Dịch: CP
Trợ dịch: Bối Diệp
Type: YZ
Mang đi nơi khác không xin phép không sao nhưng vui lòng ghi rõ tên dịch giả hoặc dẫn link. Đây là sự tôn trọng tối thiểu bạn nên làm dành cho dịch giả. CP xin chân thành cám ơn!
Cảnh sát nhanh chóng khiêng Triệu Lập Quốc ra khỏi phòng thẩm vấn.
Trong không khí lưu lại mùi máu tanh nồng, những giọt chất lỏng màu đỏ từ trong phòng rơi rớt theo một đường ngoằn nghèo ra đến tận hành lang.
Tu Ngọc Mẫn cũng không ngờ Triệu Lập Quốc lại giấu lưỡi dao trong tóc, ngón tay bà ấy không ngừng run lên. May mắn, may mắn mà ông ta nhằm vào bản thân mình, nếu như là nhằm vào Tống Tương Niệm......
Vậy thì bà ấy sẽ điên mất.
Tống Tương Niệm vỗ nhẹ lên mu bàn tay bà, “Mẹ, con không sao.”
“Bé cưng......”
Vừa rồi Tống Tương Niệm ở gần Triệu Lập Quốc nhất, cũng đã tận mắt nhìn thấy trong tay ông ta cầm là một lưỡi dao cạo, cực kỳ sắc bén, một dao cứa qua động mạch cổ, không thể sống được.
Cô đứng lên đi ra, ngoài cửa vẫn còn lại một nữ cảnh sát đứng canh.
“Không sao chứ?”
Vết máu dài phản chiếu trong mắt Tống Tương Niệm, “Nếu như ông ta chết thật rồi, vậy con gái của ông ta còn cứu được không ạ?”
“Có thể, như ông ta vừa nói đấy, muốn hiến thận cho con gái mình.”
“Không lẽ không cần kiểm tra có thích hợp hay không?”
“Đã kiểm tra lúc vừa bị bắt vào rồi, tình trạng của con gái ông ta không khả quan cho lắm, chúng tôi cũng phá lệ cho trường hợp này.”
Tống Tương Niệm nhận ra mình vừa đạp phải đường máu, bèn nhấc chân tránh sang một bên.
“Kết quả thế nào ạ?”
“Thích hợp.”
Tống Tương Niệm cũng không biết tâm trạng hiện tại của bản thân là như thế nào, như con rối mất hồn vác theo cái đầu choáng váng nặng theo Tu Ngọc Mẫn ra ngoài, lại như mơ hồ nghe thấy tiếng nói chuyện của người bên cạnh.
“Loại người như ông ta...... chết rồi là tốt nhất, nếu thật sự ra tòa thì tử hình còn chưa đủ đâu......”
Tống Tương Niệm thẫn thờ bước ra đến cạnh xe, nhưng không đưa tay mở cửa.
“Đây chính là khác biệt giữa con gái của bản thân và con gái của người khác sao? Con thật không biết ông ta còn có thể làm một người ba không vụ lợi như thế, có thể quyết tuyệt với chính mạng sống của mình.”
Tu Ngọc Mẫn sợ cô khó chịu, “Cái gì mà không vụ lợi chứ, không phải ngồi tù là hời cho ông ta quá rồi. Nếu như ông ta thật sự yêu con gái mình, thì sớm đi tự thú mới phải.”
Hai người ngồi vào xe, Tu Ngọc Mẫn cho tài xế lái xe quay về nhà.
“Mẹ, con còn phải đi làm mà.”
“Hôm nay nghỉ một ngày đi.”
Tống Tương Niệm nhìn thời gian, đã muộn giờ, “Vốn cũng chỉ định ghé ngang qua đây thôi, con không nghĩ lại mất nhiều thời gian đến thế.”
Tài xế cho quay xe, Tống Tương Niệm nghe thấy tiếng còi cấp cứu truyền đến.
Triệu Lập Quốc được nâng lên xe, có đốm nắng lọt qua tán cây rơi xuống ngón tay lạnh như băng của ông ta, nhưng ông ta không hề cảm nhận được độ ấm.
