Đêm đó tại trên giường của tôi.
Tôi duỗi người ra và nhìn vào của mình.
Một vũ khí mới dùng làm nguyên liệu tạo thành.
Bởi vì thành phần tạo ra nó là như vậy nên nó sẽ là bản nâng cấp cao hơn... một thanh kiếm mạnh hơn.
Như thương lệ, nó yêu cầu 0 ma lực----và nguyên liệu sẽ liên quan đến những nô lệ.
(4 trái tim của nô lệ)
Đây là vấn đề mà tôi đang mắc phải.
Nó cần 4 thứ như này... và tôi chỉ có 3 nô lệ.
Tôi không có đủ.
Tôi khong có đủ để tạo ra nó.
Có thể cách giải quyết là tôi phải tìm thêm một nô lệ nữa.
Tôi không có vấn đề gì với việc tăng số lượng nô lệ của mình lên cả, nếu tôi có cơ hội, tôi sẽ bắt lấy nó.
Nhưng vấn đề là tôi chưa thấy ai cả.
[Haaaaaaaaaaa..........]
Tôi thở dài và đóng menu của lại.
Nô lệ của Seiya bỗng hiện lên trong tâm trí tôi.
===================
[Thị trấn Pelmi đã bị phá hủy.]
Tôi chỉ vừa bắt đầu bắt tay vào làm việc buổi sáng khi nghe được báo cáo đó từ Yuria.
Nội dung của báo cáo đó thật là bất ngờ, nhưng em ấy nói ra với khuôn mặt như mọi khi.
[Pelmi là nơi như thế nào?]
[Trong quá khứ họ đã đến Thị trấn Bisk. Họ đã hỏi xin viện trợ và được cung cấp trong một thời gian ngắn.]
[Fumu]
Tôi chưa được nghe nói về vụ này,nhưng tôi chẳng để tâm lắm.
Chính sách của tôi là phân phát cho những nơi hỏi xin nó, còn Yuria thì được giao cho trách nhiệm giải quyết các vấn đề còn lại.
[Thị trấn đó đã bị phá hủy...ai đã làm vậy]
Tôi hỏi, nhưng tôi đã có đối tượng khả nghi trong não mình.
[Maxim]
[Đúng như anh nghĩ. Tại sao?]
[Như thường lệ, hắn ta đã tấn công thị trấn, phá hủy nó, và bắt giữ tất cả mọi người ở đó để ép họ làm việc cho hắn.]
[Ah...]
Tôi gật đầu và đang hiểu dần ra.
[Chúng giống như những con kiến Polyergus vậy.]
Nó là loài kiến đặc biệt mà về cơ bản là chúng không có kiến thợ.
Thay vào đó, chúng có những con kiến lính để tấn công các bầy khác và cướp các kiến thợ để dùng cho tổ của mình.
Nó giống như [Nhảy chuỗi] trong một trò chơi vậy. (Eng: grasshopper play).
Maxim là loại người như vậy, hắn không thèm quan tâm về việc giao thương kinh tế của mình và thay vào đó tập trung phát triển quân đội. Cách duy nhất để hắn sống là cướp đi mọi thứ từ những nơi khác.
Tôi vừa có thêm lí do để không chịu khuất phục dưới trướng của Maxim.
================
Tôi đem Mira theo với mình và đi đến thị trấn Pelmi.
[Nó tệ quá...]
Mira dùng tay che miệng lại và phát ra vài từ trong vô thức.
Thị trấn Pelmi đã bị biến thành tro bụi.
Tàn tích còn lại của thị trấn làm tôi cảm tưởng rằng chưa từng có ai sống ở đây vậy.
[Chẳng có lí do gì để làm như này cả...]
Mira và tôi đi vào một căn nhà mới chỉ cháy được một nữa. Nhưng chúng tôi có thể thấy là tất cả những thứ giá trị đã đều bị lấy đi.
Không còn thứ gì dùng được nữa cả, tôi chắc chắn rằng chúng đã bị cướp đi.
Tôi nhìn xung quanh nhà và nghe thấy tiếng người từ phía bên ngoài.
[Tại sao chúng ta phải quay lại thị trấn này chứ??]
[Chúng ta bỏ nó lại trong biển lửa, nhưng sẽ còn rất nhiều thứu còn sót lại. Những đồ vật giá trị bị giấu đi, phòng ẩn, và những đứa trẻ trốn được ...]
[Đúng đúng, chúng ta cần phải kiểm tra!]
Tất cả những gã đó nói với nhau với những giọng nói ghê tởm.
Tôi kéo Mira theo mình và bước ra khỏi ngôi nhà.
Chúng tôi thấy ba gã đàn ông mang trên mình những bộ giáp.
