CHARGING MAGIC WITH A SMILE

chương 61: mặt tốt và mặt xấu của một người nô lệ

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Trans: ML0909

Edit: nathanbk

=============

Tôi đang nghỉ ngơi sau giờ làm việc.

Tôi đã tuyên bố rằng mình là Vua, nhưng cuộc sống hàng ngày của tôi vẫn không có gì thay đổi cả.

Tôi nghe báo cáo từ Yuria và đưa ra các chỉ thị cho các nô lệ của mình.

Hầu hết mọi việc đều có thể giao lại cho họ, nhưng do dân số tăng lên nên lượng công việc cần làm của tôi không thực sự giảm đi được chút nào cả.

Với DEROCA trong tay, tôi đi hết nơi này rồi lại đến nơi khác.

Nếu có gì đó đã thay đổi thì đó là tôi có thể nghỉ ngơi để uống trà mà không phải từ DEROCA tạo ra.

Sau khi hết giờ nghỉ tôi đặt tách trà xuống và đứng bật dậy.

[Được rồi, có kha khá yêu cầu về việc dựng một công viên, nên mình nghĩ là mình nên làm một cái.]

Tôi ra khỏi văn phòng và đi quanh Ribek.

[Nee-chan, cái này bao nhiêu?]

[Cái đó 1.990 yên.]

[Còn chưa đến 2.000 sao? Tôi sẽ mua nó. ]

[ Lần khác lại ghé nhé! ]

Tôi tình cờ đi ngang qua khu chợ.

Ban đầu nó chỉ là các gian hàng tạm bợ, nhưng các mặt hàng đã xuất hiện ở nơi này rồi nơi kia, và cuối cùng biến nó thành một thị trường giao dịch chính thức.

Gần đây nó đã phát triển mạnh mẽ hơn.

Giờ bạn thậm chí có thể nhìn thấy những người từ các thị trấn khác nhau ở đây nữa, thay vì chỉ những người ở Ribek như trước.

Rất nhiều người đến đây, trộn lẫn với nhau và làm ăn sinh sống.

Không giống như thời Marato, người dân giờ đây đều vui vẻ và tràn đầy năng lượng.

[Lãnh Chúa, nghe này, có người đồn rằng có một thị trấn mới ngay bên ngoài Bisk. Nó vừa mới xuất hiện thôi, tôi nghĩ vậy. ]

[ Thị trấn tên gì? Có bao nhiêu người và nó nằm ở đâu? ]

[ Umm… .nó tên gì nhỉ? Tôi đã nghe họ nói nhưng giờ tôi không nhớ rõ nữa. Những người mà kể cho tôi nghe ắt hẳn vẫn còn ở Ribek, tôi sẽ hỏi lại nếu tôi nhìn thấy họ. ]

[ Nếu anh có nhớ ra nó thì xin hãy nói với một trong những nô lệ của tôi. ]

[ Lãnh chúa-Lãnh chúa, tôi nghe từ một số lữ khách bảo rằng có một vài con rồng ở phía nam. Còn đây là bản đồ dẫn đến nơi chúng. ]

[ Nó không xa lắm nhỉ... Tôi hiểu rồi, tôi sẽ đi đánh bại chúng. ]

Khi tôi đang băng qua chợ, mọi người gọi tôi hết lần này đến lần khác.

Họ đều nói về những chuyện khác nhau.

Có khá nhiều yêu cầu, nhưng thông tin cũng phong phú phết ra.

Nơi đây đã trở thành một nơi không chỉ tập trung con người và hàng hóa, mà còn cả thông tin và những tin đồn nữa.

Càng có nhiều thông tin thì càng có nhiều tin đồn, nhưng nói chung thì tôi cũng xử lý chúng dễ dàng thôi.

Làm cho tin đồn quay về một hướng khác.

Đây lại là một chuyện khác. Lắng nghe nó, nói về nó và xử lý đống thông tin đó.

Trong lúc vừa đi vừa nghĩ thì cuối cùng tôi cũng đến nơi mình cần đến.

