“Đúng là đã lâu không gặp”
.
Sếp Natasha ngồi trên ghế sô pha tiếp khách, ra hiệu cho tôi ngồi xuống đối diện.
Ngay khi tôi vừa ngồi xuống chiếc ghế sô pha bọc da, tôi chợt nghe tiếng gì đó xào xạc dưới chân mình, khiến tôi bất giác tò mò, nhưng rồi nghe ‘Ô, cậu tò mò sao?’ khi Natasha vươn người tới trước với một vẻ mặt đầy tò mò.
Chỉ riêng khuôn mặt của Sếp Natasha là được giữ gìn cẩn thận. Nếu cắt một số tấm hình ra rồi xếp thành hàng thì vẻ đẹp của bà ấy đủ để khiến bất kì ai yêu từ cái nhìn đầu tiên.
Nhưng không như hình chụp, Natasha thật đang ngồi đây luôn có mùi gì đó quanh mình, khiến đa số đàn ông rên rỉ trước khi kịp nhìn thấy bà ấy.
Tôi lui lại, cố hết sức không rên rỉ.
.
“Ô này Dan. Sao cậu lại bịt mũi?”
“…Vì tôi vừa xì hơi”
“Ồ, thật là thô lỗ”
.
Dù thế này nhưng tôi vẫn biết phép lịch sự là gì. Mặc dù không có bao nhiêu, nhưng tôi vẫn không thể nói toạc ra với Sếp cũ của mình là bà ấy bốc mùi được.
Nhưng nhìn bà ấy bịt mũi với một vẻ mặt khó chịu, tôi đột nhiên có xúc động muốn đấm cái gì đó.
.
“Vậy trong cái lồng côn trùng đó có gì?’
.
Tôi chỉ tay về phía cái đang để dưới ghế sô pha. Hiện tại vẫn có âm thanh như cái gì đó đang kích động trong đó.
.
“À cái đó, cậu biết đó. Là do cha tôi mới gửi cho tôi mấy ngày trước. Tôi có bao giờ kể cậu nghe về công việc của cha mình chưa nhỉ?” “Có, nếu tôi nhớ không lầm thì ông ấy mua bán cái gì đó”
.
Con người trước mặt tôi trừ một khuôn mặt đẹp và nền giáo dục xuất sắc còn có nhiều thứ khác. Dù văn phòng luật của bà ấy có bị số đỏ đi nữa, gia đình của bà ấy vẫn đủ dư dả để tôi bỏ chữ ‘cực kì’ trước chữ ‘giàu có’
Bản thân bà ấy sở hữu không ít nhà đất, và người anh trai doanh nhân của bà ấy là người đứng đầu một trong những tập đoàn lớn nhất quốc gia này.
Bà ấy là người điển hình không có gì ngoài điều kiện. Chỉ nhìn gia cảnh của Sếp Natasha tôi cá là có khối người ghen muốn chết.
Thật tình… không, thật đó, tại sao bà ấy bốc mùi ghê quá vậy? Làm con gái của một gia đình khá giả như thế, không lẽ không ai dạy bà ấy phải tắm mỗi ngày 1 lần sao?
.
“Nó nha, cậu biết đó, là một chủng loại gián mà cha mới tìm thấy trong khu rừng ông ấy đang làm việc”
“Ném nó đi ngay đi”
“K-không. Lỡ nó là một chủng loại mới chưa được ghi chép thì sao”
“Không sao đâu. Nếu là mấy con đó thì đi lạc trong thành phố này vẫn sinh trưởng được thôi”
“Ư hư hư, như thường lệ, cậu đúng là nói lời cay đắng mà… phải chi không có tính cách này thì cậu sẽ là một chàng trai dễ thương lắm đó Dan à”
.
…Im đi. Chết tiệt, ở đây có bình xịt côn trùng không?
Tôi nhìn xung quanh căn phòng, nhưng với người yêu côn trùng khiêm luật sư Natasha, thứ vũ khí đó không có tồn tại trong văn phòng của bà ấy là chuyện tôi đã biết từ rất lâu trong quá trình làm việc ở đây.
Quay về vấn đề chính. Có vẻ như cuộc nói chuyện sẽ không tiến triển được, nên tôi mang chiếc lồng chứa đầy gián qua một phòng khác. Vì tôi nhớ lại cảnh bà ấy lăn ra khóc lúc tôi dùng muối làm chảy chết con sên bà ấy ưa thích trước đây.
Ném nó đi không có ích lợi gì cả. Và…
…Khi con người này khóc, bà ấy cực kì ồn ào.
Nhân lúc đó, tôi đẩy Sếp vào phòng tắm rồi kêu bà ấy phải tắm một lần đi. Tôi cá là chỉ cần rửa một chút thì cái mùi kia sẽ biến mất thôi.
Tôi mở cửa sổ ra, bật quạt lên. Âm thanh vù vù bắt đầu vang lên từ trên trần nhà.
Từ trong phòng tắm, tôi nghe được giọng cao chói tai của Sếp Natasha vang lên cùng âm thanh nước chảy.
.
“…Chắc mình nên dọn dẹp một chút”
.
Tôi biết chổi và khăn lau bụi được cất ở đâu. Lúc còn làm ở đây, những việc này vốn không phải trách nhiệm của tôi, nhưng vì văn phòng dơ đến khó chịu nên tôi buộc phải dọn dẹp mỗi khi có thể.
Kệ sách và khung cửa sổ, tôi lau sạch căn phòng đến tận từng góc tường một, rồi sau khi vắt khăn lau lần nữa, tôi đi đến chỗ bàn làm việc bà ấy, nhìn thấy những hồ sơ bà ấy đang đọc được để ra.
Khi cầm nó lên tay, một tấm hình duy nhất rơi ra từ trong tập hồ sơ.
Trên đó là một cô gái trẻ, mặt vẫn còn sự non nớt ngây thơ.