[Ê ê, mấy đứa kia.]
[À thật sự còn người ở đây!]
[Thấy chưa, vậy nên đồ đạc vẫn còn sót ở đây.]
[Vài thứ “may mắn” còn sót lại sao?]
Tất cả chúng đều cất lên giọng cười ha hả.
[Vậy các ngươi đều là thuộc cấp của Maxim sao?]
[Thế thì sao?]
[Ai là người có chức vụ cao nhất trong này?]
[Là ta. Sao? Ngươi muốn đút lót cho bọn ta để được thả đi sao? Để ta nói cho ngươi---]
Tôi chạm vạo viên ngọc xanh dương và hút Mira vào thanh kiếm.
Nó biến thành một thanh kiếm băng. Tôi cắt đôi hai gã đang im lặng.
Chúng tách ra làm hai, máu không đổ ra bởi vì chúng đã bị đóng băng hoàn toàn.
[---biết là đút lót cho chúng ta không được đâu ngươi hiểu không?]
Hắn chưa có đủ thời gian để hiểu ra những gì vừa xảy ra.
Hắn nhìn vào tôi, sau đó là nhìn vào hai đứa bạn của hắn.
Hắn nhìn bối rối trong một khoảnh khắc, sau đó biến nó thành cơn giận với những gì vừa xảy ra trong nữa giây vừa qua.
[Thằng khốn này!]
[Fuuu...]
Tôi vung thanh kiếm băng một lần nữa.
Lần này tôi không cắt gì cả. Tôi tăng độ lạnh của băng lên và đó băn nữa thân dưới của hắn.
Từ bụng của hắn trở xuống không thể cử động được.
Tôi đứng trước gã và vào lúc đó gã đã hiểu những gì đang xảy ra trong lúc này. Với máu chảy xuống từ mặt và gã nhìn tôi trong sợ hãi.
[La-làm ơn hãy thả tôi ra.]
[Trả lời ta. Chuyện gì đã xảy ra với người dân ở thị trấn này? Các ngươi đã giết họ à?]
[Ch-chúng chưa bị giết. Chúng là nguồn lực lao động quý giá.]
[....ngươi đã đưa họ đi đâu]
[Đ-đằng kia. Đội kia đang giữ chúng]
Hắn đưa cằm về phía cánh cổng với cái cằm của gã. Tay của gã vẫn đang bị đón băng nên hắn không dùng nó được.
[Có bao nhiêu lính ở đó?]
[Tổng cộng là 300. Chúng tôi thường tấn công một thị trấn số lượng như vậy.]
[Ta hiểu rồi.]
[L-làm ơn. Hãy thả tô---]
Một lần nữa tôi vung thanh kiếm nô lệ băng của mình.
Gã đàn ông van xin tha cho mạng sống của mình đã hoàn toàn bị bao phủ bằng băng.
Tôi để lại ba cái xác ở đó và hướng ra ngoài Pelmi.
(Anh đến đó sao Chủ nhân?)
[Ừm.]
[Vâng!]
Mira trả lời và tôi cảm thấy như rằng em ấy đang gật đầu một cách dứt khoát.
Hơi lạnh từ thanh kiếm hình như trở nên lạnh hơn mọi lúc.
Sau khi bước đi theo hướng đó thì cuối cùng cũng thấy chúng.
Có rất nhiều lều đượng dựng lên với lính của Maxim ở xung quanh nó.
Vì lí do gì đó, chúng đang rất là ồn ào.
Tôi tiếp cận từ phía sau để xem xét.
Tôi thấy một việc làm ghê tởm.
Những tên lính dựng lên một sàn đấu với một người đàn ông trẻ trên đó, tay anh ấy bị trói lại đằng sau và đối diện là một con quái vật khỉ yếu ớt với cái móng vuốt dài.
Anh ta và con quái vật đó đó đang đánh nhau.
[Này này sao thế? Nghiêm túc hơn đi!]
[Đúng thế! Hãy nhớ rằng vợ và con mày sẽ được thả nếu mày thắng!]
[Nếu mày thua, vợ và con mày sẽ là đồ chơi của bọn tao.]
Những tên lính đang reo hò, tôi thấy một người phụ nữ và trẻ con ở phía xa.
Và xa hơn nữa tôi thấy người dân thị trấn và những con khỉ đang bị trói lại.
...... nó làm tôi tức điên lên.
Tôi hỏi gã gần mình nhất từ phía sau.
[Này]
[Gì thế? Đang hay mà, có gì nói sau đi]
[........này]
[Tao bảo là tí nói sa---]
[Mira]
(Vâng!)
Tôi chạm vào viên đá một lần nữa và nó biến thành thanh kiếm băng.
