Câu cuối cùng, cho dù trong mơ Tống Dục cũng chưa từng dám nghĩ tới.Phản ứng đầu tiên của anh chính là cảm thấy mình nghe lầm rồi.
Nhạc Tri Thời chỉ nói chuyện dị ứng, chứ không phải gì khác, dù sao tối nay anh cũng không được bình thường, lúc lái xe anh còn muốn chết đi mà.
Đối mặt với tình cảm của Nhạc Tri Thời, Tống Dục chưa bao giờ cho bản thân cơ hội vọng tưởng.
Trái đất rộng lớn như vậy, cơ hội để hai người gặp nhau rất nhỏ bé, nhưng bọn họ lại có thể trở thành người thân và bên cạnh nhau cả đời.
Anh còn dám đòi hỏi gì nữa chứ?
Vì lối suy nghĩ này khiến anh đối xử với Nhạc Tri Thời vô cùng ích kỷ, luôn cho rằng cậu lớn lên dưới sự yêu thương bảo bọc thì sẽ trở nên giản đơn khờ dại.
Thậm chí Tống Dục chưa từng để ý Nhạc Tri Thời có mất mát gì, vì anh cảm thấy cậu đang sống vô cùng hạnh phúc.
Đến khi trưởng thành, bỗng chốc Nhạc Tri Thời tan vỡ trước mặt anh, lần đầu tiên Tống Dục cảm thấy vừa mù mịt vừa luống cuống, chẳng biết nên làm gì cho phải.
Bàn tay anh bao bọc mu bàn tay của Nhạc Tri Thời, dường như có một loại cảm giác tuyệt vọng cuồn cuộn xông tới, khắc sâu vào trong tim Tống Dục.
Anh quả nhiên là một tảng đá thất bại, ngoài mặt thì cứng rắn, nhưng nội tâm lại yếu đuối đến đáng thương.
Tống Dục xoa đầu Nhạc Tri Thời, hết sức khẽ khàng gọi tên của cậu, kéo cậu vào trong ngực mình.
Thực ra Nhạc Tri Thời không muốn để Tống Dục nhìn thấy mình khóc, không muốn để anh nhìn thấy sự yếu đuối của mình, nhưng suy cho cùng cậu vẫn chưa đủ lớn, cậu có giới hạn riêng nhưng chỉ nhịn được đến thế thôi.
Cậu chôn mặt vào vai Tống Dục, nước mắt thấm vào từng sợi vải.
Nói ra hết mọi chuyện, Nhạc Tri Thời cũng cảm thấy nhẹ lòng.
Cậu vốn không đặt nhiều hy vọng nên chẳng đợi chờ sự hồi đáp, Tống Dục luôn đối xử tốt với cậu, anh sẽ không từ chối thẳng thừng như những người khác, chắc còn khuyên bảo cậu nữa.
Cảm cúm khiến Nhạc Tri Thời vừa mơ hồ vừa tỉnh táo, cậu đã dự đoán được những lời Tống Dục sắp nói, thuyết phục bản thân đừng nên khóc nữa, vì như thế rất xấu.
Tay của Tống Dục nhẹ nhàng vỗ lưng Nhạc Tri Thời.
Mấy năm trước, Tống Dục vẫn chưa biết cách an ủi người khác, Nhạc Tri Thời đã nắm lấy tay anh rồi đặt lên lưng mình, dạy cho anh biết an ủi là phải vỗ thế này.
Nhạc Tri Thời lại kìm không được cảm giác khó chịu, phát hiện mình đã gây sự quá mức rồi.
Cậu giống như luôn liên tục ép buộc Tống Dục, ép anh ở bên cậu suốt ngày mưa dông, ép anh cho phép cậu ở lại, cũng ép anh ở trước mặt mọi người thừa nhận anh là anh trai cậu.
Nhưng hiện tại, bản thân kích động đã phá vỡ quan hệ giữa hai người, cậu phải đối mặt với anh trai thế nào đây, phải làm gì mới có thể phục hồi như cũ.
Cậu thật sự không muốn trở thành phiền phức của Tống Dục.
Nhạc Tri Thời rơi vào hối hận.
Nhưng cái ôm của Tống Dục thật sự làm người ta quyến luyến, là liều thuốc an thần hiệu quả nhất thế giới này.
Cậu chẳng sợ trước mắt mình có bao nhiêu tấm gương đã thất bại, chẳng sợ khi chui vào sẽ máu chảy đầm đìa, cậu chỉ ngửi thấy mùi hoa hồng nồng nàn ngọt lịm mà thôi.
