Chương : Cô xứng sao?
Dịch: CP
Trợ dịch: Bối Diệp
Type: YZ
Mang đi nơi khác không xin phép không sao nhưng vui lòng ghi rõ tên dịch giả hoặc dẫn link.
Đây là sự tôn trọng tối thiểu bạn nên làm dành cho dịch giả.
CP xin chân thành cám ơn!
Tuyên Tịnh đặt mạnh chiếc bát xuống bàn, "Em giúp anh dạy dỗ cô ta!"
Bộ dạng của Tống Tương Niệm rất nhếch nhác, trên quần áo đều là nước canh dầu mỡ, từng giọt từng giọt nhỏ xuống.
Hạ Chấp Ngộ đứng dậy, thấy Tuyên Tịnh đứng chắn lối đi bèn đẩy cô ta ra.
Sau đó đi đến bên cạnh Tống Tương Niệm, "Có nóng lắm không?"
"Không sao."
May mắn bát canh kia là nhân viên phục vụ dọn bàn bê về nên chỉ hơi ấm, Hạ Chấp Ngộ nhìn thấy áo của cô bị ướt dính chặt vào da, lộ ra đường cong mềm mại thì sắc mặt hơi tối đi, nhanh chóng cởϊ áσ khoác trên người xuống.
Tống Tương Niệm lại sợ làm bẩn quần áo hàng hiệu của hắn.
"Không cần đâu, không sao cả."
Hạ Chấp Ngộ phủ áo lên bả vai cô, kéo khóa lên, Tống Tương Niệm như đứa bé được bọc bên trong, chỉ chừa ra một cái đầu nho nhỏ.
Tuyên Tịnh đứng bên cạnh đã tức đến mức mặt mũi đỏ bừng, cảm thấy hai người này chẳng ai coi mình ra gì, lạnh giọng nói, "Đừng nói là anh nhìn trúng cô ta rồi đấy nhé?"
"Liên quan gì nhau không?" Hạ Chấp Ngộ không hề nể mặt cô ta.
Người bạn kia đi đến giữ cánh tay Tuyên Tịnh, "Nơi này đông người, có chuyện gì từ từ nói."
"Cậu -------" Tuyên Tịnh quay sang Tống Tương Niệm, "Đã vội vã muốn với cành cao thế cơ à? Nếu cô xứng với anh ấy thì đã không phải ở trong nhà anh ấy xin miếng ăn rồi!"
Tống Tương Niệm đứng sau lưng Hạ Chấp Ngộ, nhàn nhạt đáp lại cô ta, "Công việc là công việc, người bỏ tiền tôi bỏ sức, không phải xin xỏ gì như cô vừa nói."
"Vậy tôi hỏi cô, cô xứng với anh ấy sao?"
Hạ Chấp Ngộ cắt lời Tuyên Tịnh.
"Thích cô ấy là chuyện riêng của tôi, ngược lại ở đây đang có một kẻ thích chõ miệng vào chuyện của người khác đấy."
Tuyên Tịnh uất ức đến mức hai mắt đều đỏ lên.
Nhân viên phục vụ mang món lên, nhìn thấy bên này ồn ào như vậy, đành len lén đặt đồ xuống rồi đi luôn.
Hạ Chấp Ngộ nhìn thấy bát canh kia, hắn cầm lên rồi tùy ý thả xuống, cả bát canh đổ xuống đùi Tuyên Tịnh.
Đây là canh nóng, cô ta không màng được hình tượng nữa nhảy dựng lên.
"Á -------"
Tuyên Tịnh mặc váy ngắn, trên da rất nhanh xuất hiện một khoảng đỏ, Hạ Chấp Ngộ kéo tay Tống Tương Niệm đi ra cửa.
Hắn ra cửa trước vén rèm ra, Tống Tương Niệm mặc áo khoác của Hạ Chấp Ngộ trùng đến tận bắp chân, cô gần như là phải chạy chậm mới có thể đuổi kịp hắn.
"Tiểu Hạ tiên sinh, chờ tôi với."
"Chậm quá, em muốn đợi cô ta đuổi kịp rồi tính sổ cả hai chúng ta à?"
Tống Tương Niệm đi bên cạnh hắn, "Anh đổ cả bát canh nóng lên người cô ta như vậy, không sợ sẽ gặp phiền phức sao?"
Nghe giọng của Tuyên Tịnh thì có vẻ quan hệ của hai nhà rất thân thiết, hơn nữa vừa rồi cô ta chắc chắn bị bỏng không nhẹ.
"Cái tính cách đó là từ nhỏ nuông chiều mà ra, không sửa được, cũng đừng mơ được nghe từ cái miệng đấy một câu xin lỗi." Hạ Chấp Ngộ nhìn thấy tài xế đang cho xe ra đây, hắn xoay người nhìn chăm chú Tống Tương Niệm.
"Hơn nữa tôi cũng không cần câu xin lỗi của cô ta, hai chữ đó là thứ rẻ tiền nhất trên đời này.
Người khác cắn tôi một cái, tôi cũng phải cắn lại một cái, đây mới là công bằng nhất với bản thân mình."
Tống Tương Niệm hiếm khi đồng tình với quan điểm của hắn, "Tôi cũng cảm thấy thế."
"Đừng thấy cô ta bây giờ quá thảm mà thương xót, nếu khi ấy nhân viên phục vụ bê một bát canh nóng, thì cô ta cũng sẽ không chần chừ mà đổ cả bát canh đó lên người em."
