Sau cơn ân ái Đồng Thiên Vũ ngồi tựa lưng vào giường, vòng tay rắn chắc ôm lấy người phụ nữ cả cơ thể ửng hồng vào lòng.
Giây phút thế này bình yên quá khiến cho Đan Tâm cảm giác như trong giấc mộng cô hay mơ thấy và muốn nó xảy ra mãi mãi….Có lẽ Đồng Thiên Vũ chỉ là cảm thấy áy náy vì không thể về sớm ăn cơm cùng cô nên anh mới dịu dàng thế này, cô vẫn biết rõ trong trái tim anh ai mới là người quan trọng nhất.
Ừ thì cơ thể cô vẫn có giá trị với anh nên mới khiến anh ham muốn nếu không anh cũng chẳng gần gũi với cô làm gì….Chua xót, cay đắng là những nỗi niềm mà Đan Tâm vẫn giữ riêng trong lòng! Cô mù quáng yêu anh yêu điên dại yêu ngu muội yêu đến có thể trở thành một người phụ nữ ngu ngốc dù bị anh căm ghét, thù hận.
Bây giờ đã bớt đi chứ thời gian trước Đồng Thiên Vũ hơn bây giờ rất nhiều, đêm nào anh cũng dày vò như muốn trút hết mọi sự ghét bỏ lên cơ thể cô.
Trái tim cô không phải sắt đá vẫn từng ngày tổn thương từng ngày đau đớn âm ỉ nhưng cô vẫn nuôi hi vọng đến tận bây giờ nên mới ở cạnh anh hai năm.
Đồng Thiên Vũ nhìn xuống người đang im lặng trong lòng không nhịn được mà mở miệng:
“Suy nghĩ cái gì, hửm?”
“Không có chỉ là hôm nay chồng của em dịu dàng quá khiến em có chút không quen.
Thiên Vũ à, anh có dự định gì về việc anh và Mã Thức Phương ở cạnh nhau không?”
Đan Tâm thoát khỏi những suy nghĩ riêng của mình, cái đầu nhỏ hơi ngước lên khẽ hỏi.
Đồng Thiên Vũ nghe câu hỏi của Đan Tâm, anh đăm chiêu một hồi mới trả lời:
“Tôi chưa nghĩ nhiều chuyện bây giờ vẫn chưa sắp xếp xong nên những dự tính còn mơ hồ.
Trước tiên phải thuyết phục mẹ sau đó là…”
Đồng Thiên Vũ chưa dứt lời thì ngón tay thon nhỏ đã đặt lên môi anh, giọng nói dịu dàng có chút đượm buồn vang lên:
“Đừng nói em biết vế sau là gì rồi! Thiên Vũ, đêm nay với em thật ấm thật ngọt ngào nên anh đừng nói những điều phá vỡ đi bầu không khí này được không, xin hãy cho em cảm nhận một chút về giây phút bình yên này đi….đã hai năm kể từ khi kết hôn em mới nhìn thấy được anh dịu dàng, ân cần với em!”
“Ừ không nói!”
Đồng Thiên Vũ cũng đồng ý với Đan Tâm đêm nay giữa anh với cô quá đỗi bình yên khiến cho anh cũng không muốn nó biến mất.
Cứ như thế thời gian trôi qua thật lâu sau đó khi Đồng Thiên Vũ nhìn xuống lần nữa đã thấy người phụ nữ trong lòng mình thở đều ngủ say, bất giác trên môi anh ánh lên nụ cười cưng chiều hiếm thấy.
Trong đầu anh lúc này suy nghĩ đến việc gì đó mà chính anh cũng không thể ngờ được sau này nó khiến anh phải hối hận…
—————————————————————
Đồng Thiên Vũ ngồi trong phòng làm việc xử lí văn kiện cho đến khi cửa phòng bật mở thì mới dừng lại nhìn xem là ai dám tự ý đi vào, hoá ra là Nguyễn Tuấn Anh đến tìm anh.
“Đang bận à?”
“Không có mình chỉ đang phê duyệt hết số văn kiện kia để còn tan làm sớm dù sao thì nay cũng là cuối tuần nên muốn xả stress.”
Đồng Thiên Vũ đến sofa ngồi rót trà cho Nguyễn Tuấn Anh với mình rồi nhàn nhạt trả lời.
Nguyễn Tuấn Anh uống một ngụm trà bắt đầu giở giọng trêu ghẹo:
“Cậu stress cái nổi gì, bạn gái về rồi còn stress stress chỉ tội Đan Tâm của mình thôi cưới phải người chồng vô tâm như cậu, haizz”
“Cô ấy khi nào là của cậu, ăn nói cẩn thận một chút!”
Đồng Thiên Vũ trừng mắt nhưng Nguyễn Tuấn Anh vẫn không sợ hãi tiếp tục trêu:
“Rồi sẽ đến lúc thôi! Mà cậu trừng cái gì mình nói không đúng à? Ngu muội vừa thôi Vũ cậu mê cái gì cái cô Mã kia….Nhàm chán!”