Nhạc Tri Thời không khóc nữa, cậu nhạy bén phát hiện hơi thở và động tác của Tống Dục do dự và chần chừ, hệt như đang muốn nói điều gì.
Cậu rất sợ, sợ lúc này sẽ bị đẩy ra nên vội vã vòng tay ra sau lưng Tống Dục rồi ôm chầm lấy anh.
Quả nhiên Tống Dục mở miệng: “Em có thể nói lại những lời vừa nãy, một lần nữa được không?” Giọng anh rất trầm xen lẫn sự hoang mang bối rối hiếm thấy, giống như vấn đề nằm ở chỗ anh vậy.
Thậm chí, anh còn không dám thuật lại những gì mình nghe được.
Nhạc Tri Thời ngạc nhiên, cậu không biết Tống Dục đang đùa cái gì, hay là anh muốn chế giễu tình cảm của cậu sao?
“Em nói em thích anh.” Nhạc Tri Thời chôn mặt, giọng nghẹn ngào nhấn mạnh: “Là thật.”
Cậu cảm thấy cơ thể Tống Dục hơi buông lỏng, lồng ngực êm ái của anh cũng nhẹ nhàng nhấp nhô, không biết có phải là bị cậu doạ rồi không.
Nhạc Tri Thời ngẩng đầu nhìn anh bằng đôi mắt sưng đỏ, nhỏ giọng gọi anh trai.
Vẻ khổ sở trên mặt Tống Dục hiện lên không rõ ràng, anh vẫn cười.
Anh nắm lấy tay Nhạc Tri Thời, ngón tay nhẹ nhàng mơn trớn cánh tay nổi nốt đỏ dị ứng.
“Sao vẫn còn dị ứng…” Tống Dục thì thào.
Nhạc Tri Thời nghĩ, quả nhiên anh vẫn còn hoang mang ngờ vực.
Từ ngày cậu xuất hiện trong cuộc sống của Tống Dục, không biết đã mang đến cho anh bao nhiêu phiền phức rồi.
Rõ ràng anh chẳng hề làm gì sai cả.
Nhạc Tri Thời nghe tiếng mưa rơi rả rích ngoài cửa sổ, tí tách truyền vào trong căn phòng.
Căn phòng này thật sự rất tốt, là phong cách Tống Dục thích, rèm cửa sổ sát đất phòng ngủ che khuất tất cả mọi thứ, ban ngày chắc hẳn nhìn thấy khung cảnh rất đẹp.
Đẹp hệt như viên đá lục tùng kia vậy.
Nhạc Tri Thời nghĩ trong lòng, chí ít người đầu tiên nhận được quà lưu niệm và người đầu tiên sử dụng căn phòng này đều là mình.
“Nhạc Tri Thời.” Giống như đã trôi qua một thế kỷ, Tống Dục cuối cùng cũng đồng ý nói chuyện với cậu.
Anh rũ mắt, tay vẫn nắm lấy cánh tay của cậu, giọng nghiêm túc: “Những lời anh sắp nói ra đây, vài chỗ có thể sẽ khiến em hiểu nhầm, nhưng anh chưa bao giờ muốn lừa gạt hay nghi ngờ về em cả.
Chỉ là anh cần phải cân nhắc thật kĩ, em hiểu không?”
Anh nhíu mày, cách mười centimet nhìn Nhạc Tri Thời, đến khi cậu đỏ mắt gật đầu mới nói tiếp: “Hiện tại em đang bệnh, vừa mới hết sốt cao, không phải thời điểm tốt nhất đưa ra quyết định.
Chuyện này em đã suy nghĩ kĩ chưa, hay em vẫn còn nghi ngờ, em phải phân biệt không rõ tình cảm em dành cho anh là tình thân, hay là…”
Anh do dự một lúc, khó khăn nói ra hai chữ “tình yêu”.
Dứt lời, Tống Dục chợt nghĩ ra gì đó, anh túm lấy tấm khăn lông màu kaki trên chăn khoác lên vai Nhạc Tri Thời rồi trùm lấy cậu.
“Bây giờ em có thể trả lời không?” Nhạc Tri Thời cố kiềm trận ho khan.
Tống Dục gật đầu, nhìn thẳng vào mắt cậu.
“Em đã từng rối rắm, nhưng bây giờ em xác định rõ.” Nhạc Tri Thời cúi thấp đầu, nhìn chằm chằm vào ngón tay thon dài của anh, kéo theo giọng mũi nói: “Tống Dục, em mười chín tuổi rồi.”