Ông ta không có gì để lại cho Tống Tương Niệm, điều duy nhất có thể làm chính là lời khai về Tuyên Tịnh.
Triệu Lập Quốc nhắm hai mắt, nghĩ đến năm đó Tống Tương Niệm sốt cao không lùi rồi liên tục gọi ông ta là ba. Khi ấy ông ta cũng từng cầm chiếc thìa nhỏ kiên nhẫn bón từng miếng từng miếng cháo cho cô.
Tống Tương Niệm ngồi trong xe, âm thanh gấp gáp kia càng lúc càng xa.
Tu Ngọc Mẫn về đến nhà, quả nhiên Hạ Chấp Ngộ vẫn chưa đi.
Thích Hựu vui vẻ chạy ra, “Mẹ, con làm xong bài hết rồi, anh Chấp Ngộ giúp con đó!”
Tu Ngọc Mẫn đuổi cậu bé về phòng, rồi gọi Hạ Chấp Ngộ theo mình vào thư phòng.
Bà đi thẳng vào vấn đề, “Chuyện cậu và bé cưng, tôi không đồng ý.”
“Mẹ nuôi, con chỉ muốn ở bên cạnh cô ấy.”
“Tôi phản đối, nguyên nhất lớn nhất là tôi muốn tìm cho con gái mình một người khỏe mạnh, mà cậu thì không phải.”
Hạ Chấp Ngộ còn muốn nói gì đó, Tu Ngọc Mẫn đã cắt ngang.
“Lúc cậu phát bệnh ở trung tâm thương mại tôi đã nhìn ra rồi. Hạ phu nhân cũng vì cậu mà tìm không ít bác sĩ tâm lý nhỉ? Chấp Ngộ, tình yêu của tôi với bé cưng hiện tại cũng lớn như áy náy của tôi với con bé, tôi thật sự không muốn quãng đời còn lại của con bé tiếp tục bị cậu giày vò khổ sở.”
Tu Ngọc Mẫn muốn dứt khoát một lần, lời nói ra không hề kiêng nể, chỉ hai ba câu đã hoàn toàn dập tắt mọi dũng khí của Hạ Chấp Ngộ.
Hắn rời khỏi thư phòng, nhìn thấy Thích Hựu lấp ló ở một bên, vừa thấy hắn ra thì chạy nhanh tới.
“Mẹ không cho anh ở lại ăn trưa à?”
Hạ Chấp Ngộ không biết phải đáp thế nào, nhanh chóng rời khỏi.
Tống Tương Niệm bận rộn cả một ngày, buổi trưa còn nhận được một cuộc gọi, cảnh sát báo cho cô biết Triệu Lập Quốc đã tử vong.
Buổi tối về đến nhà, vừa bước vào cửa thì nghe thấy Tu Ngọc Mẫn đang mắng Thích Hựu.
“Đói đói đói, cả ngày chỉ biết ăn thôi!”
“Trời tối lắm rồi, con tất nhiên là đói.”
“Không thì cho thiếu gia ăn trước ạ?” Bảo mẫu đứng bên cạnh nói xen vào.
“Không phải chiều nó!”
Tống Tương Niệm bước nhanh vào, “Ba, mẹ, con về rồi.”
“Yeah chị gái về rồi! Ăn cơm thôi!” Thích Hựu đã đói muốn xỉu rồi.
Tống Tương Niệm rất khó xử, “Con đã nhắn tin bảo mọi người cứ ăn trước đi rồi mà.”
Cô vừa nói vừa đi vào bếp, muốn hỗ trợ xới cơm.
Bảo mẫu vừa bê đĩa cá chua ngọt ra ngoài quay lại, nhìn thấy Tống Tương Niệm mở nồi cơm bèn bước nhanh tới, giật lấy chiếc thìa xúc cơm trong tay cô.
“Sao có thể để tiêu thư làm việc này chứ, mau ra ngoài ăn cơm đi, đừng để mọi người phải chờ.”
