Gió thổi tung mái tóc Nhạc Tri Thời.
Cậu dòm Tống Dục với vẻ mặt khờ dại nhưng lời nói thì vô cùng kiên định: “Em không sợ ạ!”
Tống Dục đã sớm đoán được câu trả lời của Nhạc Tri Thời, em ấy là một đứa trẻ rất bướng bỉnh.
Ngay sau đó Nhạc Tri Thời rũ mắt xuống: “Em chỉ thấy hơi buồn thôi, không dám nhìn mặt dì.”
Cậu coi Lâm Dung như mẹ ruột, chẳng muốn tổn thương bà chút nào cả.
Lúc thấy Lâm Dung, những lời trêu ghẹo về chuyện tình cảm của Tống Dục cứ lởn vởn trong đầu Nhạc Tri Thời.
Mặc dù chỉ là ghẹo, nhưng cậu hiểu bà luôn hy vọng Tống Dục sẽ tìm được cô gái anh yêu thương, cùng anh sống trọn một đời bình an hạnh phúc.
Nhạc Tri Thời không biết phải làm thế nào cho đúng.
“Đừng nghĩ nữa.” Tống Dục nhìn nét muộn phiền vấn vương trên khuôn mặt Nhạc Tri Thời, anh không đành lòng vứt vấn đề phức tạp này sang cho cậu.
Vốn dĩ đây đâu phải lỗi của em ấy: “Chúng ta cứ lên trên trước đã.”
“Dạ.”
Về tới ký túc xá, dì quản lý hết sức nhiệt tình hỏi thăm: “Mẹ về rồi hả?”
Nhạc Tri Thời nhỏ giọng trả lời: “Dạ, về rồi ạ.”
“Không được bệnh để mẹ lo nữa nghe chưa, lúc bà ấy chạy vào cổng xém chút nữa té đó.”
Nhạc Tri Thời nhìn những món ăn được gói ghém cẩn thận, mà Lâm Dung dành riêng cho mình.
Cậu có thể tưởng tượng ra dáng vẻ Lâm Dung lo lắng đến suýt ngã chạy vào trường, bởi có những lúc bà đi đứng không chút để tâm, điểm này khá giống với cậu.
Nhờ sự sắp xếp của Lâm Dung, Tống Dục có thể cùng Nhạc Tri Thời lên lầu, tự do ra vào ký túc xá của cậu.
Thực ra anh vẫn biết chỉ cần mình kí tên vào phiếu đăng ký, là có thể tự do ra vào ký túc xá Nhạc Tri Thời chăm sóc cho cậu.
Nhưng vì muốn được ở riêng với cậu, nên anh diện đủ lý do để ra ngoài thuê nhà.
May mắn Nhạc Tri Thời cũng thích anh, ít nhất bây giờ là vậy.
Không thì anh thực sự đã làm ra rất nhiều chuyện mà chỉ mỗi anh muốn thôi.
Cuối tuần ký túc xá không có ai, Nhạc Tri Thời mở cửa bật đèn, cậu leo lên giường của mình lật gối tìm điện thoại, bình xịt Lâm Dung để cũng ở ngay đó.
Tâm trạng hơi suy sụp, cậu bật dậy mở cửa tủ nhét hai bộ quần áo vào trong balo, thêm laptop cùng viên đá lục tùng Tống Dục tặng cậu.
Tống Dục đứng trước bàn học, phát hiện món canh gà hầm của Lâm Dung cùng các đồ ăn vặt bà gửi cho các bạn cùng phòng, đều được chia sẵn đâu ra đó.
Mọi thứ như muốn nói với anh rằng, Nhạc Tri Thời cũng là “con trai” do Lâm Dung nuôi lớn.
Tâm trạng phức tạp khiến Tống Dục mỏi mệt, xưa nay anh luôn giấu kín suy nghĩ lâu dần lại thành thói quen, bất kể ra sao anh vẫn có thể tự mình gặm nhấm hết.
Nhưng hiện tại anh không còn một mình nữa rồi, anh thề sẽ trân trọng Nhạc Tri Thời, mà quyết định này lại kéo cậu vào vực sâu của tự trách và dằn vặt.
Trong phút chốc Tống Dục hoang mang tột độ, chẳng biết nên làm gì cho phải.
“Em dọn xong rồi.” Nhạc Tri Thời thấy Tống Dục thất thần, cậu chạm nhẹ vào ngón tay anh rồi nắm chặt, nói nhỏ: “Mình đi thôi anh.”
Tống Dục gật đầu, đón lấy túi của Nhạc Tri Thời, lái xe đưa cậu tới căn nhà bí mật kia.
Trên đường cả hai như ngầm hiểu, tránh nói về chuyện xảy ra lúc nãy.
Tống Dục mở một bản nhạc piano êm dịu, xua đi không khí yên lặng trong xe.
Nhạc Tri Thời kiểm tra thông báo trong điện thoại, nhìn mười mấy cuộc gọi nhỡ mà kinh hãi, còn có tin nhắn của bạn bè trên Wechat khiến cậu sinh ra cảm giác muốn trốn tránh mãnh liệt.
