oan gia ngõ hẹp!

Chính là tiểu quỷ vờ làm lão yêu thâm trầm kia đang vẻ mặt bất đắc dĩ lại có chút vội vàng đuổi theo đệ đệ.

“Sắc nhi! Ngươi như thế nào không hiểu chuyện như vậy? Mau đưa thư trả lại cho ca ca!” Bỗng nhiên một phen thanh âm nghiêm khắc lại giấu không được sủng nịch quát khẽ. Tử Li theo tiếng nhìn lại, thấy một mỹ nhân mặc tố sắc la quần, trên tóc chỉ cài mấy thứ trang sức giản dị đang dẫn theo một cung nữ hướng bên này đi tới, nàng xác thực là một mỹ nữ không hơn không kém, vẻ đẹp kia bất đồng với sự ung dung hoa quý của các phi tử khác trong hậu cung, nghiên lệ vũ mị, thật như là một đóa bạch lan hoa khiết bạch vô hạ (tinh khiết không tì vết), trường vu đoạn nhai, cao ngạo thanh lãnh (trong trẻo nhưng lạnh lùng) run rẩy theo gió, rồi lại tản ra yếu ớt cùng bất lực. Nữ nhân như vậy rất dễ dàng kích khởi ý muốn bảo hộ của nam nhân! Một khắc đối mặt đó, ngay cả Tử Li cũng không khỏi áy náy thoáng động!

Người cũng như tên, nàng chính là Lan phi!

“Mẫu, mẫu phi!” Hoành Sắc biển biển (chu chu=]) cái miệng nhỏ nhắn ủy ủy khuất khuất nói.

“Nhi thần kiến quá mẫu phi!” Hoành Duyên theo quy củ hành lễ với nàng.

“Duyên nhi đứng lên đi! Ngươi như thế nào ở đây?” Lan phi có chút kích động nhìn nhi tử từ sau khi bốn tuổi tiến vào thái học viện, liền mỗi quá niên quá tiết (lễ mừng năm mới) mới có thể trở lại bên người tương tụ (xum họp).

“Thái phó cho nghỉ nửa ngàyả, nhi thần muốn đến tàng thư thất tìm vài cuốn sách, cho nên mới ra đến đây!”

“Mau tới đây cho mẫu phi nhìn một cái!” Hoành Duyên theo lời tiến lên, Lan phi kéo tay nó đi đến đình ngồi xuống, hai mắt bỗng nhiên ửng đỏ vuốt mặt của nó nói: “Duyên nhi gầy, cơm trong thái học viện ăn ngon không?”

“Ân, rất ngon, mẫu phi không cần lo lắng!”

” Hôm nay đọc sách gì?”

” Đọc《Quốc 》của Mặc Lão!”

” Đạo lý bên trong đều minh bạch chưa?”

“Có chút hiểu được, có chút không rõ, không rõ nên nhi thần phải đi thỉnh giáo thái phó!”

“Hảo, tốt lắm!” Lan phi vui mừng lôi kéo tay nó, do dự một chút hỏi, “Duyên nhi, phụ vương ngươi có từng đi qua thái học viện?”

“Ân, đi qua ba lượt! Phụ hoàng hỏi về công khóa của chúng ta! Còn khen nhi thần!”

“Thật sự?” Lan phi hai mắt sáng ngời, nhưng lại rơi lệ.

Hoành Duyên hốt hoảng, “Mẫu phi. . . . . .”

“Làm sợ ngươi sao? Mẫu phi không có việc gì, chính là rất cao hứng !” Lan phi vội lau đi nước mắt trên mặt, lại lôi kéo Hoành Duyên nói rất nhiều.

Hoành Sắc bị bỏ qua một bên tự nhiên không cam lòng chịu vắng vẻ, quyệt miệng bò đến trong lồng ngực Lan phi làm nũng!

Ngực Tử Li có chút khó chịu nhìn một nhà bọn họ.

“Nương nương, bên kia đang tới hình như là hoàng hậu, nha, còn có Tình phi, Đức phi, nương nương, chúng ta có nên lảng tránh hay không?” Cung nữ ở một bên bỗng nhiên có chút thấp thỏm lo âu nói.

Lan phi ngẩng đầu, quả nhiên thấy hoàng hậu một thân hoa phục đang dưới một đám cung phi thị nữ vây quanh thong thả đi tới.

“Tránh không kịp!” Lan phi thần sắc thoáng cứng lại, cũng là thản nhiên mở miệng.