Tống Tương Niệm chỉ đành ra ngoài trước, nhìn thấy trên bàn ăn có cả bánh ngọt, “Hôm nay thịnh soạn quá ạ.”
“Con vẫn còn gầy lắm, phải ăn nhiều hơn mới được.”
Tống Tương Niệm ngồi xuống, Thích Hựu ngồi bên cạnh lập tức mách lẻo, “Sáng nay mẹ lừa chị đó, buổi trưa anh Chấp Ngộ không được ở lại ăn trưa.”
“Cậu ta có việc bận phải về trước, đâu phải mẹ không cho ăn.”
Tống Tương Niệm trầm ngâm nhìn bàn ăn, Hạ Chấp Ngộ chắc chắn cũng đã nhận được tin tức của Triệu Lập Quốc, hẳn là đã nhẹ nhõm đi không ít?
Ngày hôm sau.
Xe của Hạ Sí Hạ lái vào bệnh viện, thư ký muốn đưa cô ấy lên trên, nhưng lại bị từ chối.
“Không phải đã sắp xếp đâu vào đấy hết rồi à? Tôi sẽ đi nhanh về nhanh.”
Cô ấy không cho cả Chu Cảnh Mộ đi theo, nhưng trước khi bước vào trong thì dùng một ánh mắt rất thâm thúy mà nhìn anh ta.
Chu Cảnh Mộ tựa người vào cửa xe, nhìn theo bóng lưng xa dần của Hạ Sí Hạ, sau đó quay sang hỏi thư ký, “Vì sao không cho cô đi theo?”
“Chờ có kết quả là biết.”
“Chị ta lại bị làm sao?”
Thư ký thoáng tức giận nhìn anh ta, “Anh đi mà hỏi chính mình ấy!”
“Có ý gì?”
Người đàn ông này không những quý chữ như vàng, rõ ràng còn là kẻ không có tình cảm. Thư ký mấp máy môi muốn nói, nhưng lại sợ Hạ Sí Hạ mắng mình nhiều chuyện.
“Không có gì!”
Tuy là nói như thế, nhưng ánh mắt nhìn anh ta lại như phi đao.
Thân hình cao lớn của Chu Cảnh Mộ tựa ở đó, mới có hơn mười phút trôi qua thư ký đã đi qua đi lại trước mặt anh ta mấy chục vòng, còn liên tục kiểm tra điện thoại.
“Để tôi lên đó.”
Chu Cảnh Mộ rốt cuộc không nhìn nổi nữa, nhấc chân bước lên mấy bước.
Thư ký vội chạy lên cản anh ta, “Anh đi làm cái gì chứ, đừng có làm loạn.”
“Ngộ nhỡ gặp phải phiền phức trong đó rồi thì sao?”
Thư ký giữ chặt cánh tay Chu Cảnh Mộ, “Anh không được đi.”
“Rốt cuộc là khám cái gì?”
Thư ký muốn nói lại thôi, nhưng bộ dạng đó lại càng khiến Chu Cảnh Mộ không kiên nhẫn được nữa, nghiêng mình lách qua cô ấy.
Thư ký vội đưa tay muốn kéo anh ta lại, nhưng bắt hụt, hại cô ấy vội đến mức phải co cẳng đuổi theo.
“Hạ tổng có thể đã có thai rồi.”
Chu Cảnh Mộ khựng lại, thân hình cao lớn quay về, “Cô nói gì cơ?”
“Chắc chắn là của anh đúng không?” Thư ký nói xong, lại tự cảm thấy bản thân thật ngu ngốc, “Ngày nào anh cũng đi theo Hạ tổng, bên cạnh Hạ tổng cũng chỉ có một người đàn ông là anh!”
“Có thai là thế nào?”
“Anh đừng có giả ngu với tôi!”
“Vì sao không nói với tôi?”
Thư ký thấy sắc mặt của anh ta u ám như đã đoán ra cái gì, không khí quanh thân còn càng lúc càng lạnh xuống thì không khỏi nuốt ực một cái.
“Hạ tổng hiện tại không muốn có con.”
Chu Cảnh Mộ xoay người bước nhanh về phía thang máy.