Nhạc Tri Thời tắt điện thoại, không muốn lướt xem nữa.
Bất chợt cậu hy vọng Tống Dục lái chiếc xe này đưa mình đi trốn, trốn đến một nơi mà không ai có thể tìm ra.
Chẳng qua chút suy nghĩ ích kỷ ấy chỉ tồn tại được vài giây đã bị Nhạc Tri Thời đánh tan.
Cậu không thể cướp Tống Dục, càng không thể rời xa Lâm Dung và Tống Cẩn.
Nhạc Tri Thời cố sức bình tĩnh, mở điện thoại lần lượt rep tất cả tin nhắn, sau đó tắt máy.
Căn nhà chung cư cách trường học không xa, rất nhanh bọn họ đã đến nơi.
Ánh sáng dưới hầm đỗ xe mờ mịt, Nhạc Tri Thời xuống xe theo sau Tống Dục vào thang máy thì chợt hắt xì một cái, Tống Dục bèn đưa tay nhẹ nhàng ôm lấy eo cậu.
Mở cửa nhà, bên trong tối đen như mực, dường như không còn căn nhà ấm áp đẹp đẽ ban chiều nữa.
Tống Dục muốn mở công tắc đèn bên cạnh cửa nhưng bị Nhạc Tri Thời ngăn lại.
Anh muốn hỏi cậu sao vậy thì bị Nhạc Tri Thời bất ngờ ôm chặt rồi chôn mặt vào hõm vai anh.
Tống Dục chưa kịp nói gì cả, có điều cái ôm này giống như để an ủi anh vậy.
Thật kỳ lạ, cứ như việc này bọn họ chỉ được làm trong bóng tối thôi.
Cánh tay Nhạc Tri Thời bắt chéo sau lưng Tống Dục, nhẹ nhàng vuốt ve, tới khi tâm tình căng thẳng của Tống Dục dịu xuống.
Qua lúc lâu, cậu mới nói: “Em đói rồi, tụi mình uống canh nha.”
Tống Dục đồng ý và mở đèn lên.
Trong canh gà có táo đỏ, cẩu kỷ, sâm núi và bong bóng cá để bồi bổ, màu vàng tươi cực kỳ bắt mắt, vừa mở nắp mùi hương quen thuộc kia đã lan khắp nơi.
Nhạc Tri Thời lấy bát sứ và thìa sứ họ mới mua rửa sạch sẽ rồi đổ canh vào, mới uống ngụm nhỏ thì ký ức tuổi thơ lại ùa về.
Sức khỏe của cậu không tốt.lại kiêng kỵ nhiều thứ, suốt mấy năm tiểu học ngày nào Lâm Dung cũng đem đồ ăn bà làm tới cho cậu và ngồi ở căn tin trông cậu ăn.
Mọi người ở đó đều ngưỡng mộ Nhạc Tri Thời, có một “người mẹ” vừa xinh đẹp vừa biết nấu ăn.
Nên lúc nhỏ ở ngoài Nhạc Tri Thời sẽ không gọi Lâm Dung là dì Dung, vui sướng tận hưởng việc người khác khen ngợi mẹ cậu thật giỏi.
Hạnh phúc giả tạo đáng thương này, khiến bé Thời Thời cảm thấy rất thỏa mãn.
“Em ăn nhiều chút.” Tống Dục gắp bỏ vào trong chén cậu cái đùi gà.
Nhạc Tri Thời dòm Tống Dục, không biết bản thân có sai khi nói thích anh hay không? Nếu cậu chịu nhẫn nhịn, biết đâu chừng sẽ tốt cho tất cả mọi người.
Trong không gian yên tĩnh thời gian trôi qua rất chậm, Nhạc Tri Thời muốn nói gì đó để khiến Tống Dục vui lên nhưng anh cứ dặn dò mãi, cậu không chen vào được.
Anh dặn nhớ uống thuốc đúng giờ, chốc nữa sẽ kẹp nhiệt độ cho cậu, dặn gửi tin nhắn cho mẹ, anh vừa nói vừa đứng ở bồn rửa chén rửa hết chén để lên kệ.
Bình thường Tống Dục sẽ không nói nhiều như vậy, là kiểu người yên tĩnh nhất giữa bao người.
Anh nói nhiều ngược lại khiến Nhạc Tri Thời cảm thấy bứt rứt, đầu óc cậu rối như tơ vò, lòng dạ cũng loạn cào cào.
Cậu trách bản thân sao quá hồn nhiên, cho rằng chỉ cần được ở cạnh Tống Dục là như sống trên thiên đường rồi, nhưng khi tỉnh táo mới phát hiện ra thiên đường của bọn họ rất có thể trở thành địa ngục của những người mà mình yêu thương.
Có lẽ đây chính là nguyên nhân khiến Tống Dục luôn giữ kín tình cảm trong lòng.