Chắc vì hơi thở đứt quãng nên chất giọng Nhạc Tri Thời khá nhẹ.
Tống Dục không nhẫn tâm vạch trần chuyện cậu còn chưa đến sinh nhật.
Nhạc Tri Thời cảm thấy Tống Dục chưa tin nên hỏi anh: “Vậy theo anh phải như thế nào mới gọi là tình yêu ạ? Anh là người em thích nhất, ngoài anh ra em không có cảm giác với bất kì ai cả, em chỉ muốn ở cùng với anh suốt hai mươi tư tiếng đồng hồ.
Em thích ôm anh, lúc đi cùng sẽ muốn nắm tay anh.
Lúc ngồi trên cầu nhìn thấy đôi tình nhân kia hôn nhau, em…”
Giọng cậu chợt nhỏ xuống, mất dần sức lực: “Em cũng muốn hôn anh.”
Lúc bày tỏ tình yêu, phải thể hiện sao cho thật lãng mạn.
Nhưng Nhạc Tri Thời thì không ổn rồi, cậu vẫn còn nhỏ nên chưa có nhiều kinh nghiệm, căng não mãi mà vẫn không nghĩ ra được câu nào rung động lòng người.
Cậu chỉ có thể cẩn thận mổ xẻ tình yêu nồng nhiệt của mình ra cho anh thấy.
Trời sinh Tống Dục có ngoại hình khiến nhiều người yêu thích còn mình chỉ là thằng nhóc nghèo rớt mồng tơi, nói cháy túi cũng không quá, so với Tống Dục thì mình giống như ngọn cỏ ven đường vậy.
Tống Dục nâng tay, chạm vào rồi vuốt ve mặt cậu, tựa như anh muốn nói gì đó.
Nhưng cuối cùng vẫn lẳng lặng không thốt nên lời.
Nhạc Tri Thời hơi hoa mắt, hỏi anh: “Có phải anh thấy sơ sài lắm đúng không ạ?”
Tống Dục lắc đầu: “Không, anh hơi bất ngờ mà thôi.”
Nào có ai ngờ rằng, em trai cùng lớn lên lại có những suy nghĩ không an phận như vậy.
“Anh ơi…” Nhạc Tri Thời mím môi, muốn hỏi lại nuốt xuống.
Mí mắt mỏng đến mức có thể nhìn thấy mạch máu, lông mi cậu run nhẹ: “Vừa nãy em ngắt lời anh, bây giờ anh nói tiếp đi.”
Cơn mưa ngoài cửa sổ dần thăm thẳm, Nhạc Tri Thời hy vọng đừng có sấm, nếu không cậu sẽ càng trở nên nhếch nhác.
Tống Dục nghe xong lời tỏ tình của cậu rồi, sẽ không muốn ở bên cậu nữa.
Thật ra, Tống Dục không thích nhìn thấy dáng vẻ Nhạc Tri Thời cẩn thận dè dặt như vậy.
Lúc nghe cậu bày tỏ, lòng anh vừa vui cũng thấp thỏm lo âu, cảm thấy dường như tất cả là do chính tay mình thúc đẩy.
Nhiều năm trước anh tự tay đút bánh ngọt cho cậu, nên giờ đây cậu nhân mầm những điều ngọt ngào ấy trả lại cho anh.
Còn tương lai phía trước thế nào, anh không cách nào đoán được.
“Nhạc Nhạc.” Tống Dục cầm ngón tay của Nhạc Tri Thời: “Vì sao em nghe thấy anh thuê phòng thì đột nhiên tức giận?”
Nhạc Tri Thời sửa lại: “Em không phải tức giận, em khổ sở.” Sau đó cậu chậm rãi giải thích: “Bạn học đều nói anh có người mình thích rồi.
Em cho là anh muốn giống với anh Tần Ngạn, sống chung với người mình yêu, rồi trốn tránh em như hồi học trung học.”
“Anh thích người như thế nào?” Nhạc Tri Thời kiềm chẳng đặng hỏi.
Bàn tay to lớn của Tống Dục bao lấy tay Nhạc Tri Thời, quẳng vấn đề lại cho cậu: “Em thấy nghĩ sẽ là người như thế nào?”
Nhạc Tri Thời cúi đầu, ỉu xìu liệt kê ra những điều kiện mà mình đã cân nhắc rất nhiều lần: “Rất chín chắn, độc lập, không động một tý là quấn lấy anh, cho anh không gian riêng tư… tốt nhất cũng xinh đẹp một chút.” Điều kiện cuối là cậu tự cho thêm, cậu cảm thấy Tống Dục không phải người quá để ý vẻ ngoài, nếu không thì chị Nam Gia rất phù hợp.