Công việc của hôm nay, xây dựng lên một công viên.

Có một khu đất trống ở thị trấn Ribek nhộn nhịp.

Xung quanh khu đất trống này là một số loại vật liệu khác nhau.

Mira đang đợi tôi ở đó.

[Chủ nhân!]

Em ấy chạy lại.

[Em đang đợi ngài.]

[Umm, chúng ta sẽ dựng nên môt công viên ở đây sao?]

[Vâng!]

[Quả là một ý tưởng hay đúng không nào... tạo nên một công viên.]

[Em nghe Risha và Lilia nói về nó. Sau đó thì, em nghĩ rằng là sẽ rất hay nếu chúng ta tạo một khu rừng bên trong thị trấn. ]

[ Hay đó, làm tốt lắm. ]

[ Ehehe. ]

—Ma lực đã được nạp vào 10.000—

Tôi khen ngợi và xoa đầu em ấy và tôi được nạp vào ma lực.

[Được rồi, chúng ta hãy bắt đầu thôi.]

[Ok!]

Tôi lấy ra chiếc DORECA của mình và nhớ lại một công viên mà tôi đã nhìn thấy trên Trái Đất trước khi đặt vòng tròn ma thuật ra.

Tôi trồng một số cây, đặt một hoặc hai băng ghế, tạo một vườn hoa (loại nhỏ), và đào một hố cát.

Mira lần lượt đặt những vật liệu vào vòng tròn ma thuật.

[Em đã mang chính xác những gì chúng ta cần.]

[Em nghe tên những nguyên liệu cần thiết từ Risha và Lilia và chuẩn bị chúng.]

[Ngoan lắm]

[Ehehe]

—Ma lực đã được nạp vào 10.000—

Mira nhanh chóng di chuyển khi cả hai chúng tôi xây dựng công viên.

Vì chúng tôi đã làm việc chăm chỉ, nên chỉ mất khoảng một giờ và công viên gần như hoàn thành xong.

Chi phí phép thuật chỉ khoảng 50.000. Các khoản nạp ma lực trong lúc làm việc đã vượt qua cả con số đó.

Kết quả thì ma lực cuối cùng đã tăng lên thay vì giảm đi.

Tôi đã làm một công viên, nhưng thay vì tốn tài nguyên thì nó lại còn cho thêm nữa.

[Tuyệt vời.]

[Vâng, Chủ nhân thật tuyệt vời.]

[Đó không phải là ý của anh.]

[?]

Mira nghiêng đầu bối rối.

'Vậy thì điều gì tuyệt vời?' đó là những gì được ghi trên mặt em ấy.

[Anh nghĩ rằng nô lệ của anh thật tuyệt vời.]

[Vậy thì Chủ nhân thật tuyệt vời. Vì nô lệ không có Chủ nhân sẽ không còn là nô lệ nữa. ]

Mira nói với một nụ cười lớn trên khuôn mặt.

[Anh hiểu rồi. Thế thì về mặt ngược lại cũng đúng. Anh sẽ không phải là một Chủ nhân nếu không có nô lệ của mình. ]

[ Chủ nhân có bốn nô lệ, anh ấy là một Chủ nhân siêu cấp. ]

[ Em nghe nó từ Lilia à? ]

[ Vâng desuno! ]

Mira bắt chước Lilia.

Giọng và tông giọng của em ấy rất mắc cười.

Sau đó một chút nữa thì, công viên đã được hoàn thành.

Những đứa trẻ đã nghe tin đồn về việc tôi làm một cái gì đó mới để chúng đến chơi, chúng tôi từ từ rời khỏi khi tôi liếc nhìn những đứa trẻ đang vui đùa với nhau.

Đó là một phần nữa của thế giới đã được phục hồi.

======================

Vào ban đêm, khi tôi đang ngủ tôi đột nhiên bị gọi dậy.

[ Chủ nhân. ]

Tôi dụi mắt và nhìn thấy đó là Mira.

