“Cha ta sẽ vui lắm nếu biết thêm được gì.”
“Ông cố vẫn còn sống à?” Charlie ngạc nhiên.
Nó chưa bao giờ thấy ông cố mình. Đúng hơn, nó chưa bao giờ nghe nói về ông.
“Giờ ông già lắm rồi,” Ông cậu Paton bảo. “Hơn tuổi rồi, nhưng vẫn sống ở ngôi nhà tranh bên bờ biển này.” Ông vỗ vỗ tấm hình. “Tháng nào ta cũng đến thăm ông. Nếu ta xuất phát nửa đêm thì thường tới nơi vào lúc mặt trời mọc.”
“Thế còn bà nội và mấy bà cô? Họ là con gái của ông cố mà?”
Ông cậu Paton làm một điệu bộ cho thấy có một xì-căng-đan trong vụ này. Môi Ông cậu mím lại, đôi lòng mày dài rậm cong vòng lên về phía đường ngôi tóc.
“Có một mối bất hòa sâu sắc, Charlie à. Cãi nhau kịch liệt. Cách đây lâu, lâu lắm rồi. Ta không còn nhớ nữa. Với mấy người ấy, cha ta không tồn tại.”
“Thật kinh khủng!”
Nhưng về mặt nào đó, Charlie không hề ngạc nhiên chút nào. Suy cho cùng, đến ba Lyell của nó, là con trai duy nhất của nội Bone, mà bà còn không thèm nhắc tới khi ông biến mất nữa là… Bà chỉ đơn giản hất ba nó ra khỏi tim mình.
Charlie chúc Ông cậu ngủ ngon và về giường. Nhưng nó nằm trằn trọc mãi, cố tưởng tượng ra ngày đầu tiên nó trở lại Học viện Bloor, nhưng gương mặt láu lỉnh của Henry cứ lấn cấn mãi trong tâm trí nó. Làm sao mà cậu ấy biến mất được? Và cậu ấy đi đâu?
Một cái cây đổbg-ssp-{height:px}
Trong đêm, nhiệt độ tụt xuống thấp thêm năm, sáu độ nữa. Vào sáng thứ hai, gió băng mang mưa tuyết tới trút xuống đường Filbert, làm mù mắt bất cứ ai dám liều lĩnh ra đường.
“Con không tin nổi là như thế này mà vẫn phải tới trường,” Charlie than van khi chật vật bước đi trong gió.
“Cũng phải tin thôi, Charlie, xe buýt tới rồi kìa! Chúc con may mắn!”
Mẹ Charlie gởi tới cho nó một nụ hôn gió rồi quay đi, hướng về phía cửa hàng rau quả. Charlie chạy tới đầu đường Filbert, nơi chiếc xe buýt đang chờ để đón những học viên khoa nhạc tới Học viện Bloor.
Charlie được xếp vô khoa nhạc chỉ vì ba nó đã từng học ở khoa này. Nhưng anh bạn Fidelio của nó thì khác, Fidelio thực sự sáng chói. Fidelio đã xí chỗ cho Charlie trên xe buýt. Ngay khi trông thấy mớ tóc hoe vàng xõa hờ và gương mặt rạng rỡ của bạn, Charlie liền cảm thấy khá hơn.
“Học kỳ này sẽ chán ngấy cho coi,” Fidelio thở dài. “Sau những chuyện sôi động vừa qua.”
“Em nghĩ chả có gì chán cả,” Charlie nói. “Chắc chắn em sẽ không vô khu đổ nát nữa đâu.”
Chiếc xe buýt đỗ lại ở một góc quảng trường rải sỏi, có vòi phun nước hình đàn thiên nga bằng đá ở giữa. Khi xuống xe buýt, bọn trẻ nhận thấy mỏ đàn thiên nga lủng lẳng những cục nước đá, và cánh chúng viền toàn sương giá. Hóa ra chúng đang bơi trên mặt hồ đóng băng.
“Nhìn kìa,” Charlie phấn khích la lên khi đi ngang qua vòi phun nước.
“Phòng ngủ chung sẽ giống như tủ lạnh,” Fidelio nghiêm nghị.