“Yêu, đây không phải là Lan muội muội sao? Nghe nói ngươi bị bệnh, như thế nào hôm nay rảnh rỗi đến ngự hoa viên như vậy? Thân mình tốt lắm sao?” Hoàng hậu đầu đội phượng quan, hiển lộ ung dung hoa quý như là vẻ mặt ngoài ý muốn nói.

“Lan phi kiến quá Hoàng hậu nương nương!” Lan phi hạ thấp người nói, “Cũng không phải bệnh nặng gì, hôm nay cảm thấy được tinh thần tốt hơn, cho nên đến nơi đây dạo một chút!”

Hoàng hậu được thị giả dìu tay đến thạch đắng bên cạnh ngồi xuống, thạch đắng chỉ có ba cái, hoàng hậu, Tình phi, Đức phi ngồi, những cung phi quý nhân khác cũng chia ngồi ở hai bên thạch lan (lan can đá), đứng trong đình chỉ có nô tài và Lan phi, Hoành Duyên, Hoành Sắc. Trận thế tả hữu vây quanh tựa như hiện trường thẩm vấn, Hoành Duyên tuy nhỏ nhưng vừa thấy đã biết đối phương không có hảo ý, Hoành Sắc sợ hãi tránh ở phía sau Lan phi, dắt vạt áo của nàng xem xét Hoàng hậu cười đến không rõ ý ở phía trước!

“Không phải bệnh nặng cũng không thể xem thường, muội muội chính là người phải nuôi thân mình hầu hạ bệ hạ!”

“Ai nha, tỷ tỷ chẳng lẽ chưa nghe nói sao? Bệ hạ đã vài tháng cũng chưa đi qua Lan Hinh cung ! Muội muội thân mình không khoẻ, nói vậy cũng là bởi vì hồi lâu chưa được chịu ơn mưa móc!” Tình phi ở một bên bỗng nhiên tự tiếu phi tiếu mở miệng. Lời này thật đúng là ác độc, chẳng những chế ngạo Lan phi thất sủng mà còn thóa mạ nàng như là hồ ly tinh hấp thụ tinh khí của thân thể nam nhân mà sống.

Lan phi không chịu đựng nổi lời nhục mạ cay nghiệt, mặt thoáng chốc trắng bệch. Thân thể như một đóa bạch lan trên cao nhai, sắp bị cơn gió cắn nuốt thổi gãy. Tử Li lại khó chịu đến mức tim co thắt.

Hoàng hậu cười khẽ cũng không trả lời, các cung nữ liền dâng lên trà quả.

“Hoành Duyên như thế nào ở đây? Chẳng lẽ không tới thái học viện sao?” Hoàng hậu động động nắp chén khẽ hớp một ngụm trà, bỗng nhiên nhìn Hoành Duyên cau mày nói.

“Hôm nay thái phó cho nghỉ nửa ngày. . . . . .” Hoành Duyên tiến lên kính cẩn trả lời.

Hoàng hậu khẽ đặt ly trà, ngắt lời nói: ” Quy củ thái học viện điều thứ ba, Hoành Duyên nói nghe một chút!”

Hoành Duyên cắn chặt răng nói: “Hoàng tử trong lúc học ở trường, nếu không có quá niên tiết nhật (lễ mừng năm mới và ngày hội), cho dù thái phó cho nghỉ cũng không được tự tiện ra ngoài!”

“Một khi đã như vậy, ngươi biết rõ còn cố ý phạm là sao?”

“Nhi thần biết sai!”

“Trong cung có quy củ trong cung, phạm vào quy củ, nếu là một câu ‘ biết sai ’ liền có thể được khoan thứ, vậy trong cung không phải rối loạn sao? Ngươi không thể bởi vì mẫu phi ngươi thân thể khiếm an không có tinh thần quản giáo liền tùy hứng làm bậy, bất hảo lười học, huống hồ thân là hoàng tử, ngươi càng hẳn là làm gương tốt cho nô tài phía dưới soi mẫu. Ngươi hôm nay phạm sai lầm, bổn cung nếu không trừng phạt nhất định không biết hối cải! Người tới, đem Lục hoàng tử đuổi về thái học viện giao cho chưởng viện sử trách phạt, lấy cảnh răn đe!”

“Dạ!” Thái giám ở một bên tiến lên đem Hoành Duyên mang đi.

“Muội muội sẽ không trách tỷ tỷ xen vào việc của người khác đi? Tỷ tỷ cũng là thấy muội muội tâm lực lao quá độ mới xuất ngôn quản giáo.”

“Lan phi như thế nào trách tỷ tỷ chứ?” Lan phi rất nhanh nắm lấy bàn tay nhỏ bé của Hoành Sắc miễn cưỡng cười nói.