Trời sẩm tối, Nhạc Tri Thời ngoan ngoãn nghe theo lời Tống Dục, uống thuốc, tắm rửa, đợi khi cậu trở về phòng thì phát hiện cái chăn hôm qua Tống Dục mang tới không thấy đâu nữa, Nhạc Tri Thời hơi thất vọng nhưng cậu không muốn tăng thêm gánh nặng cho anh, nên im lặng cam chịu.
Cậu nằm xuống giường, gửi cho Lâm Dung một tin nhắn là canh gà rất ngon, hỏi bà về nhà có an toàn không?
Lâm Dung trả lời rất nhanh, còn gửi cho cậu tấm hình Quả Quýt và Kẹo Đường dựa vào nhau ngủ.
[Dì Dung: Tâm trạng anh hai tốt hơn chút nào chưa con?]
Nhạc Tri Thời thành thật đáp: vẫn vậy thôi à dì.
[Dì Dung: Con dỗ anh giúp dì nha, nó có chuyện buồn là giữ trong bụng nên dì lo lắm.
Anh con lớn rồi, không muốn tâm sự với mẹ nữa.
May có con ở bên cạnh, lúc hai đứa ở cạnh nhau nó mới chịu cười thêm chút.
Anh con mà chịu mèo nheo với dì và chú giống như con, thì tốt biết bao.]
Đọc dòng tin nhắn của Lâm Dung, Nhạc Tri Thời rơi vào trầm tư.
[Nhạc Nhạc: Dì Dung, nếu ngày nào đó dì cảm thấy anh hoặc con làm dì tổn thương, vậy dì đừng giận anh ấy được không ạ? Dì giận con là được rồi, đánh con mắng con cũng được, anh ấy rất thương rất thương dì, con cũng thương dì nữa, nhưng nếu tụi con làm sai chuyện thì đó nhất định là lỗi của con.]
Lâm Dung rep rất nhanh.
[Dì Dung: Nói gì vậy ta, có phải đã làm chuyện gì mà không dám kể với dì không? Thôi nha, hai đứa đứa nào cũng ngoan cả, có gì không vui phải kể cho dì nghe, dì giúp hai đứa giải quyết, không thì cần phụ huynh làm gì chứ.
Tất nhiên dì biết hai đứa rất thương dì và thương ba, dì không bao giờ giận hai đứa đâu.]
Lát sau Nhạc Tri Thời nhận được thêm một tin nhắn nữa.
[Dì Dung: Cùng lắm thì chỉ giận vài hôm thôi, hai đứa cùng dỗ dì không phải là được rồi sao?]
Nhạc Tri Thời khịt khịt mũi.
[Nhạc Nhạc: Dạ, yêu dì ]
Ban đầu nghẹt mũi cậu đã khó chịu rồi, giờ muốn khóc càng khó chịu hơn, phải tìm miếng khăn giấy mới được.
Nhạc Tri Thời xuống giường, tìm lạnh quanh trong phòng ngủ rồi sực nhớ hồi sáng có thấy ở phòng khách nên cậu đi ra ngoài.
Nhạc Tri Thời khẽ mở cửa, từ tầng hai cậu nhìn thấy Tống Dục đang ở phòng khách, do dự thật lâu vẫn chưa đi xuống.
Bởi vì Nhạc Tri Thời phát hiện Tống Dục đang đứng trước kệ tủ màu trắng bên cạnh ghế sô pha, lục ra một lọ thuốc gì đó, đổ ra lòng bàn tay một viên, bình tĩnh lấy nước uống.
Nhạc Tri Thời nhíu mày, tưởng rằng Tống Dục cũng bị bệnh nên vô cùng lo lắng, mà lọ thuốc kia còn trông rất quen.
Tống Dục quay người, Nhạc Tri Thời hơi chột dạ chạy về phòng mình đóng cửa lại.
Cậu dựa sau cánh cửa, nghe tiếng bước chân Tống Dục đi lên lầu phát ra từ cầu thang gỗ trầm đục nặng nề.
Bước chân dừng trước cửa phòng cậu mấy giây, chẳng biết có phải ảo giác của Nhạc Tri Thời không mà tim cậu đập rất nhanh, nhưng bước chân này không dừng hẳn mà đi sang phía phòng bên cạnh.
Nhạc Tri Thời sực nhớ vì sao lọ thuốc kia trông quen mắt rồi, cậu từng thấy nó trên bàn trong ký túc xá của Tống Dục, vỏ ngoài giống y hệt.
Tống Dục bảo cậu nó là Melatonin, không cho cậu uống.
Cậu cân nhắc rồi cầm điện thoại, search xem tác dụng của lọ thuốc.
[Sử dụng Melatonin có thể giảm bớt triệu chứng rối loạn giấc ngủ, mất ngủ.]
Đọc tới câu này, lòng Nhạc Tri Thời chợt đau nhói.
Cậu tiếp tục lướt xuống dưới, xem hết tất cả thông tin.
Đêm tối trôi qua rất nhanh, hồ nước long lanh bên ngoài cửa sổ yên ả.
