Chương : Như một con cún nhỏ bị bỏ rơi
Dịch: CP
Trợ dịch: Bối Diệp
Type: YZ
Mang đi nơi khác không xin phép không sao nhưng vui lòng ghi rõ tên dịch giả hoặc dẫn link.
Đây là sự tôn trọng tối thiểu bạn nên làm dành cho dịch giả.
CP xin chân thành cám ơn!
Thời tiết hôm nay rất xấu, bên ngoài gió lạnh thổi không ngừng.
Tống Tương Niệm nhảy lò cò đến trước cái bàn, Tống Toàn An đứng bên ngoài, "Mày tốt nhất mau nói rõ ràng với họ, chỉ cần nói không làm nữa, rồi trả lại tiền là xong."
"Con không nói."
"Sao mày cứ cứng đầu thế làm gì? Tao đều là vì tốt cho mày thôi."
Tống Toàn An cũng không dám chuyển nhà bừa, tính xấu không đổi, nhanh chóng bị đám bạn của ông ta gọi đi uống rượu.
Tống Tương Niệm ăn hết bát cháo, hai ổ bánh mì thì để lại.
Cô quá hiểu rõ con người của Tống Toàn An, từng này chắc chắn là thức ăn cho cả một ngày hôm nay của cô.
Hạ Chấp Ngộ chờ đến tối vẫn không chờ được cô đến.
Hạ phu nhân nhét từng hộp sủi cảo vào tủ lạnh cho hắn.
"Đúng rồi, sao hôm nay không thấy Tương Niệm nhỉ? Có khi nào là bị con chọc cho bỏ việc rồi không?"
Hạ Chấp Ngộ vốn đã đứng ngồi không yên từ sáng, vừa nghe bà hỏi lại càng sốt ruột, "Có phải cái tên họ Từ kia.
.
.
.
.
.
lại tìm cô ấy không?"
"Chắc là không đâu." Hạ phu nhân từ trong phòng bếp đi ra, "Tiểu tử đó gửi tin nhắn cho mẹ rồi, còn nói cảm ơn ý tốt của mẹ, tiếc là cảm thấy bản thân và Tương Niệm thật sự không hợp."
Lồng ngực Hạ Chấp Ngộ trống trải, có cảm giác khó chịu không nói thành lời.
"Con không làm gì cô ấy cả."
"Vậy thì chắc là trong nhà có việc."
Trong khu nhà dân.
Tống Toàn An quả nhiên một ngày không về, Tống Tương Niệm ăn hết chiếc bánh mỳ cuối cùng, ông ta đã quên mất không chuẩn bị nước, cô khát đến nỗi cổ họng khô khốc, bắp đùi thì càng ngày càng sưng.
Tống Tương Niệm ngồi tựa lưng vào cửa sổ, hôm nay trời không có trăng, đằng xa có ánh đèn le lói.
Tống Tương Niệm không muốn lại phải chuyển nhà, cô áp trán lên cửa sổ, cô đi rồi, Hạ Chấp Ngộ phải làm sao đây?
Vị tiểu Hạ tiên sinh kia đã yếu đuối lại còn khó trị, Tống Tương Niệm may mắn tiến được một bước đầu tiên đến gần hắn, nếu cô bỏ ngang giữa chừng, sợ rằng sau này sẽ không ai có thể tiếp cận hắn nữa.
Đến sáng hôm sau vẫn không thấy Tống Toàn An về, Tống Tương Niệm cảm thấy bản thân giống như một con cún nhỏ bị bỏ rơi.
Nếu hôm nay cô chết ở đây, liệu rằng có ai biết mà tìm ra hay không?
Cô nhảy xuống giường, tựa người vào cửa sổ, bên ngoài vắng tanh không một bóng người qua lại.
Tống Tương Niệm thật ra đều đã quen.
Phía trước chợt có một dáng người quen thuộc từ cổng lớn đi vào, người đó đang định lên tầng, Tống Tương Niệm vội lớn tiếng gọi, "Anh Cảnh Mộ."
Chu Cảnh Mộ nghe tiếng đi tới, "Làm sao thế này? Sao mặt trắng bệch thế kia?"
"Anh giúp em xem dưới đáy chậu hoa ngoài kệ giày có cái chìa khóa nào không với."
Chu Cảnh Mộ nhấc chậu hoa lên, "Có."
"Anh mở cửa giúp em."
"Sao lại bị nhốt vào thế này?"
"Không nghe lời thì bị phạt thôi ạ."
Chu Cảnh Mộ cầm chía khóa tra vào ổ, nhanh chóng mở được cửa phòng cô.
Cô nhảy lò cò ra, "Đi thôi ạ."
Tống Tương Niệm nhảy ra đến nhà ngoài, nhìn thấy trên bàn đặt điện thoại của mình, bèn cầm lấy.
Trước khi rời khỏi cô còn quay lại khóa cửa, Chu Cảnh Mộ nhìn chân cô.
"Bị thương rồi?"
"Vết thương nhỏ thôi ạ."
Chu Cảnh Mộ không còn sống ở đây, Chu gia mấy năm nay ăn nên làm ra, đã sớm mua một căn nhà ở trung tâm thành phố.