Cậu không phát hiện mình vẫn luôn cau mày, cho đến khi Tống Dục nhẹ nhàng xoa mi tâm cho cậu: “Xem ra thẩm mỹ của chúng ta không giống nhau rồi.”
Nhạc Tri Thời giương mắt nhìn anh, môi mím chặt.
“Trừ điểm cuối cùng ra, những cái khác đều không phù hợp.” Tống Dục nhìn cậu, ánh mắt ấm áp: “Thậm chí còn hoàn toàn ngược lại.”
Nhạc Tri Thời vẫn chưa phản ứng kịp, còn khịt mũi, hơi ghét bỏ thẩm mỹ của anh: “Anh thế mà thích người trẻ con, dính người, thích quấn lấy anh sao?” Trách không được anh không thích chị Nam Gia.
“Đúng vậy.
Anh thích một tên nhóc khờ xinh đẹp.”
Tống Dục thẳng thắn chân thành bày tỏ xong thì sáp đến, hôn lên trán Nhạc Tri Thời.
Động tác bất ngờ không kịp phòng bị này doạ Nhạc Tri Thời ngẩng đầu, đôi mắt mở lớn bị hơi nước phủ mờ, ánh mắt nhìn Tống Dục tràn ngập nghi ngờ pha lẫn kinh ngạc.
Cậu giống như bé chó nhỏ bị quả táo đập đến ngơ vậy, đôi mắt chớp chớp mấy lần vẫn chưa hiểu đã xảy ra chuyện gì.
Cậu yếu ớt gọi một tiếng ‘anh trai’, mỗi lần quýnh quáng cậu đều sẽ gọi như vậy.
“Chí ít bây giờ, em đừng gọi anh thế chứ?” Tống Dục cười khổ: “Không cần phải nhắc nhở anh đâu.”
“Đã từ rất lâu, anh đã không muốn chỉ làm anh trai em nữa rồi.”
Anh như đang đi trên lớp băng mỏng vậy, đấu tranh giãy dụa thật lâu, một bên là đạo lý luân thường, một bên là tình yêu thầm kín bấy lâu.
Bất kể bên nào, cũng đều là dung nham nóng rực cháy mãi không thể lụi tàn.
Nhìn thấy nước mắt Nhạc Tri Thời lại bắt đầu ứa ra, Tống Dục đưa tay lên xoa mắt cậu: “Không có người khác, trước giờ chưa từng có.”
Anh không nỡ để Nhạc Tri Thời buồn, chỉ cần cậu vẫy tay một cái, anh sẽ trực tiếp nhảy xuống chẳng chút đắn đo.
Sự lo lắng và đấu tranh dài đằng đẵng mấy năm qua, lại không chống đỡ nổi một câu nói ‘Đừng từ chối em’ của Nhạc Tri Thời.
Nhảy xuống cũng được, cho dù là sai thì anh cũng sẽ đứng trước mặt Nhạc Tri Thời, thay cậu gánh chịu tất cả.
Ngón tay Nhạc Tri Thời tê rần, đầu óc còn trống rỗng mờ mịt hơn lúc trước, cơ thể yếu ớt sau khi sốt cao làm suy nghĩ cậu cũng chậm chạp theo, cau mày đầy bất an.
Cậu không còn để ý mình có con nít hay không, mà vô thức hỏi anh: “Thật sao ạ?”
Tống Dục nghiêm túc gật đầu: “Anh cũng có thể trả lời câu mà em hỏi trước khi khóc.
Căn phòng này anh thuê là vì em chứ không phải để trốn tránh em, bởi vì em hay bị bệnh, ở kí túc xá không tiện chăm sóc em, về nhà lại xa quá, dù sao thì cũng phải có chỗ cho em nghỉ ngơi.”
“Hôm trước chủ nhà mới đưa chìa khoá cho anh.
Thực ra hôm nay anh không phải đi đo đất, mà đi trang trí căn phòng này, cho nên ở đây chưa từng có ai ở, bát đũa cũng là đồ vừa mua tạm ở dưới lầu.
Vốn muốn cuối tuần tìm lý do rủ em đi dạo khu đồ gia dụng.”
Anh đứng lên kéo rèm cửa, những hạt mưa phủ thành bức màn trên cửa kính, khiến cảnh vật mờ ảo trầm tĩnh ngoài kia lại trở nên rực rỡ.