Nhạc Tri Thời ngắm mặt hồ, tấm kính trong suốt phản chiếu khuôn mặt buồn phiền của cậu giống như nó cũng đang nhìn cậu vậy.
Mười phút sau, Nhạc Tri Thời cố gắng nói với bản thân không nên làm phiền Tống Dục nhưng cuối cùng vẫn không nhịn được.
Cậu sợ tiếng dép ồn nên mang tất vào, chân trần chạy trên đất, hết sức nhẹ nhàng mở cửa sang phòng bên cạnh, gần như lãng phí hết nửa tiếng đồng hồ để vặn tay nắm cửa để không phát ra tiếng động.
Phòng của Tống Dục luôn tối tăm yên tĩnh như một cái động, tách biệt hoàn toàn với thế giới bên ngoài.
Anh thích kéo kín rèm, không để bất cứ tia sáng nào lọt qua.
Nhạc Tri Thời lần mò trong bóng đêm, cẩn thận nhón chân đi về phía trước.
Không bao lâu, mắt cậu dần quen với bóng tối, trông thấy giường Tống Dục thì từ từ tiến lại gần.
Nhưng vẫn bị phát hiện.
Tống Dục vươn tay mở đèn, cả căn phòng sáng bừng lên, Nhạc Tri Thời như một tên trộm ngốc nghếch hành sự thất bại, ngơ ngác đứng cạnh giường xấu hổ dòm anh.
“Sao em sang đây thế? Khó chịu hả?” Tống Dục nhích lên phía trước nhìn cậu.
Trong khoảnh khắc Nhạc Tri Thời thật hy vọng mình là bé chó giống như Kẹo Đường, thoăn thoắt nhảy lên giường ngồi bên cạnh Tống Dục nhưng không gây phiền gì cho anh cả.
Mắt cậu hơi cay cay, đi tới ngồi xuống cạnh Tống Dục.
“Em không khó chịu.” Nhạc Tri Thời giải thích: “Cũng không phải muốn sang đây dính lấy anh đâu.”
Tống Dục ngắm cậu, đôi mày vì mở đèn mà nheo chặt cũng dần giãn ra, tay anh từ trong chăn phủ lên mu bàn tay Nhạc Tri Thời, đầu ngón tay lành lạnh: “Thế không muốn dính lấy anh nữa sao?”
“Đâu có!” Nhạc Tri Thời bị hiểu lầm, vội vã phủ nhận.
Cậu chỉnh đèn xuống mức sáng thấp nhất, nằm xuống bên cạnh Tống Dục, bàn tay quấn trên người anh: “Em nhận nhiệm vụ mới qua mà.”
“Nhiệm vụ gì cơ?”
“Dỗ anh ngủ.” Giọng Nhạc Tri Thời đong đầy đắc ý.
Khóe miệng Tống Dục nhếch lên đôi chút, không nói gì.
Nhạc Tri Thời bổ sung: “Em lợi hại lắm đó nha, mỗi lần Trái Quýt nằm lên chân em, em mới sờ chút thôi là nó ngủ liền đó.”
“Thế nên em cũng sang đây sờ mó anh hả?” Giọng Tống Dục mang theo chút lười biếng, trầm thấp lại dễ nghe.
Nhạc Tri Thời lắc đầu: “Có đâu ạ, em nghiêm túc dỗ anh ngủ mà.” Nói xong cậu bèn thực hiện nhiệm vụ của bản thân, vỗ vỗ vai Tống Dục hết sức nhẹ nhàng.
Tống Dục sợ cậu lại nhiễm lạnh, nên kéo cậu vào trong chăn.
“Tay anh lúc nào cũng lạnh ha.” Nhạc Tri Thời không vui, nhớ tới một trong những tác dụng phụ của loại hormone kia là khiến nhiệt độ cơ thể giảm xuống thì đã thấy khó chịu, không vỗ vai nữa mà cầm tay Tống Dục rồi ủ chặt.
Tống Dục dòm Nhạc Tri Thời lom lom, hỏi nhỏ: “Sao tự nhiên muốn dỗ anh ngủ?”
Nhạc Tri Thời trả lời thiệt tình: “Em thấy anh uống Melatonin rồi, vừa nãy tra thử mới biết Melatonin dùng để trị chứng mất ngủ.” Cậu khẽ ngước mắt, lông mi cũng run nhẹ: “Anh thường mất ngủ, phải không?”
Tống Dục im lặng, kéo theo đó là khoảng không gian trầm mặc vô tận.
Anh thấy hốc mắt Nhạc Tri Thời ậng nước, vội nói: “Cũng bình thường thôi mà, đa số người trẻ bây giờ đều mất ngủ do thích thức khuya đó.”
“Thích thức khuya khác với muốn ngủ nhưng không ngủ được.” Cuối cùng Nhạc Tri Thời chịu hết nổi, ôm chặt Tống Dục, “Nếu không có chuyện sao phải uống Melatonin chứ? Hơn nữa thứ kia không uống thường xuyên được đâu, nhiều tác dụng phụ, ỷ lại thuốc sẽ gây stress và trầm cảm tạm thời nữa.”
