Chương : Muốn giới thiệu bạn trai cho cô
Dịch: CP
Trợ dịch: Bối Diệp
Type: YZ
Mang đi nơi khác không xin phép không sao nhưng vui lòng ghi rõ tên dịch giả hoặc dẫn link.
Đây là sự tôn trọng tối thiểu bạn nên làm dành cho dịch giả.
CP xin chân thành cám ơn!
"Sao anh lại giỏi thế nhỉ?"
Được rồi, Hạ Chấp Ngộ sắp nghe không nổi nữa.
Hắn đứng dậy đi lên sân khấu, ngón tay vừa chạm tới một góc chiếc cúp chợt cảm thấy đau nhói, giác quan đã mất ở ngay lúc này lại quay về.
Tống Tương Niệm ngồi phía dưới vỗ tay liên tục, lòng bàn tay đã đỏ ửng, nhưng cô không hề cảm giác được gì.
Lẽ ra cuộc thi còn có hoạt động vào buổi tối, gặp nhà báo phóng viên và dự tiệc, nhưng Hạ Chấp Ngộ đều từ chối.
Hai người ngồi xe quay về, xe chạy ở đường trên cao, Tống Tương Niệm căng thẳng nhiều ngày không được ngủ ngon, hiện tại giống như trút bỏ toàn bộ gánh nặng, vừa nhắm mắt đã ngủ mất.
Chiếc xe xóc nảy, cô theo quán tính đổ sang bên cạnh, đầu gối lên bả vai Hạ Chấp Ngộ.
Hắn bất giác ngồi thẳng lưng, phía trước bỗng có một chiếc ô tô điện đi ngang qua, tài xế đạp phanh, Tống Tương Niệm cảm giác mình đang bay về phía trước.
Cô theo bản năng quơ lấy thứ gì đó chắc chắn bên cạnh rồi ôm chặt, chậm rãi tìm tư thế thoải mái, cuối cùng lấy đùi của Hạ Chấp Ngộ làm gối.
Tài xế qua kính chiếu hậu nhìn được một cảnh này, phì cười.
"Cười cái gì mà cười."
Liền lập tức nghiêm chỉnh tập trung lái xe.
Trong xe rất tối, chốc chốc sẽ có đèn đường chiếu sáng xẹt qua cửa sổ.
Khuôn mặt nhỏ của Tống Tương Niệm bị tóc che mất, Hạ Chấp Ngộ ngập ngừng đưa tay, gạt mấy sợi tóc đó sang một bên.
Dung mạo như họa, chỉ nhìn cô ngủ cũng khiến hắn cảm thấy trong lòng thật yên bình.
"Nhà cô ấy ở đâu?" Hạ Chấp Ngộ chợt hỏi.
Tài xế hơi chau mày, "Ngài có lẽ không biết đâu, nơi đó.
.
.
.
.
.
rất xập xệ."
Tống Tương Niệm mơ màng nghe thấy tiếng nói chuyện, vừa muốn ngồi dậy, bỗng thấy trên mặt ấm ấm.
Má cô chạm phải lòng bàn tay của Hạ Chấp Ngộ, dọa hắn như rùa rụt cổ vội thu tay về.
"Về đến nhà rồi sao?" Tống Tương Niệm ngồi dậy, bên ngoài trời đã tối mịt.
"Từ đây chỉ cách vài cây số nữa thôi." Tài xế xem chỉ đường.
"Vậy anh cho tôi xuống đây được rồi, tôi tự bắt xe về."
"Có xe chở miễn phí sao phải bỏ tiền làm gì?"
Đối mặt với câu hỏi của Hạ Chấp Ngộ, Tống Tương Niệm bỗng không biết phải đáp thế nào, ngược lại cô cũng không cảm thấy nhà mình không thể cho người khác thấy, "Bên đó không tiện cho xe vào."
"Không liên quan, đưa cô về trước."
Hạ Chấp Ngộ và cái khu dân nghèo kia thật sự khiến cô có cảm giác không ăn nhập, những ngôi nhà tồi tàn như vậy có lẽ hắn còn chưa từng nhìn thấy trên tivi.
Tống Tương Niệm chỉ chờ xe dừng, lập tức đẩy cửa xe.
"Tiểu Hạ tiên sinh, ngủ ngon."
Hạ Chấp Ngộ nhìn vào con hẻm nhỏ không có chút ánh sáng.
"Khoan đã."
Hắn cũng đi xuống, "Tôi đưa cô vào."
"Không cần đâu, đường này ngày nào tôi chẳng đi."
"Nói nhiều quá."
Hạ Chấp Ngộ bước thẳng về phía trước, Tống Tương Niệm hết cách buộc phải đuổi theo.
Hiện tại đã là tối muộn, trong khu dân nghèo lại rất náo nhiệt, có tiếng chó sủa, còn có tiếng mắng nhiếc ầm ĩ.
Tống Tương Niệm đi đến trước một cánh cửa, sau đó lục chìa khóa trong túi xách.
"Tiểu Hạ tiên sinh, anh mau quay lại đi."
Hạ Chấp Ngộ nhìn quanh bốn phía, cô vậy mà ở một nơi như thế này? Ngư long hỗn tạp, còn cái thứ gọi là ổ khóa này rõ ràng chỉ là đồ trang trí.