“Em nói em muốn ngắm phong cảnh, như thế này được không?” Giọng Tống Dục hơi thấp thỏm: “Tìm gấp nên chắc chưa đẹp lắm, nhưng tốt hơn nhà của Tần Ngạn rồi.”
Nước mắt của Nhạc Tri Thời lại chảy, cậu giơ mu bàn tay lau đi, nhưng càng lau thì chảy càng nhiều, cuối cùng lấy cái chăn mỏng bao bọc lấy mình để Tống Dục không nhìn thấy.
Sao cậu có thể gặp được chuyện tốt như vậy chứ, đã thế bản thân còn khóc đến mất mặt thế này.
Dựa vào ánh sáng mờ ảo, cậu cảm giác Tống Dục đến gần mình, bước chân của anh bị tấm thảm trên sàn làm nhẹ đi, trở nên rất đỗi dịu dàng.
Lúc anh ngồi xuống, lòng Nhạc Tri Thời cũng lún xuống theo.
“Nhạc Nhạc, anh đã thích em từ rất lâu rồi, tuy anh từng nghi ngờ tình cảm của em nhưng xin em tha thứ cho anh, đừng nghi ngờ tình cảm của anh dành cho em.”
Cân nhắc nhiều lần, Tống Dục vẫn dội một chậu nước lạnh xuống cho cậu, cũng để bản thân anh tỉnh táo.
“Nhưng bây giờ anh và em đều bị vây trong giai đoạn tình cảm thay đổi này.
Em thích anh, có thể phần nhiều là do chuyển hoá từ sự ỷ lại với anh trai, thật ra trên thế giới này có rất người tốt hơn anh, là anh đã biến tầm nhìn của em trở nên hạn hẹp.” Giọng của anh không bình tĩnh như trước, nhưng anh cố kiềm chế cảm xúc của mình.
“Chúng ta phải đối mặt rất nhiều vấn đề…” Trong lòng anh xuất hiện ý muốn trốn tránh.
Anh không muốn nói tiếp, Nhạc Tri Thời cũng không để anh nói tiếp, cậu lục lọi tìm kiếm tay Tống Dục rồi kéo lấy, sau đó vô cùng mạnh mẽ đan mười ngón tay của anh và mình lại với nhau, giống như biểu thị quyết tâm của mình.
Tống Dục bất đắc dĩ cười một tiếng, nói một câu mà anh nghĩ mình sẽ không bao giờ nói ra.
“Mình thử đi em.” Anh không tự tin lắm bổ sung: “Nếu như em muốn.”
Trên đầu Nhạc Tri Thời vẫn trùm tấm chăn, cậu cũng quên luôn rồi, chỉ lo kích động ngẩng đầu nhưng vẫn không nhìn thấy mặt Tống Dục.
Chỉ là thử thôi.
Nếu như em gặp được người mình thích thì có thể nuốt lời, cũng có thể tuỳ lúc mà dứt ra.
Tống Dục sợ câu này sẽ làm cho Nhạc Tri Thời cảm thấy không vui, nên chỉ nói trong lòng một lần coi như nhắc nhở.
Cho dù anh chỉ nói thử nhưng Nhạc Tri Thời cũng vui lắm rồi, cậu vừa hưng phấn vừa hạnh phúc xốc tấm chăn trước mặt lên, kết quả không cẩn thận nấc cục.
Cậu vội vã che miệng, giả vờ như không có gì xảy ra.
“Vậy anh có thể hôn trán em lần nữa không?” Cậu nghẹn ngào, trong đầu hiện lên bốn chữ nhóc khờ xinh đẹp mà Tống Dự nói.
“Được.” Tống Dục nói.
Cách tấm chăn, Nhạc Tri Thời cảm thấy hơi ấm của Tống Dục đến gần khiến tim cậu đập rộn rã.
Nhưng nụ hôn ấm áp kia không đặt trên trán như dự định, mà cách tấm chăn mềm mại hôn xuống môi cậu.
Đến khi tách ra, anh xốc chăn trên người Nhạc Tri Thời xuống rồi choàng tay ôm chặt cậu.
Người thông minh chín chắn như anh, đến khi gánh vác tấm lòng và tình yêu này lại lộ ra sự vụng về, bị động và trịnh trọng.
“Cho dù đoạn tình cảm này kéo dài trong bao lâu, thì anh cũng sẽ vô cùng, vô cùng quý trọng em.”
___________________.