Cậu dùng giọng mũi hỏi anh: “Sau này đừng uống nữa được không anh?”
Thấy Nhạc Tri Thời lo lắng ôm chặt mình như thế, Tống Dục chẳng thể làm gì khác hơn ngoài đồng ý: “Được, anh không uống nữa.”
“Nếu anh mất ngủ thì em sẽ ngủ cùng anh.” Dáng vẻ Nhạc Tri Thời cực nghiêm túc: “Em mua sách cho anh đọc, hoặc em đọc cho anh nghe luật dân sự, luật hình sự…”
“Vậy thì không cần đâu.” Tống Dục cười khẽ.
Nghe anh cười, trái tim căng như dây đàn của cậu cũng thả lỏng.
Cậu ngẩng đầu nhìn vào đôi mắt Tống Dục: “Vậy anh muốn nghe gì, em đọc cho anh nghe.”
Tống Dục cân nhắc, tựa như nghĩ ra gì đó rất hay ho: “Nhật ký của em, từ lớp tới lớp tiểu học.”
Ở Trung Quốc tiểu học bắt đầu từ lớp tới lớp .
Khuôn mặt Nhạc Tri Thời nhăn lại: “Cái này là chuyện riêng tư của em mà…”
“Thế thì thôi.” Tống Dục nói: “Cứ để anh mất ngủ vậy.”
“Được được…” Nhạc Tri Thời vội vàng đồng ý: “Đợi em tìm thấy sẽ mang qua đây, đọc cho anh nghe.” Cậu sờ lưng Tống Dục: “Hy vọng anh nghe xong đừng cười sáng đêm khỏi ngủ, chứ mấy thứ em viết lúc nhỏ nó lạ lắm á.”
“Ví dụ như hy vọng tất cả lúa mạch biến mất khỏi vũ trụ, cả thế giới nhịn hết luôn?”
“Sao anh biết hay vậy?” Nhạc Tri Thời trợn mắt: “Có phải anh xem trộm rồi không?”
“Lúc mẹ anh đưa đồ ăn đêm cho em vô tình nhìn thấy, len lén nói cho anh biết.”
“Sao vậy chớ…” Nhạc Tri Thời nghĩ tới mình bị cười trộm lâu như thế, cảm thấy rất mất mặt.
Khóe miệng Tống Dục nhếch cao, dường như đã vui hơn ban nãy.
Vậy thôi cũng khiến Nhạc Tri Thời thỏa mãn, dán mặt vào cần cổ Tống Dục: “Em ước ngày nào anh cũng vui vẻ.”
“Nào có ai ngày nào cũng vui đâu em.” Tống Dục trả lời.
Nhạc Tri Thời đưa ra một ngoại lệ: “Được ở cùng với anh, ngày nào em cũng vui cả.
Vui một giờ cũng là vui.”
Dứt câu thì giọng cậu chợt nhỏ dần, chôn ở hõm vai Tống Dục, yên lặng thật lâu.
Tống Dục cho rằng cậu không muốn nói nữa, tính thúc cậu về phòng ngủ.
“Anh ơi.” Nhạc Tri Thời chợt lên tiếng, chất giọng buồn buồn quấn giữa hai người bọn họ.
“Nếu ở cạnh em khiến anh thấy đau khổ thì anh cứ nói với em, được không anh? Em sẽ không bướng bỉnh cứng đầu bám lấy anh đâu.”
Trong phòng yên tĩnh tới mức, Nhạc Tri Thời có thể nghe rõ nhịp tim Tống Dục đang nặng nề đập trong lồng ngực.
Không biết qua bao lâu, Tống Dục mới trả lời cậu.
“Được ở cạnh em, anh rất vui nhưng cũng thấy buồn.” Giọng anh hơi khàn: “Giống như gom hết mọi điều tốt đẹp trong đời người lại vậy, không phải chỉ muốn thôi đâu, mà là rất muốn.”
Nhạc Tri Thời ôm chặt Tống Dục muốn an ủi anh, giúp anh bớt căng thẳng.
Nhưng ngay sau đó cậu nghe anh thì thào.
“Nhưng nếu em rời xa anh, thì anh chỉ còn lại nỗi buồn thôi.”
Câu nói ấy khiến Nhạc Tri Thời vô cùng xót xa và không nỡ.
Tống Dục đêm nay rất khác thường ngày, hoặc do cậu chưa từng thấy dáng vẻ này của anh trước đây.
Anh giống như chú mèo thầm lặng liếm láp vết thương, hình tượng trước mặt Nhạc Tri Thời luôn là kiên cường kiêu ngạo.
“Mặc dù anh đồng ý cùng em thử một lần.” Tống Dục vuốt mái tóc Nhạc Tri Thời: “Nhưng quyền chủ động nằm trong tay em, nếu em cảm thấy sợ, không muốn làm tổn thương người khác thì bất cứ lúc nào em cũng có thể rút lui, chúng ta sẽ trở về mối quan hệ trước đây.”