Hạ Sí Hạ đã đặt hẹn trước, vì là khách hàng VIP nên thủ tục rất nhanh gọn, bác sĩ ngồi trên ghế, đẩy kính xem kết quả vừa có.
“Có thai rồi, cần không?”
Hạ Sí Hạ nhìn chằm chằm một khối đen sì trên đó, “Không cần.”
“Chắc chắn? Tôi thấy cô cũng có tuổi rồi, đã có con chưa?”
“Chưa có.”
Bác sĩ không nhịn được nhấc mắt nhìn cô ấy, “Thật sự không cần?”
“Ừm.”
“Vậy được rồi, nhưng cần phẫu thuật càng sớm càng tốt.”
Hạ Sí Hạ cũng rất dứt khoát, “Hôm nay luôn đi.”
“Được.”
Chu Cảnh Mộ chạy đến trước cửa cầu thang, cảm thấy có gì đó không đúng, lại quay về xách thư ký theo.
“Chị ta ở đâu? Tầng mấy?”
“Hạ tổng không cho anh đi lên, chung ta vẫn là chờ ở đây đi.”
“Chị ta cũng xem như là sản phụ có tuổi rồi, nếu như xảy ra chuyện cô có chịu trách nhiệm được không?”
Thư ký không dám đem chuyện này ra đánh cược, thoáng đã bị Chu Cảnh Mộ đẩy vào thang máy.
Hai người lên đến tầng bốn, từ mũi tên hướng dẫn tìm được khoa phụ sản.
“Bác sĩ nào?”
Thư ký báo tên, lại bổ sung, “Ở phòng .”
Chu Cảnh Mộ lập tức xông về phía đó, dọa cho y tá trực ban hết hồn, vội gọi với theo, “Này anh kia dừng lại, không được vào đó!”
Nhưng anh ta không có thời gian để ý cô ấy, đi thẳng đến trước cánh cửa đóng chặt của phòng khám , Chu Cảnh Mộ còn không buồn gõ cửa, trực tiếp đẩy cửa ra.
“Á——-“
Bên trong có một người phụ nữ vừa mới cởi áo ngoài, “Anh là ai, anh muốn làm gì?”
Trong phòng không có bóng dáng Hạ Sí Hạ, thư ký đã đuổi đến đây, thò đầu vào trong.
“Xin hỏi bác sĩ Châu Huệ có ở đây không ạ?”
“Bác sĩ Châu ở phòng bên cạnh, bên phải.”
Chu Cảnh Mộ đi sang bên cạnh, người phụ nữ kia vẫn còn giữ chặt áo, “Lưu manh! Suýt thì tôi bị anh ta nhìn sạch rồi!”
Thư ký đứng ở cửa bối rối giải thích, “Rất xin lỗi, anh ta không cố ý đâu......”
Trong lúc cô ấy xử lý bê bối bên này, Chu Cảnh Mộ đã đẩy một cánh cửa khác.
Thư ký quay đầu, nhìn thấy anh ta đi vào trong, còn đóng luôn cửa lại.
Hạ Sí Hạ vừa quay đầu, vóc dáng cao lớn của người đàn ông đã chặn hết tầm mắt.
“Sao lại lên đây?”
“Chị muốn bỏ cái thai có phải nên hỏi ý kiến của tôi trước không?”
Hạ Sí Hạ thu lại mấy tờ giấy trên bàn, “Nó ở trong bụng tôi, cậu có quyền gì mà xen vào?”
Bác sĩ nhìn hai người. “Không thì hai người về nhà bàn bạc thêm đi?”
“Không cần.” Hạ Sí Hạ nhấc mắt, khuôn mặt xinh đẹp thấp thoáng tức giận, “Cậu ra ngoài trước đợi tôi.”
Chu Cảnh Mộ chống một tay lên bàn, cơ thể cũng hạ xuống theo, ánh mắt mang theo lửa giận, “Chị không muốn chịu trách nhiệm với người khác đúng không?”
“Tôi thật sự không muốn có con, quá phiền phức.”
“Lúc chị kéo tôi lên giường sao không nói rõ ràng như thế trước?”