“Vậy là tốt rồi! A, Sắc nhi đã mấy tuổi rồi ? Cũng sắp đến thái học viện đi?”

“Ba tuổi , còn có một năm sẽ vào thái học viện!”

“Bộ dạng thật giống mẫu phi ngươi, đều là nhân vật như hoa. Lại đây cho bổn cung nhìn một cái!”

Hoành Sắc nhìn hoàng hậu hướng chính mình vươn tay tới, bỗng nhiên một phen đẩy ra oa oa khóc lớn: “Ô oa —— Mẫu Dạ Xoa, ta không cần đi, mẫu phi cứu ta!” (=]]]]])

Nhóc vừa hô to như vậy, Lan phi và hoàng hậu đồng thời thay đổi sắc mặt, chẳng qua Lan phi là bị dọa, mà hoàng hậu là tức giận!

“Phốc!” Tử Li che miệng phun cười, hình dung thật đúng là chuẩn xác!

Hoàng hậu vốn là tức giận đến xanh mặt, bỗng nhiên lại nghe thấy có người cười nhạo lại tức giận đến ruột gan nóng bừng tóc nổi bão: “Hảo cho một Lan phi ngươi, ta vẫn xem ngươi như tỷ muội mà đối đãi, không thể tưởng được ngươi lòng dạ hiểm độc như thế, cư nhiên xúi giục nhi tử chửi rủa bổn cung, ngươi phải bị tội gì?”

“Hoàng hậu bớt giận!” Lan phi tái nhợt nghiêm sắc mặt quỳ xuống đất.

Tử Li vừa thấy tình cảnh không đúng lập tức bỏ chạy, trước tiên phải làm rõ ràng, Tô Tử Li hắn không phải cái loại người thấy chết mà không cứu, bỏ chạy là chạy hướng đến chỗ nào chứ, là chạy hướng ngự thư phòng của Hoành Húc, hậu cung phân tranh hắn đương nhiên không hảo ra mặt, trừ bỏ Hoành Húc hắn không thể nghĩ ra được người thứ hai càng thích hợp được chọn hơn.

“Điện hạ kim an, ” Lẫm Đức nhìn thấy Tử Li vội vàng chạy tới bước lên phía trước hạ thấp người tươi cười nói: “Bệ hạ đang nghị sự, điện hạ. . . . . .”

Tử Li gấp đến độ xoay quanh, “Hắn khi nào thì có thể rảnh a? Cấp tốc nha!”

“Này.. khó nói, điện hạ nếu có việc gấp cứ nói cho nô tài, nô tài có thể thay ngài chuyển đạt!”

“Chuyển đạt cũng vô dụng, trừ phi hắn có rảnh, ta muốn người của hắn theo ta đi nha! Không được, chờ không được !”

“Ai, điện hạ ngài bây giờ còn không thể đi vào!” Lẫm Đức vội ngăn đón Tử Li.

“Buông tay, ngươi này thịt béo!”

Đang nháo chợt nghe bên trong truyền đến thanh âm không vui của Hoành Húc: “Đã xảy ra chuyện gì?”

“Hồi, hồi bệ hạ, là Bắc Linh điện hạ. . . . . .”

“Để cho y tiến vào!”

Tử Li phanh một tiếng mở ra cửa ngự thư phòng, phát hiện trong phòng đang đứng vài tên quan viên, trong đó còn có cha của Mặc Sĩ Đông Hải. Mặc Sĩ Bằng Uy gặp lại cừu nhân hết sức đỏ mắt trừng mắt nhìn Tử Li, làm Tử Li sợ tới mức rụt lui cổ chạy tới bên người Hoành Húc.

“Hôm nay đến đây thôi, các khanh gia cáo lui đi!” Đuổi xong đại thần, Hoành Húc quay đầu lại nhìn Tử Li chạy đến đầy mồ hôi, hai má phiếm hồng nói, “Bảo bối nhi, có chuyện gì vội vả như vậy?”

Tử Li hít thở mấy hơi, nắm lên tay Hoành Húc nói: “Mau cùng ta đi cứu người, đại lão bà của ngươi đang khi dễ tiểu lão bà của ngươi, nếu không đi nàng sẽ không còn mạng!”

Hoành Húc nhíu mày, lau mồ hôi trên trán Tử Li nói: “Cái gì đại lão bà tiểu lão bà, bảo bối nhi lại ghen sao?”

“Ghen cái đầu ngươi, Hoành Húc ngươi nghe không hiểu tiếng người nga! Ai ghen! Trước đem người cứu rồi nói sau.”

Truyện Chữ Hay