Hạ Chấp Ngộ mở cửa xe, ra hiệu cho Tống Tương Niệm ngồi vào.
Xe đi đến trước cổng tiểu khu cũ, lại tiếp tục vào bên trong, dừng lại dưới tầng một.
Tống Tương Niệm định cởϊ áσ khoác xuống, nghĩ đi nghĩ lại, cảm thấy vẫn nên giặt sạch trước rồi hẵng trả cho hắn.
"Tiểu Hạ tiên sinh, tôi xin phép."
"Chúng ta còn chưa ăn tối nữa."
Tống Tương Niệm siết chặt chiếc áo khoác, "Không sao, dù sao tôi cũng không đói, về nhà tùy tiện làm chút gì đó ăn là được."
Tống Toàn An tám phần lại không ở nhà, một mình cô thì pha bát mì tôm là xong.
"Vậy còn tôi?" Hạ Chấp Ngộ ló đầu ra hỏi.
"Anh có thể tìm một quán cơm nhỏ trên đường về ghé vào ăn."
Hạ Chấp Ngộ đẩy cửa xe bước xuống, "Tôi khát nước chết mất thôi, có thể xin em một cốc nước không?"
Tài xế muốn lên tiếng, nói trên xe có nước, nhưng thấy Hạ Chấp Ngộ thoáng cái đã bước được mấy chục bước dẫn trước, anh ta bừng tỉnh, hiểu ra cái gì gọi là Ý của túy ông không phải ở rượu().
() ý không ở trong lời nói
Tống Tương Niệm đi theo Hạ Chấp Ngộ vào đến hành lang, "Tiểu Hạ tiên sinh, anh đừng có đi bừa."
Hắn bước nhanh tới chân cầu thang tìm thang máy, nhưng chỉ thấy một bức tường trắng, Tống Tương Niệm bước lên bậc thang, "Chỗ này không có thang máy đâu."
Hạ Chấp Ngộ đi phía sau cô, hai bên tường dán đầy những tấm áp phích, lên đến tầng ba, Tống Tương Niệm đứng trước cửa nhà mình, lục trong túi xách chiếc chìa khóa.
Hạ Chấp Ngộ đứng ngay sau lưng cô, Tống Tương Niệm tiến lên một bước muốn tránh cảm giác bức bách này.
Hắn rất nhanh cũng tiến lên một bước, Tống Tương Niệm tìm được chìa khóa, muốn cắm vào ổ.Thế nhưng cắm hai lần đều không vào, tay cô cũng run lên, trên đỉnh đầu có tiếng cười khẽ, Hạ Chấp Ngộ cầm tay Tống Tương Niệm.
"Đây này."
Hắn giúp cô tra chìa vào ổ, cũng không gấp gáp làm nhanh, nhìn qua giống như Tống Tương Niệm đang bị hắn ôm lấy.
"Tôi tự biết mở," Tống Tương Niệm bận rộn muốn tránh đi, miệng không nhịn được lại phân bua, "Tại đèn trước cửa yếu quá, mắt tôi cũng không được tốt lắm thôi."
"Đừng lộn xộn, lại bị lệch ra bây giờ."
Hạ Chấp Ngộ nói xong, đầu cúi xuống thấp hơn nữa, cái cằm gần như đã gác trên bả vai cô.
Hô hấp mang theo trêu ghẹo của người đàn ông phả lên cổ Tống Tương Niệm, lông tơ của cô đều dựng đứng, càng nhanh chóng muốn mở cánh cửa này ra.
Chìa khóa rốt cuộc cũng cắm xong, cô dùng sức xoay một cái, cánh cửa cạch một tiếng mở ra.
Tống Tương Niệm như bị lửa đốt sau mông bước nhanh vào nhà, trong thâm tâm cô cảm thấy Hạ Chấp Ngộ đặc biệt có thiên phú trong phương diện này, thầm nghĩ không phải Hạ phu nhân nói hắn không có kinh nghiệm sao?
Thế nhưng cô cảm thấy Hạ Chấp Ngộ rất có kinh nghiệm là đằng khác!
Tống Toàn An quả nhiên không ở nhà, cấu tạo phòng ốc của căn nhà khá đơn giản, một phòng khách hai phòng ngủ, nhà ăn ở cùng trong không gian của phòng khách.
Trong tủ lạnh còn lại cơm thừa từ hôm qua, nhưng Tống Tương Niệm cũng không thể lấy nó ra mời khách được.
Cô hơi buồn rầu, bỗng nhiên không biết phải làm gì cho hai người ăn bây giờ.
Hạ Chấp Ngộ đi đến trước một cái tủ, chăm chú nhìn một khung ảnh treo trên đó.
Trong khung ảnh là hình Tống Tương Niệm, có lẽ cũng mới chụp gần đây thôi.
Hạ Chấp Ngộ nhìn sang cô, "Sao không thấy ảnh hồi nhỏ của em thế?"
"Ba nói hồi nhỏ tôi rất xấu nên không chụp ảnh cho tôi."
Nói bậy, Tương Niệm của hắn sao có thể xấu được, "Một tấm cũng không có?"
"Không có."
Trong đầu Hạ Chấp Ngộ thoáng qua cảm giác kỳ quái, nhưng lại không thể chỉ ra là kỳ quái chỗ nào, "Vậy ảnh của ba em cũng không có sao?"