Chấp Niệm Tương Ngộ

chương 42: 42: không có thứ gì quan trọng hơn em

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Chương : Không có thứ gì quan trọng hơn em

Dịch: CP

Trợ dịch: Bối Diệp

Type: YZ

Mang đi nơi khác không xin phép không sao nhưng vui lòng ghi rõ tên dịch giả hoặc dẫn link.

Đây là sự tôn trọng tối thiểu bạn nên làm dành cho dịch giả.

CP xin chân thành cám ơn!

Người đàn ông kia đã bị dọa cho mất hồn mất vía, anh ta vốn quen cái thói động tí là thượng cẳng chân hạ cẳng tay, nhưng lại không có can đảm đối mặt với hậu quả.

Hạ Chấp Ngộ muốn tự mình kéo cô lên, tay áo của hắn xắn lên đến khuỷu tay, da thịt lúc này đang ma sát lên tường thô.

Cổ tay nhỏ nhắn của Tống Tương Niệm bị hắn nắm chặt, dù trời sập hắn cũng nhất quyết không buông.

"Tiểu Hạ tiên sinh, tay anh.

.

.

.

.

.

."

"Đừng nói nữa!"

Nhóm bảo an của nhà hàng nhanh chóng chạy tới, hợp lực kéo cô lên.

Tống Tương Niệm ngồi phịch dưới đất, chân đã mềm nhũn nhưng vẫn muốn quay đầu lại nhìn một cái.

Bàn tay to lớn của Hạ Chấp Ngộ chặn lại đôi mắt cô, hai người đều ngồi trên mặt đất, hắn ép khuôn mặt nhỏ của cô vào vai mình.

"Đều không sao chứ?" Bảo an thở hồng hộc, cầm điện thoại gọi cho quản lý khách sạn.

Người đàn ông vừa đẩy Tống Tương Niệm lén lút thở phào một hơi, xoay người muốn đi.

Bàn tay Hạ Chấp Ngộ ôm sau cổ Tống Tương Niệm, lòng bàn tay đã lạnh ngắt, ngón tay vẫn còn run rẩy.

"Khoan đã," hắn gọi tên đàn ông kia lại, "Cứ vậy muốn đi sao?"

"Không liên quan đến tôi, đó là lỗi của khách sạn, tôi cũng đâu biết lan can sẽ bị bung ra như vậy đâu."

Hạ Chấp Ngộ kéo Tống Tương Niệm đứng lên, sau đó mở điện thoại báo án.

Mẹ vợ của tên kia đi về phía này muốn giúp anh ta, bèn chỉ vào mặt cô ấy mà mắng.

"Đều là tại cô, đang yên đang lành ăn cơm tự nhiên ra đây làm cái gì hả?!"

Cô gái muốn giải thích, nhưng lời đến bên miệng lại không biết phải nói ra thế nào.

Bà ta còn muốn xông lên cướp điện thoại của Hạ Chấp Ngộ, lại bị Tống Tương Niệm chặn lại, "Hổ dữ không ăn thịt con, sao bà không thử nhìn kỹ một chút, quan tâm hơn một chút, để phát hiện ra cô ấy so với bất cứ ai đều không dễ dàng."

"Nó thì có gì mà không dễ dàng? Mỗi ngày không phải làm việc, còn muốn sao nữa?"

"Xem ra trên đời này vẫn thật có người mẹ không yêu con, so với đánh đập chửi rủa khiến con người ta đau lòng tuyệt vọng, thì cảm giác không nơi nương tựa do bị người nhà lạnh nhạt càng đáng sợ hơn."

Một bà lão ngồi bàn gần đó cũng không nhịn được lên tiếng, "Cô làm mẹ mà hồ đồ quá, nếu không nhờ cô gái nhỏ này thì con gái bà đã ôm con nhảy xuống rồi đấy."

Người phụ nữ trung niên không tin, "Bà nói vớ vẩn cái gì, con rể tôi vừa biết kiếm tiền vừa biết chăm lo cho gia đình, mấy người đố kị mới nói vậy đúng không?"

Đứa nhỏ được ôm trong lòng càng lúc càng khóc to hơn, cô ấy nhìn Tống Tương Niệm, "Cảm ơn chị."

Tống Tương Niệm nhìn cô ấy quay đi không hề do dự, lúc đi qua bàn ăn của mình còn không quên mang theo chiếc xe đẩy của đứa trẻ.

Cảnh sát rất nhanh đã có mặt tại hiện trường lấy lời khai của nhân chứng xung quanh, còn lấy cả video từ camera của khách sạn làm bằng chứng.