[ Chuyện gì vậy? Tại sao em lại ở đây? ]

[ Có một tình huống khẩn cấp. ]

[ Tình huống khẩn cấp? ]

Tôi nhìn thấy dáng vẻ nghiêm túc của Mira và bừng tỉnh khỏi cơn buồn ngủ của mình.

Tôi thay quần áo và rời khỏi phòng. Mira dẫn tôi đến lối vào.

Có một người đàn ông mà tôi nhận ra được.

Tôi chắc chắn biết anh ta rồi ... nhưng mà anh ta là ai?

[Đó là Quản lí của nhà tù.]

Mira nhắc tôi.

Ồ, đó là người quản ngục hả?

Đó là người phụ trách Seiya.

Anh ta có một cái nhìn xin lỗi trên khuôn mặt của anh ấy, và khi anh ấy nhìn tôi - anh ấy quỳ xuống cuối đầu trong tư thế dogeza.

[Tôi xin lỗi vì sự bất lực của mình!]

[Sao thế? Chuyện gì đã xảy ra vậy? ]

[Sự thật là ……tên tù nhân đã trốn thoát. ]

[Trốn thoát? ]

Tôi nghi ngờ vào tai mình.

Tôi không thể tin được.

===============

Chúng tôi hướng đến nhà tù vào lúc giữa đêm.

Khi chúng tôi bước vào tòa nhà, tôi thấy nội bên trong thất đã bị phá hỏng.

[Có phải đây là ......]

[Nó đã bị phá hủy!]

Mira thốt lên trong ngạc nhiên.

Đúng vậy, chúng đã bị phá hủy.

Một trong những chức năng của DORECA. Bạn có thể trả một lượng lớn ma lực để phá hủy mọi thứ.

Thiệt hại bên trong nhà tù mang những đặc điểm của sự phá hủy đó.

Nó chắc hẳn do Seiya gây ra, người có cùng DORECA như tôi.

[Đối với hắn ta để có thể làm được điều này ... cần kha khá ma lực đấy.]

[Vâng ... .. chắc là khá nhiều.]

[Và anh ta không thể làm điều đó với một thẻ thông thường đư—— không đợi đã!]

Tôi vừa nhận ra điều gì đó quan trọng hơn việc loại thẻ mà hắn ta cần.

Việc phá hủy nhà tù sẽ cần một lượng lớn ma lực và nguồn ma lực của Seiya là …….

[Chuyện gì đã xảy ra với nô lệ của Seiya !? Chuyện gì đã xảy ra trước khi họ biến mất !? ]

Tôi có một cảm giác xấu về chuyện này.

Phương pháp nạp ma lực của Seiya là thông qua bạo lực.

Hắn ta sẽ đá và đấm nô lệ của mình để đạt được nguồn cung cần thiết, điều đó hoàn toàn đối lập với tôi.

Hơn nữa, phương pháp đó có hậu quả rất khủng khiếp.

Khi hắn ta đánh cô ấy, hắn ta chỉ nhận được 100 hay 200 là cao nhất thôi.

Để có thể thoát ra khỏi tù, hắn sẽ cần phải thực hiện một số chuyện còn ghê tởm hơn thế.

[Chuyện gì đã xảy ra!? Cô ấy không chết đúng không? Mira đi bảo Maya tìm Seiya và mang theo thuốc chữa bách bệnh cho họ! ]

[ Vâng! ]

Mira bắt đầu chạy đi để thực hiện các mệnh lệnh của tôi,

[Ừm ... hắn đã bỏ cô ấy lại.]

Mira và tôi đông cứng lại.

[…..Huh?]

Điều này hoàn toàn bất ngờ. Đó là một kết luận hoàn toàn khác xa trước những gì mà tôi đã nghĩ.

Tôi không thể không nghi ngờ những gì tôi đã nghe.

=================

Trong phòng bảo vệ gần nhà tù, Nô lệ của Seiya đang nằm bất tỉnh.

Cơ thể của cô ấy đang ở trong một trạng thái rất tồi tệ —— đến mức tôi gần như không thể nhìn được.