Hạ Sí Hạ đứng phắt dậy, “Chu Cảnh Mộ, đừng quên vị trí của mình! Còn không phải vì cậu sao? Trong khách sạn không có bao à? Cậu thì hay rồi, cứ thế......”
Nếu còn tiếp tục chắc chắn họ sẽ đánh nhau ở đây luôn.
Chu Cảnh Mộ cầm cánh tay cô. “Đi.”
Có anh ta ở đây, chuyện ngày hôm nay chắc chắn không thể thành.
Hạ Sí Hạ nổi giận đùng đùng đi ra ngoài, trên hành lang đều là người, cô ấy cũng có thể diện của mình, cả đoạn đường đều im lặng.
Quay lại hầm để xe, Chu Cảnh Mộ chặn thư ký ở bên ngoài, sau đó mở cửa cạnh tài xế nói với anh ta, “Đi xuống.”
Tài xế thế nào lại rất nghe lời, cứ thế đi xuống rồi.
Hạ Sí Hạ liếc mắt một cái, sau đó đẩy cửa sau xe, nhưng còn chưa kịp vào trong đã bị Chu Cảnh Mộ lôi về.
“Cậu lại muốn làm gì?” Hạ Sí Hạ rất không kiên nhẫn, tâm trạng ngày hôm nay vốn đã chạm đáy.
Ngón tay thon dài của Chu Cảnh Mộ kéo cà vạt của chính mình, một tay khác thì dễ dàng chế trụ hai cổ tay của cô ấy, sau đó ngay trước mặt thư ký và tài xế, trói cô ấy lại.
Hạ Sí Hạ không nuốt nổi mối nhục này, “Cậu đừng có làm loạn! Có phải quên mất trên dưới với tôi rồi hay không?”
Thư ký hơi sợ không khí lạnh lẽo âm trầm quanh người Chu Cảnh Mộ hiện tại, ngập ngừng không dám lại gần, nhưng dù sao Hạ Sí Hạ cũng là sếp mình, cuối cùng vẫn lấy dũng khí bước lên hai bước.
“Anh đừng làm loạn nữa, Hạ tổng còn đang mang thai đấy.”
“Không có chuyện của cô.”
Hạ Sí Hạ bị anh ta dùng nút thắt chuyên nghiệp nhất trói lại, không có cách nào tự cởi.
“Lên xe.” Chu Cảnh Mộ ra lệnh cho cô ấy.
Hạ Sí Hạ tức giận đến mức bật cười, “Cậu đừng quên thân phận của mình, dù có giữ lại cái thai này thì tương lai tôi cũng sẽ không cho nó biết đến cậu. Cậu thì là cái thá gì? Cũng chỉ là một vệ sĩ quèn......”
Thư ký thấy sắp có chiến tranh nổ ra, lập tức chạy về khu an toàn.
Thế nhưng lời này của Hạ Sí Hạ ngược lại không khiến Chu Cảnh Mộ tức giận.
Anh ta dùng tông giọng chẳng quan tâm sự đời của mình đáp lại, “Nói hay lắm.”
Sau đó ghé sát đến bên tai Hạ Sí Hạ, “Ở trên giường còn không đặc sắc được bằng thế này.”
Hạ Sí Hạ giơ chân đạp, mũi giày cao gót chọc mạnh vào bắp đùi Chu Cảnh Mộ, nhưng anh ta vẫn rất ung dung, “Muốn tự mình lên xe, hay là để tôi bế lên?”
Hạ Sí Hạ trừng mắt, rốt cuộc vẫn phải tự mình ngồi vào.
Chiếc xe nghênh ngang đi qua hai con người ăn dưa miễn phí nãy giờ, tài xế hỏi thư ký: “Anh ta và Hạ tổng, ai mới là sếp của chúng ta?”
“Một là sếp, một là người đàn ông của sếp, ai cũng không thể đắc tội.”
“Đã hiểu.”
Chiếc xe đi thẳng về nhà Hạ Sí Hạ, cô ấy đã bức bối muốn chết rồi, chỉ chờ xe vừa dừng lập tức đưa tay đẩy cửa.