Nhà cũ bên này đang chờ phá dỡ, một căn khác trước đây là nơi ở của Chu gia thì cho thuê, hôm nay anh ta quay lại cũng là để lấy chút đồ.
"Em chờ anh một lát."
Anh ta bước nhanh đi, Tống Tương Niệm đứng ngoài cửa chờ.
Cô nhìn màn hình điện thoại.
Hôm qua không đến Ngự Hồ Loan, không biết Hạ Chấp Ngộ có đi tìm cô không.
Cô ấn nút nguồn, nhưng điện thoại không lên.
"Đi."
Chu Cảnh Mộ cùng cô đi ra, không hề hỏi nhiều.
Tống Tương Niệm nhảy được một cái, người đàn ông quay lại nhìn, "Đường bên ngoài không dễ đi, chân bị thương thì đừng cố nữa, anh cõng em."
Đây là cách tốt nhất, Tống Tương Niệm dù sao cũng khó mà nhảy lò cò hết một đoạn đường dài này, nếu không nhanh thì giữa đường rất có thể sẽ còn gặp phải Tống Toàn An.
"Vâng, cám ơn anh."
Chu Cảnh Mộ hạ người quỳ một chân, rồi nhẹ nhàng cõng cô đứng dậy.
Xe của Hạ Chấp Ngộ chạy đến trước con hẻm, hắn tháo dây an toàn chuẩn bị mở cửa bước xuống.
"Đó không phải là Tống tiểu thư sao?"
Hạ Chấp Ngộ nhìn ra, thấy Tống Tương Niệm được một người đàn ông cõng, hai người vừa đi vừa trò chuyện gì đó, dáng vẻ thân mật như một đôi tiểu tình lữ.
"Lùi xe."
"Vâng?"
"Nghe không hiểu tiếng người à?"
Tài xế đành cho xe chạy, sau đó dừng lại bên cạnh một con hẻm khác.
Tống Tương Niệm ngồi vào xe của Chu Cảnh Mộ, Hạ Chấp Ngộ nhìn chằm chằm kính chiếu hậu, thấy được chiếc xe nhanh chóng lăn bánh rời khỏi.
"Đưa em đến bệnh viện nhé?"
Tống Tương Niệm khẽ lắc đầu, "Anh đưa em đến một khách sạn nào đó đi ạ, em ở đó tạm hai ngày."
Cô không thấy chiếc xe của Hạ Chấp Ngộ đi theo sau, lúc đầu chiếc xe đó vẫn chỉ âm thầm theo sát, nhưng sau đó thì càng ngày càng không yên phận.
Chu Cảnh Mộ mấy lần bị ác ý chặn đầu xe, đôi mắt sắc bén như chim ưng của anh ta qua cặp kính râm quan sát bên ngoài, "Ngồi chắc."
"Làm sao thế ạ?"
Tống Tương Niệm theo bản năng nhìn ra ngoài, phát hiện đó là xe của Hạ Chấp Ngộ.Chiếc xe suýt chút thì va phải, Chu Cảnh Mộ đánh vô lăng, đạp phanh.
Anh ta cởi dây an toàn, nhìn qua giống như muốn xuống xe tìm người đánh một trận.
Tống Tương Niệm vội đẩy cửa đi xuống, "Đợi đã."
Hạ Chấp Ngộ cũng đã xuống xe, sắc mặt cực xấu đi về phía cô.
"Tiểu Hạ tiên sinh."
"Anh ta họ gì cơ?" Chu Cảnh Mộ nhíu mày.
Tống Tương Niệm ngoan ngoãn trả lời, "Họ Hạ ạ, lần trước hai người từng gặp nhau một lần rồi.
Chính là lúc Hạ tổng gặp nguy hiểm anh ra tay giúp đỡ ấy, tiểu Hạ tiên sinh là em trai của Hạ tổng."
Chu Cảnh Mộ nghe được thì sắc mặt càng thêm nghiêm trọng, "Em trai của Hạ Sí Hạ?"
"Vâng."
"Em phải đi với cậu ta sao?"
Tống Tương Niệm nghe anh ta hỏi câu này thì rõ ràng hơi ngừng lại, Hạ Chấp Ngộ cũng đã thấy được sự do dự này của cô, "Đương nhiên là đi với tôi."
"Hôm nay cảm ơn anh," Tống Tương Niệm lên tiếng, "Vậy em không làm phiền anh nữa."
Chu Cảnh Mộ cũng không kiên trì, anh ta không muốn liên quan gì với người của Hạ gia, có thể bớt liên quan bao nhiêu thì tốt bấy nhiêu.
Hạ Chấp Ngộ vừa rồi chỉ thấy dáng đi đường của cô không đúng lắm, "Chân làm sao?"
"Không sao, bị ngã ấy mà."
Tống Tương Niệm ngẩng đầu nhìn người đối diện, Hạ Chấp Ngộ hơi chột dạ.
"Không phải tôi đến tìm cô đâu."
Sau đó lại bổ sung thêm một câu, "Trùng hợp đi ngang qua thôi."