Nói xong anh lại bổ sung: “Anh vẫn sẽ đối tốt với em.”
Từng câu từng chữ đều khuyên bảo nhưng Nhạc Tri Thời sao chịu, cậu không muốn bị xem như trẻ con nữa, nhất là sau khi biết nếu thiếu cậu Tống Dục sẽ rất buồn khổ.
“Anh nói vậy thì sao em rút lui cho được?” Giọng cậu nhuốm màu giận dỗi: “Nếu phải rời xa anh, bọn mình chẳng thể trở về như trước kia được đâu.
Anh khỏi đối xử tốt với em làm chi, em khóc liền cho anh coi.”
“Lúc em và anh bên nhau, anh sẽ ôm em ngủ, vuốt ve mặt em, hôn lên tay em, cười ấm áp với em.
Nhiều ưu đãi ngon lành như vậy mà anh bắt em quay về như lúc ban đầu, em không chịu đâu.”
Tống Dục cười khổ: “Vậy em sẽ làm sao?”
Nhạc Tri Thời không kiềm được nước mắt, cậu quay đầu đi để Tống Dục không phát hiện.
“Em sẽ trốn đến một nơi không ai có thể tìm thấy.”
Cậu sẽ mang theo viên đá nhỏ mà Tống Dục tặng, cùng cuốn sách toán mà Tống Dục từng đọc cho cậu nghe.
Từ ngữ trong cuốn sách đó quá khó hiểu nhưng đời người dài lắm, cậu sẽ đọc hết nó.
“Em muốn sống một mình cả đời sao?” Tống Dục hỏi.
“Dạ.” Nhạc Tri Thời nghĩ, mình nói vậy có phải ích kỷ quá không? Hay cậu nên giống như mấy đôi nam nữ si tình trong phim tự tử vì tình, mới bày tỏ hết được sự nghiêm túc trong lòng mình với anh? Nhạc Tri Thời vội giải thích: “Ba mẹ em vắn số, em muốn sống thay họ thêm vài chục năm nữa.”
Nhạc Tri Thời nói rất hồn nhiên giống như đang đùa vậy, nhưng Tống Dục bỗng ôm siết cậu như muốn hòa tan cậu vào thân thể mình.
Thật lâu sau, anh thả Nhạc Tri Thời ra, nói: “Chẳng ai sống nổi khi ở một mình cả.”
Câu này Tống Dục nói với Nhạc Tri Thời, nhưng giống như tự nói với chính mình.
“Vậy thì anh đừng buông tay em nhé?” Nhạc Tri Thời hôn cổ anh: “Đừng coi em là trẻ con nữa, em lớn thật rồi, bất kể xảy ra chuyện gì em cũng sẽ gánh vác cùng anh.”
“Em biết mình không phải.
Hôm nay nhìn thấy dì Dung, em thấy bản thân tội lỗi chất chồng, hai người họ tốt với em như vậy, coi em như con ruột mà nuôi lớn, thế mà em lại cướp anh đi.”
“Đây không phải lỗi của em.” Tống Dục nói.
Nhạc Tri Thời sửa lại lời anh: “Đây cũng không phải lỗi của anh.”
Cậu chầm chậm ngẩng đầu, hôn lên cằm Tống Dục, nhìn thẳng vào mắt anh, “Anh ở cạnh em sẽ có niềm vui lẫn nỗi buồn, còn rời xa em thì còn mỗi nỗi buồn thôi, vậy em không thể bỏ anh lại một mình được.
Anh cứ giữ lại phần vui vẻ ấy, rồi đưa tất cả nỗi buồn cho em.”
“Dù sao em chỉ cần anh thôi, đến đau buồn cũng biến thành hạnh phúc.”
Tống Dục thật sự không biết Nhạc Tri Thời lấy đâu ra nhiều cảm xúc ấm áp như vậy, tựa như cây xanh liên tục hấp thụ khí CO và thải ra khí O vậy, tiêu hóa mọi năng lượng tiêu cực trong anh và trả lại anh nụ cười.
Cậu như một vật thể đặc biệt xuất hiện trong cuộc đời anh, là năng lượng cực lớn chẳng thể đong đếm.
“Được.” Tống Dục luôn không có cách từ chối cậu, nên quyết định không phản kháng nữa.
“Anh đã nói sẽ trân trọng em, trước khi em thay đổi quyết định, anh sẽ không bỏ lại em đâu.”
“Em không thay đổi đâu.” Nhạc Tri Thời rất kiên định: “Chỉ cần anh còn cần tới em.”
Tống Dục ôm Nhạc Tri Thời như ôm chặt lấy một con búp bê.
Da thịt họ chạm vào nhau, hơi ấm của Nhạc Tri Thời dần dần truyền vào cơ thể khiến anh nhẹ lòng.
Nhạc Tri Thời vừa vỗ lưng cho anh, vừa kể anh nghe những chuyện lúc nhỏ hai người cùng nhau hái sen, cùng nhau trồng sơn trà, bên nhau trong mùa hè bất tận tại cánh đồng hoa hướng dương và vườn thực vật ở công viên Giang Than.