Hai người cùng lúc xuống xe, Hạ Sí Hạ đưa tay đến trước mặt anh ta, “Tháo.”
Chu Cảnh Mộ đóng cửa xe, dáng vẻ như sẽ không đi luôn.
“Cậu đừng có mà được đằng chân lân đằng đầu......”
Chu Cảnh Mộ cầm một đầu cà vạt rồi đi về phía trước, cô ấy chỉ đành bước theo sau.
Hạ Sí Hạ còn chưa đi đến cầu thang đã nghe thấy tiếng nói chuyện rì rầm truyền ra, trong lòng thoáng căng thẳng. Ngày thường ra khỏi nhà đều là dáng vẻ cao cao tự tại, người xung quanh đều biết đây là nơi ở của một nữ tổng tài bá đạo.
Thế nhưng dáng vẻ hiện tại của cô ấy......
“Chu Cảnh Mộ!”
“Sợ rồi?”
Sợ em gái nhà cậu!
Dĩ nhiên Hạ Sí Hạ không mắng ra tiếng, “Cậu cởi cái này ra trước đã.”
Thang máy mở ra, có mấy người đi vào, Chu Cảnh Mộ cũng nhanh chóng kéo Hạ Sí Hạ vào trong.
Cô ấy chỉ sợ sẽ gặp phải người quen, sớm biết đã đưa theo Hạ phu nhân đến căn biệt thự riêng rồi.
Hai người đi đến trước cửa nhà, Chu Cảnh Mộ lấy ngón tay cô ấy mở khóa. May là Hạ phu nhân không có nhà, thế nhưng sắc mặt Hạ Sí Hạ vẫn rất khó coi, “Đã tháo được chưa?”
“Trước tiên giải thích cho tôi vì sao không cần cái thai này đã.”
“Chưa từng nghĩ cần, thế thôi.”
“Vậy thì còn kịp, bây giờ nghĩ dần đi là vừa.”
Hạ Sí Hạ một lòng tập trung vào sự nghiệp, nếu phải sinh con thì chắc cô ấy sẽ điên mất.
“Không cần nghĩ nữa.”
Hạ Sí Hạ thấy ánh mắt Chu Cảnh Mộ thoáng lạnh, anh ta nắm cánh tay cô ấy, đá một cánh cửa rồi kéo Hạ Sí Hạ vào trong.
Hạ Sí Hạ cũng tức điên, “Tôi cảnh cáo cậu......”
“Cảnh cáo tôi thế nào?”
Sắc mặt anh ta cũng không dễ nhìn hơn bao nhiêu.
Ngũ quan của anh ta vốn đã sắc bén, lúc tức giận lên lại càng đáng sợ dọa người. Hai người tuy đã từng ngủ với nhau, nhưng đến cùng thì Hạ Sí Hạ cũng chẳng biết nhiều về anh ta.
Với vóc dáng này, chỉ cần muốn thì anh ta có thể đấm cho cô ấy choáng váng, Hạ Sí Hạ nghĩ đến đây, thoáng lùi về sau một bước.
“Ý của tôi là, nếu như sinh đứa bé này ra thì sẽ phải có trách nhiệm với nó.”
“Tôi hiểu rồi, vốn từ ban đầu chị đã muốn chơi đùa tôi thôi đúng không?”
Lời này vừa nói ra, trên đầu cô ấy cứ thế gắn thêm một cái mác tra nữ.
Chu Cảnh Mộ nhìn chằm chằm cô ấy, chợt cúi đầu chặn lại môi Hạ Sí Hạ, cô ấy muốn đẩy anh ta ra, nhưng tay chân lại không nghe theo sai khiến.
Thân thể của Chu Cảnh Mộ áp lên, gắt gao đè Hạ Sí Hạ về sau tường, một tay hướng vào trong quần cô ấy.
Cơ thể Hạ Sí Hạ mềm nhũn, không được, cô ấy hoàn toàn không chống đỡ được công kích của người đàn ông này.