Tống Tương Niệm nhanh chóng tìm được chìa khóa, Hạ Chấp Ngộ hơi lùi về sau, nghe thấy tiếng chìa khóa tra vào ổ, lách cách một tiếng.
Cửa bị đẩy ra, hắn nghe thấy cả tiếng kẽo kẹt của ván gỗ cũ.
"Mày còn biết đường mò về à?" Một giọng nói thô ráp của người đàn ông truyền đến.
Tống Tương Niệm vội quay lại đóng cửa, Hạ Chấp Ngộ qua khe cửa thoáng nhìn thấy trong phòng có người ngồi, nhưng vì ánh sáng quá yếu mà không thể thấy rõ mặt mũi.
Cánh cửa bị đóng lại, Tống Tương Niệm bước nhanh vào trong, "Xuỵt."
Tống Toàn An đứng dậy đi đến cạnh cửa sổ, nhìn thấy bóng lưng của Hạ Chấp Ngộ.
"Tao còn đang thắc mắc mấy tối liền không thấy mày về, hóa ra là tìm đàn ông bên ngoài.
.
.
.
.
."
Tống Tương Niệm chạy tới bịt miệng ông ta, "Đây là chủ thuê của tôi, bởi vì thấy muộn rồi nên mới đưa về nhà."
Tống Toàn An không ngờ cô dùng sức lực lớn như vậy, suýt chút nữa thì ngộp chết.
Ông ta chộp lấy tay cô, kéo ra.
Tống Tương Niệm mở khóa túi rút ra mấy tờ tiền rồi nhét vào tay ông ta.
Tống Toàn An lập tức quên hết mọi chuyện vừa nãy, mắt sáng rỡ, ngày mai lại có tiền đánh bạc rồi.
Cô thừa cơ về phòng mình, dùng sức đóng cửa lại.
Hạ Chấp Ngộ về đến Ngự Hồ Loan, từ trong vali lấy ra chiếc cúp kia, cẩn thận từng li từng tí đặt lên giá sách.
Sáng hôm sau Hạ phu nhân đến từ sớm, đứng ngoài ấn chuông cửa.
Tống Tương Niệm cũng vừa mới tới, cô đi ra mở cửa, hai người hơi trao đổi ánh mắt.
"Hạ phu nhân."
"Nó đâu rồi?"
"Tiểu Hạ tiên sinh mấy ngày nay khổ cực, chắc là vẫn đang ngủ ạ."
Hạ phu nhân đến giày cũng không đổi, xách chiếc túi đi vào, "Con trai, con trai ngoan của mẹ ơi!!!"
Hạ Chấp Ngộ nghe tiếng đi ra, vừa nhìn thấy điệu bộ này lập tức muốn bỏ chạy, Hạ phu nhân đã dang sẵn hai tay chỉ cần thấy người là ôm, "Mẹ đã nói con trai của mẹ là giỏi nhất, ra tay là hạ gục hết đối thủ mà!"
Bà đi giày cao gót tiến vào, bàn tay vừa mới chạm được đến vai Hạ Chấp Ngộ đã bị hắn nhanh chóng né ra.
"Mẹ, đừng có làm lố thế."
"Lâu lắm không được gặp con trai, không lẽ ôm một cái cũng không được à?"
Hạ Chấp Ngộ tránh không được, dứt khoát đứng trốn sau lưng Tống Tương Niệm.
Hạ phu nhân đuổi theo, hắn bèn chạy quanh cô.
Hạ phu nhân chạy được mấy vòng đã thở không ra hơi, "Thằng nhóc thối!"
"Mẹ, mẹ đi xem cúp đi."
"Có phải mẹ chưa thấy bao giờ đâu, còn sờ chán rồi."
"Hạ phu nhân, cháu rót cho bác chén nước ạ."
Hạ phu nhân vừa nhìn cô bé này đã thấy hài lòng, mới đầu tìm Tống Tương Niệm vốn cũng không nghĩ cô thật sự có thể lợn què chữa thành lợn lành.
Không những có thể ở lại cạnh Hạ Chấp Ngộ, sau đó lại còn xách được con thỏ nhát gan Hạ Chấp Ngộ đã chuồn khỏi cuộc thi trở về.
"Không cần phiền phức vậy, bác ngồi chốc lát rồi đi luôn ấy mà."
"Vậy cháu không làm phiền hai người nữa ạ."
Hạ phu nhân thấy cô muốn đi, nhanh tay kéo cô lại, "Xinh xắn như vậy, không biết đã có bạn trai chưa?"
Hạ Chấp Ngộ nhíu mày nhìn sang, thấy Tống Tương Niệm lắc đầu.
"Vậy nhất định có rất nhiều người theo đuổi nhỉ?"
"Không có ạ."
"Sao có thể chứ!"
Hạ Chấp Ngộ bước qua, kéo Hạ phu nhân vào phòng làm việc, "Đi xem cúp."
Hai người vừa bước vào, Hạ phu nhân vỗ tay cái bộp, "Vậy mà vẫn độc thân nha, con nói mẹ mai mối cho con bé vài người có được không?"
Hạ Chấp Ngộ nghe được, hai mắt lập tức tối sầm.
: Chương này dành tặng bạn đẹp Tieu Hanh Ho Lo thay lời cám ơn đã donate ủng hộ Bát có thêm động lực dịch truyện hihe.
Chúc mọi người đọc truyện vui vẻ ^^~