Hai người về đến phòng thì đã muộn, khách sạn cũng xem như sắp xếp thỏa đáng, lại cho người đưa bữa tối phong phú đến.

Tống Tương Niệm ngồi bó gối bên cửa sổ, mấy sợi tóc nhè nhẹ bay, nửa người còn lại ẩn trong bóng đêm.

Hạ Chấp Ngộ đi đến cạnh cô, "Cô gái đó thật muốn tự sát sao? Làm sao em nhìn ra được?"

"Người thường dù thế nào ánh mắt đều có tia sáng, kể cả khi mệt mỏi hay mất mát sẽ có hơi trầm đi, nhưng sẽ không chết lặng như vậy."

Hạ Chấp Ngộ ngồi xuống đối diện, "Vậy lúc sau thì sao, em yên tâm để cho cô ấy một mình rời đi à?"

"Rất nhiều người trong đời đều sẽ có suy nghĩ muốn kết thúc sinh mạng, nhưng tuyệt đại đa số chỉ trong một khoảnh khắc đó mà thôi.

Cô ấy không sao rồi, tôi có thể kết luận."

Hạ Chấp Ngộ cười nhẹ, nhìn ra ngoài cửa sổ, "Nói cứ như em là bác sĩ tâm lý ấy."

Tống Tương Niệm gác cằm lên đầu gối, giọng nói mềm mại dịu dàng, "Nếu tôi là bác sĩ tâm lý, tôi nhất định sẽ chữa cho anh đầu tiên, để mỗi ngày anh đều có thể cười nói vui vẻ."

Hạ Chấp Ngộ quay lại, ánh mắt ghim chặt trên người cô.

Hắn chống tay xuống rồi rướn người lên, khuôn mặt đưa tới gần sát, "Vì sao?"

"Vì sao cái gì?"

"Em nói sẽ chữa cho tôi đầu tiên ấy."

Hơi thở theo từng câu nói của hắn quấy nhiễu tinh thần của Tống Tương Niệm, cô đỏ mặt, hai mắt nhắm tịt.

Hạ Chấp Ngộ nhìn cô chăm chú, "Em đừng bắt nạt tôi trước đây không xem tivi, trên tivi nếu nữ chính nhắm mắt thì chính là muốn nam chính hôn cô ấy."

Một câu này dọa cho Tống Tương Niệm lập tức mở mắt thật lớn, "Ôi đói quá."

"Ăn cơm."

Hạ Chấp Ngộ đứng dậy, Tống Tương Niệm chưa kịp động, hắn đã bế xốc cô lên, dáng vẻ không biết mệt là gì.

Hắn bế cô đi thẳng đến trước bàn ăn, dùng chân đá cái ghế ra rồi đặt cô ngồi xuống.

Tống Tương Niệm bối rối chân tay không biết phải làm sao, Hạ Chấp Ngộ cầm tay phải của cô lên, đặt vào đó một đôi đũa.

Cô nhìn chằm chằm cánh tay hắn, máu từ lớp da trầy xước đã đông lại.

Tống Tương Niệm giữ tay hắn, "Anh có biết đôi tay mình quý giá thế nào không hả?"

"Biết."

"Khi đó chỉ cần bất cẩn một chút thôi là đi tong cái cổ tay này rồi, như vậy sau này phải làm sao đây?"

"Tống Tương Niệm," Hạ Chấp Ngộ thật không biết phải nói thế nào với cô, "Không tính hiện giờ tôi đang thích em, chỉ so một mạng người và một cánh tay bên nào quan trọng hơn, một người có nhân tính sẽ không đời nào chọn một bàn tay cả.

Có phải em đang quá coi nhẹ sinh mạng của mình không?"

Tống Tương Niệm kinh ngạc nhìn hắn, Hạ Chấp Ngộ cũng không biết cô đang nghĩ gì.

Hắn thật ra không biết cô gái này từ nhỏ đến lớn đã từng trải qua những gì.

Hạ Chấp Ngộ nhấc một tay bị xây xát nhẹ hơn lên, xoa đầu cô, "Nhớ cho kỹ, em đối với tôi quan trọng hơn bất cứ thứ gì trên đời này."

Tống Tương Niệm hơi lâng lâng, từ nhỏ đến lớn hai cụm từ cô phải nghe nhiều nhất có lẽ là thứ rẻ tiền và đi chết đi, đây có lẽ là lần đầu tiên có người nói với cô một câu này.

Truyện Chữ Hay