Nếu như là ở thời cổ đại, Chu Cảnh Mộ chắc chắn là một tên hỗn đản hại nữ đế không thể lên triều sớm.
Hạ Sí Hạ gục đầu vào hõm vai anh ta, giọng nói mềm nhũn, tựa như xin tha, lại giống như mời gọi, “Dừng, được rồi......”
“Còn cần nghĩ lại không?”
Hạ Sí Hạ nhũn chân, “Không.”
“Thật không cần?”
“Đúng.”
Chu Cảnh Mộ tiếp tục áp môi tới, tựa như làm một lần sẽ nghiện, ngay cả tiếng thở dốc của cô ấy cũng đang không ngừng trêu học từng sợi thần kinh của anh ta.
Thế nhưng anh ta cũng rất bình tĩnh, hoàn toàn không quan tâm đến cảm giác khó chịu trong người, giữ thế kiểm soát trong tay.
Mái tóc của Hạ Sí Hạ đã có mấy sợi rơi xuống, rối loạn, Chu Cảnh Mộ chuyển từ môi cô ấy sang vành tai.
“Nếu như đứa bé không còn nữa, vậy thì chúng ta cũng kết thúc.”
“Cậu tưởng...... tôi không thể tìm được người khác?”
Chu Cảnh Mộ cười khẽ, “Có thể khiến chị sướng thế này, tìm được không?”
“!”
Dùng cái này uy hiếp cô ấy?
Thân thể Hạ Sí Hạ hơi trượt xuống, dù sao cô ấy cũng không biết người khác thế nào, nhưng Chu Cảnh Mộ ở phương diện này thật sự có thể khiến cô ấy mất lý trí.
“Vì sao trước đây tôi không phát hiện ra cậu là một kẻ thế này......”
Đòi mạng!
Còn có thể nói ra những lời khiến người ta mặt đỏ tai hồng!
Chu Cảnh Mộ hỏi cô ấy, “Thích không?”
Hạ Sí Hạ không thể để bị người đàn ông này mê hoặc thêm nữa, suy cho cùng đây cũng là chuyện hệ trọng một đời.
“Tôi đồng ý suy nghĩ là được chứ gì, cậu về trước đi đã.”
Bàn tay Chu Cảnh Mộ hơi dừng lại, “Thật?”
“Tôi lừa cậu làm gì?”
Hạ Sí Hạ tựa lưng lên tường mới có thể hơi đứng vững, “Mẹ tôi sắp về rồi, cậu về trước đi đã.”
Chu Cảnh Mộ nhìn xuống bụng cô ấy, “Ngày mai tôi đến đón chị.”
“Được.”
Anh ta ra khỏi phòng ngủ, nơ ron thần kinh của Hạ Sí Hạ lập tức hoạt động, nghĩ tối nay phải nhanh chóng đến bệnh viện một chuyến. Thế nhưng suy nghĩ này vừa xuất hiện, bên ngoài đã có tiếng lạch cạch mở cửa.
Chu Cảnh Mộ và Hạ phu nhân đối mặt nhau, hai người đều giật mình.
“Chào bác gái ạ.”
Úi, đàn ông!
Hạ phu nhân thoáng kích động, người này nhìn qua rất sáng sủa, đặc biệt là còn trẻ tuổi.
“Xin chào xin chào, cậu...... sao cậu lại ở trong nhà tôi?”
Chu Cảnh Mộ ngoan ngoãn đáp, “Cháu đưa Hạ tổng về ạ.”
“Hạ tổng.” Hạ phu nhân nghe một tiếng này thì đáy mắt xẹt qua mất mát, không lẽ bà mừng hụt rồi?
“Vì sao phải đưa nó về? Nó làm sao hả, có chỗ nào không thoải mái sao?”
Hạ Sí Hạ ở trong phòng chỉnh lại quần áo, vừa định mở cửa bước ra ngoài.
Chu Cảnh Mộ ở bên ngoài đã rất không sợ chết đáp, “Hạ tổng có thai rồi.”
Hạ phu nhân há hốc miệng, suýt thì ngất tại chỗ, “Của ai?”
“Của cháu.”