[Mira]

[Vâng!]

Mira bối rối chạy đến chỗ cô ấy. Em ấy lấy ra thuốc chữa bách bệnh và cố gắng cho cô uống.

Cô ấy đã ở ngưỡng cửa của cái chết vì chỉ một phần của thuốc chữa bách bệnh đi xuống cổ họng của cô ấy.

[……Làm đi. Ngay cả khi em phải ép nó xuống tận cổ họng, hãy ép cô ấy uống nó! ]

[ VÂNG !!! ]

Biết tác dụng của thuốc chữa bách bệnh, Mira vâng lời tôi và ép nó xuống.

Ngay sau đó thuốc bắt đầu có tác dụng, chúng tôi nhìn thấy vết thương của cô ấy bắt đầu lành lại.

Màu sắc đã trở lại trên làn da của cô, nhưng ngay cả như vậy Mira vẫn ép cô ấy uống.

Tôi hỏi quản ngục.

[Cái quái gì đã xảy ra vậy?]

[Umm ... một lúc trước, người thanh niên đó đá và đánh cô gái này. Anh ta gọi cô ta là vô dụng, ngốc nghếch, rác rưởi, v.v. Và có những hành vi bạo lực quá độ.]

Tôi có thể dễ dàng tưởng tượng ra cảnh Seiya làm như vậy.

[Tôi muốn ngăn họ lại, nhưng cô gái này chấp nhận nó. Hơn nữa, tôi đã nhận được lệnh của ngài để cho cô ấy làm những điều cô ấy muốn trừ việc trốn thoát ... .. tôi cũng bị giằng xé giữa hành động và không hành động. Và thế là… ]

[ Tôi hiểu rồi ... Tôi hiểu tình hình. Anh không sai, đó là sai lầm của tôi… Tôi đã đánh giá thấp Seiya. ]

[ Umm ... cô gái đó sẽ ổn chứ? ]

Anh ta nói khi liếc nhìn cô ấy.

Anh ta chắc chắn tự trách bản thân mình vì đã không ngăn cản nó.

[Cô ấy sẽ ổn, chúng tôi đang cho cô ấy uống thuốc ... cô ấy sẽ sớm tỉnh lại. Đó là thuốc mà tôi đã tạo ra. ]

Sau khi nghe tôi nói, người quản ngục dường như thả lỏng được hơn một chút.

[Tôi hiểu, nếu đó là thuốc của Lãnh Chúa thì sẽ ổn thôi.]

[Tôi đã gây rắc rối cho anh. Tôi sẽ giải quyết phần còn lại ở đây, vì vậy anh có thể rời đi. ]

[ Tuân lệnh. ]

Người quản ngục gật đầu và rời đi.

Tôi nhìn anh ta, rồi quay sang nhìn vào nô lệ của Seiya.

Tôi bắt gặp ánh mắt của Mira.

[Vẫn chưa mở mắt ra được sau khi uống thuốc chữa bách bệnh của Chủ nhân ... chuyệ này thật khủng khiếp.]

[…… .Ừm.]

[Chủ nhân!]

Tôi nghe thấy một giọng nói từ phía sau và quay đầu lại.

Tôi thấy Risha, Yuria và Lilia đang đứng đó.

Ba người họ trông lo lắng. Có vẻ như họ đã nghe những gì đã xảy ra và chạy qua đây.

Tôi gật đầu. Ba người họ thay thế vị trí của tôi khi tôi bước ra ngoài.

Tôi nhìn chằm chằm vào bầu trời đêm đầy sao.

Seiya đã rời đi và bỏ rơi nô lệ của mình ở đây.

Cho đến giờ tôi đã cố nhắm mắt làm ngơ ... nhưng giờ thì không thể làm được như vậy nữa.

[Ngươi đã đi quá xa rồi, ngươi không còn tư cách để làm một Chủ nhân nữa.]

Cơn giận dữ trong tôi bùng cháy trong khi tâm trí tôi cố gắng để kiềm nén nó lại.

Truyện Chữ Hay