Sau đó tôi cắt hắn ta ra làm hai.
[M-mày là ai!?]
[K-kẻ thù sao?]
[Nó đến một mình sao? Thằng ngu này!]
Tất cả những tên lính quay về phía tôi, chũi thề và rút vũ khí của chúng ra.
[Khoảng 300 sao, hmm?]
(Cùng làm thôi Chủ nhân!!)
[Anh đang định làm đây.]
Tôi đang được lấp đầy bởi sự giận giữ và vung thanh kiếm của mình.
Tôi cắt đôi hết tên này đến tên khác.
Cho đến giờ chẳng có giọt máu nào rơi cả.
Tôi không biết Mira có đang tức giận giống tôi không, bởi vì độ lạnh của thanh kiếm càng lúc càng tăng và những phần từ trên con người của chúng đông lại và nằm ở khắp mọi nơi.
[Tại sao ngươi lại----]
[Ngươi sẽ không thoát được đâu------]
[Làm ơn cứu tôi v-----]
Tất cả chúng đều bị tách ra mà không có cơ hội để hoàn thành câu của nói chúng.
Số còn lại cũng không thoát được.
Tôi đặt thêm ma lực vào thanh kiếm của mình.
Tôi đặt khoảng 100.000 ma lực vào thanh kiếm của mình.
Kết quả là nó lạnh một cách đáng sợ và tôi sử dụng nó để đóng băng chân của các tên lính xuống đất để chúng không thể chạy được.
Không mất hơn nửa giờ để loại bỏ tất cả 300 trong số chúng.
====================
[Các người ổn chứ?]
Tôi trở quay trở lại chỗ những người dân bị bắt giữ của Thị trấn Pelmi và sử dụng kiếm của mình để cắt dây trói cho họ.
[Hiiii]
Họ nhìn chằm chằm vào tôi và thanh kiếm trong sợ hãi.
“Ồ! Xin lỗi nhé.]
Tôi để Mira ra ngoài thanh kiếm.
Thanh kiếm trở lại thành thanh kiếm kim loại bình thường và sức mạnh đóng băng mọi thứ biến mất.
[Thấy chưa, mọi chuyện từ giờ sẽ ổn thôi.]
Không cần thiết lắm nhưng tôi để Mira ra ngoài để làm họ an lòng lại.
[Một người đi ra từ thanh kiếm...đó là một Nô lệ vĩnh cữu sao?]
Một người đàn ông đang bị trói lại hỏi.
[Đúng vậy, làm sao anh biết?]
[Tôi có nghe về họ, nhưng chưa thấy họ bao giờ.]
[Ở Pelmi không có họ sao?]
[Không có.]
Người đàn ông lắc đầu. Hơi thất tủi thân một tí.
Tôi cần bốn trái tim của nô lệ nên tôi đã hy vọng rằng là ở Pelmi có thể có Nô lệ vĩnh cữu.
Well...tôi đoán là cũng chẳng làm gì hơn được.
Tôi giải thoát cho từng người dân trong thị trấn.
Họ cũng giải thoát cho những người còn lại luôn.
Sau một lúc tất cả mọi người đều được trả tự do.
[Tôi không biết anh là ai, nhưng anh đã cứu chúng tôi.]
Người đứng lên đại diện nói là một người ông già nhìn giống Thị trưởng, đang đứng trước mặt tôi.
Chúng tôi nói chuyện và đạt đến mức mà tôi hỏi họ sẽ làm gì từ bây giờ...
[Chúng tôi sẽ---]
[Chủ nhân!]
Mira hét to từ sau tôi.
Đó là một giọng nói đầy ngạc nhiên.
[Có chuyện gì thế?]
Tôi quay lại và nhìn vào Mira.
Vài người đang bất tỉnh dưới chân em ấy.
Họ không phải những tên lính lúc nãy, và tôi có thể thấy những cái móng vuốt của khỉ ở xung quanh đó.
Tôi nhìn và nghĩ rằng em ấy đã một mình tiêu diệt các con khỉ đó.
[Em đã biến họ trở lại thành người, làm tốt lắm.]
[Quên về chuyện đó đi Chủ nhân, nhìn cô gái này này.]
[Hm?]
Tôi đến chỗ Mira và nhìn xuống.
Tôi đã ngạc nhiên và hiểu tại sao Mira lại gọi mình.
Đó là một cô gái với mái tóc vàng và tai nhọn.
Cô ấy nhìn như một elf vậy---à không, một nô lệ vĩnh cữu.
[Cô ấy cũng giống như em vậy.]
Mira lẩm bẩm.
Đúng như vậy...cô ấy cũng giống như Mira, một nô lệ vĩnh cữu đã trở về thành người từ Quái vật khỉ yếu đuối.