Đến cuối cùng, âm thanh của cậu nhỏ dần, động tác tay cũng chậm lại.
Trái tim cậu vì Tống Dục mà lo lắng không yên, đầu óc rối bời kéo dài mãi tới trong cả giấc mơ.
Hôm sau Nhạc Tri Thời lên cơn sốt nhẹ, chẳng biết có phải do đêm qua hóng gió không nữa.
Cậu bị Tống Dục xách đi bệnh viện, truyền thuốc tận hai tiếng.
Tống Dục ở cạnh cậu viết luận văn, cậu yên tĩnh dựa vào vai Tống Dục ôm điện thoại cày anime, tám chuyện với Tưởng Vũ Phàm.
Thỉnh thoảng Tống Dục liếc sang, phát hiện Tưởng Vũ Phàm đang nhét cơm chó cho Nhạc Tri Thời, gửi cả đống ảnh chụp yêu đương.
Lúc rời khỏi bệnh viện thì đúng giờ cơm chiều, khẩu vị Nhạc Tri Thời không tốt nên ăn rất ít.
Tống Dục ép cậu uống canh sườn heo ngó sen, mới kết thúc được bữa cơm này.
“Khoan hãy về nhà được không ạ? Em muốn tới chỗ này chút, ở trong trường ấy.”
Tống Dục nhìn cậu: “Em muốn ngày mai bị tiêm thuốc nữa không?”
“Sẽ không cảm lạnh nữa đâu.” Nhạc Tri Thời hết sức hồn nhiên đẩy hết trách nhiệm sang cho anh, lèm bèm: “Nói không chừng do tối hôm qua anh giật chăn của em ấy chứ…”
Tống Dục nghiêng đầu, im lặng dòm cậu chằm chằm.
“Thôi thôi, là do em tự đá ra ạ.” Nhạc Tri Thời vội ôm tay anh: “Tối nay anh phải ôm em thật chặt đó nha, vậy thì em sẽ không đá chăn nữa.”
Ngoài đường người qua kẻ lại, Tống Dục dùng tay bịt miệng Nhạc Tri Thời, tới khi người ta đi khuất mới buông ra.
“Em nói gì vậy?” Giọng Tống Dục hơi lýnh quýnh khiến Nhạc Tri Thời không hiểu gì.
Miệng thì từ chối, nhưng cuối cùng Tống Dục vẫn theo Nhạc Tri Thời tới nơi cậu muốn tới.
Hai người lanh quanh trong sân trường rất lâu, Nhạc Tri Thời dẫn trước, càng đi càng xa.
“Giờ em muốn đi đâu? Nói anh nghe rồi anh dẫn em đi.” Tống Dục hết nhịn nổi.
Nhạc Tri Thời dòm điện thoại, xua tay: “Chắc chắn anh không biết chỗ này đâu, thề luôn!”
“Nghe đây: Anh năm tư, em mới là tân sinh viên năm nhất.”
“Xì.” Nhạc Tri Thời không thèm ngẩng đầu, đưa tay ra muốn bịt miệng Tống Dục nhưng bị tóm lấy.
Cuối cùng bọn họ tìm thấy trên núi Sư Tử sau tán hoa anh đào, có một con đường nhỏ bằng đá từ chân núi nối dài lên đỉnh.
Ở đây cực kỳ vắng người, Nhạc Tri Thời nắm cổ tay Tống Dục kích động hơn đi Tây Thiên thỉnh kinh: “Chỗ này nè, tìm thấy rồi!”
Tống Dục nghi hoặc nhướng mày, ở đại học W có vô số lối nhỏ, bình thường anh không đi vào vì nó bất tiện lại chẳng có lợi ích gì.
“Thì sao hửm? Nếu em muốn lên ngắm hoa anh đào, có rất nhiều cách…”
Nhạc Tri Thời không đợi anh nói xong đã ngồi xổm xuống, chỉ về phía mặt đất: “Anh nhìn nè.”
Tống Dục cúi đầu, lúc này mới nhận ra trên đường được khảm rất nhiều đá cuội, có năm chữ ghép lại.
Nhạc Tri Thời đọc to: “Mời, lên, đường, tình, yêu!”
Bỗng nhiên anh muốn bật cười: “Cái này do Tưởng Vũ Phàm nói với em phải không?”
Nhạc Tri Thời đứng dậy: “Cậu ấy bảo tuần trước bạn gái đưa cậu ấy tới đây, rất thú vị.” Cậu thì thầm: “Em thích đá mà.”
Nói xong, cậu kéo Tống Dục: “Đi thôi, mời lên đường tình yêu!”
Tống Dục cho rằng cả đời mình sẽ không làm những chuyện ấu trĩ như này, thế mà giờ anh chẳng những làm mà còn cảm thấy vui nữa chứ.
Hai người kề sát nhau, từng bước đi lên trên.
Ngoại trừ năm chữ ở lối vào, dọc đường còn rải rác rất nhiều thơ cổ và thơ tình được xếp bằng đá cuội.
Nhạc Tri Thời bảo hồi thập niên tám mươi, có giảng viên đưa sinh viên đi lao động ngoài giờ làm ra đó.
“Vị giảng viên này lãng mạn ghê.” Nhạc Tri Thời nói, “Chữ xếp bằng đá thật dễ thương.” Chợt cậu trông thấy một viên đá trong suốt màu vàng, “Viên này đẹp quá, y như ngọc vậy.”
Tay Tống Dục nhẹ nhàng phủ lên vai cậu, “Đây là keo thạch tủy của Silic Dioxit, phần màu xanh kia là vì có chứa đồng.”
Nhạc Tri Thời dòm anh: “Bị anh giải thích xong mất đẹp luôn á.”
Tống Dục nhướng mày, không đồng ý, “Khoa học chỉ rõ bản chất của lãng mạn còn gì.”
“Được rồi, em cãi không lại anh.” Nhạc Tri Thời kéo Tống Dục đến chỗ các phiến đá, trên đó viết rằng:
“Trên đồng cỏ bời bời
Hằng năm héo lại tươi.”
“Tình ta nếu được dài lâu, đâu cứ phải sớm sớm chiều chiều.”
Đọc tới đây Nhạc Tri Thời tráo lại, nhìn mặt đất nói: “Xếp sai rồi, là cửu trường thời.”
长久时: Có nghĩ là tồn tại mãi mãi theo thời gian, còn 久长时 kéo dài mãi theo thời gian.
Đại ý là tồn tại mãi mãi thì nó chỉ đứng ở đó thôi, còn ý ẻm muốn là tình cảm có thể trải dài theo thời gian.
Bọn họ bước dần đến gò đất cao trên ngọn núi nhỏ, chưa gì đã tới tận cùng của con đường.
Xung quanh đều là cây xanh vây kín, vắng lặng êm ả.
“Tới cuối đường rồi.” Nhạc Tri Thời lẩm bẩm, chỉ cho Tống Dục xem mấy chữ: “Anh coi kìa.”
Những viên đá cuội đơn giản xếp thành bốn chữ ngắn gọn, nhưng đã đúc kết trọn vẹn tình cảm bao năm qua của hai người.
“Tình ý dài lâu.” Tống Dục khẽ đọc.
Tranh thủ không có ai, Nhạc Tri Thời nắm tay anh: “Chúng ta đã đi qua con đường tình yêu, kinh nghiệm đầy mình rồi.
Đừng lo lắng gì cả, mọi chuyện đều sẽ tốt thôi.”
Tống Dục bật cười: “Em thì có kinh nghiệm gì chứ…”
Vừa nói xong, Nhạc Tri Thời chợt nhón chân hôn nhẹ môi anh.
Giống như mùa thu ở thành phố này vậy, ngắn ngủi nhưng đẹp đẽ.
Cậu rất căng thẳng lùi về vị trí an toàn, cũng buông lỏng tay, mím môi hoang mang nhìn xung quanh.
“Kinh nghiệm hôn lần đầu ạ.” Nhạc Tri Thời ấp a ấp úng nói, còn đè nhỏ giọng xuống.
Ánh chiều tà ấm áp chiếu lên khuôn mặt cậu, đến mái tóc mềm mại cũng nhuộm thành sắc cam.
Tai cậu đỏ au, bị ánh mặt trời rọi vào lộ ra mạch máu lờ mờ như cái vỏ ốc màu vàng.
Tống Dục chăm chú ngắm, hy vọng ánh chiều tà có thể xuống chậm một chút, bởi vì khoảnh khắc này thật đẹp làm sao.
Nhưng anh cũng mong ánh trời lập tức biến mất đi, để trong bóng tối anh được ôm lấy Nhạc Tri Thời.
“Có phải anh không vừa lòng không?” Biểu cảm Nhạc Tri Thời có chút ảo não, ngẩng đầu: “Chắc anh không vừa lòng rồi.”
Hai tay Tống Dục để trong túi áo khoác, khuôn mặt thản nhiên: “Ừm, có chút chút.”
“Vậy em thử lại lần nữa nha? Cái đó không tính.”
Tống Dục bước lên thu ngắn khoảng cách giữa hai người, lồng ngực dán lấy nhau, anh nói: “Được chứ.”
Nhạc Tri Thời trộm nhìn xung quanh, hôn vội cái thứ hai rồi nhanh chóng lùi nửa bước nhỏ, cực kì nghiêm túc hỏi xem cảm nhận của anh: “Thế nào ạ?”
Đối tượng yêu đương của cậu có chút khó chiều, khóe môi nhếch cao nhưng vẫn lắc đầu: “Vẫn chưa vừa lòng.”
Nhạc Tri Thời nghĩ bản thân nên đào một cái hố: “Em thấy mình chẳng thể làm vừa lòng anh.”
Tống Dục nhướng mày: “Không sao, anh sẽ cho em thật nhiều cơ hội.”.