Đồng Thiên Vũ không trả lời mà lảng sang câu nói khác:
“Cậu đến đây làm gì?”
“À tối nay họp mặt nên muốn đến nói cậu một tiếng thôi, nhớ đến nhé!”
“Mình biết rồi!”
Nguyễn Tuấn Anh quan sát Đồng Thiên Vũ một lúc mới tiếp tục:
“Cậu đừng có mà làm đau lòng Đan Tâm nhìn như vậy nhưng mình biết cô ấy rất đau lòng.
Người phụ nữ yêu cậu như Đan Tâm sẽ không có người thứ hai đâu, cậu nghĩ cho kĩ mà quyết định.
Chuyện của cậu tụi mình không màng đến nhưng với tụi mình thì Đan Tâm vẫn là em dâu tốt nhất, tuyệt nhất.
Bỏ lỡ cô ấy ông đây hối tiếc biết bao vậy mà thằng ngốc nhà cậu cứ mãi làm đau cô ấy là thế nào? Nhớ rõ đây Vũ, Mã gia có thù với chúng ta, cậu yêu con gái nhà đó thì nên phủ đầu cô ta trước đừng để sau này rắc rối.
Mà hình như mình cảm nhận Mã Thức Phương không đối với cậu như lúc trước nữa, cứ thế nào ấy…nó lạ lắm! Cẩn thận nhé, con gái giống cha đấy!”
Đồng Thiên Vũ nghĩ ngợi khó đoán trong đầu nhưng anh không nói ra.
Nhìn về Nguyễn Tuấn Anh, trầm giọng đáp:
“Mình có thể dàn xếp ổn thoả không thể vì Thức Phương mà quên đi mọi tội lỗi của Mã Lữ Thông.
Tối nay mình sẽ đến còn đưa theo Đan Tâm.
À nói cậu biết mình với vợ mình đang tình nồng ý đậm không có chỗ cho cậu chen vào đâu nên bỏ ý định cướp Đan Tâm khỏi mình đi, cô ấy chỉ có thể là của mình!”
“Ừ để xem sao…Ủa cái gì, cậu mới nói cái gì cơ???”
Nguyễn Tuấn Anh đang không mấy quan tâm nhưng khi nghĩ lại lời nói của Đồng Thiên Vũ thì có chút bất ngờ không thể tin được.
Trố mắt nhìn Đồng Thiên Vũ chỉ thấy nụ cười rạng rỡ trên môi anh……
—————————————————————
Tan làm, Đồng Thiên Vũ liền trở về nhà.
Vừa bước vào đã nhìn thấy Đan Tâm đang ngồi ở phòng khách cắm hoa.
Cô tỉ mỉ cẩn thận cắt rồi cắm từng cành hoa hồng vào bình, bộ dáng diễm lệ, nhu mì như nước, trên môi thoáng chút lại hiện lên nụ cười xinh đẹp khiến Đồng Thiên Vũ có phần ngẩn ngơ.
Anh đi đến ngồi bên cạnh cô, Đan Tâm mải mê tập trung vào cắm hoa nên khi Đồng Thiên Vũ ngồi xuống bên cạnh ngửi thấy mùi hương mát lạnh toát ra từ người anh thì mới biết là anh đã về.
Quay sang nhìn người đàn ông cô yêu cảm thấy cứ như mơ vậy rồi nhớ đến chuyện sáng hôm kia anh nói với cô….
Lúc Đan Tâm đang nấu đồ ăn sáng thì Đồng Thiên Vũ không biết xuống nhà từ lúc nào từ sau ôm lấy vòng eo mảnh mai, cằm đặt lên vai cô thủ thỉ:
“Đan Tâm, chúng ta yêu nhau đi cùng nhau xây dựng cuộc sống hạnh phúc được không?”
Nghe lời nói của anh cô có chút bất ngờ, nhỏ giọng hỏi lại:
“Anh đang cảm thấy áy náy vì việc về muộn để em chờ cơm tối sao? Không sao em không bị gì cả, một bữa ăn thôi khi nào anh ăn cùng em chả được!”
Đồng Thiên Vũ xoay người cô lại, đôi mắt sâu thẳm nhìn thẳng vào cặp mắt long lanh xinh đẹp kia:
“Tôi nói thật! Tôi muốn sống hạnh phúc cùng em, em yêu tôi bao nhiêu tôi sẽ cố gắng để yêu em hơn như vậy.
Tôi đã suy nghĩ rồi Đan Tâm em có đồng ý không? Chúng ta bỏ qua mọi rào cản không quan tâm gì cả chỉ cần chú trọng vào tình yêu của hai ta thôi.”
Đan Tâm mơ màng nghe anh nói, lời nói này cô đã chờ đợi bao lâu nay cuối cùng cũng được nghe rồi.
Có phải sự chờ đợi của cô có kết quả tốt đẹp rồi không!
Và từ sáng hôm đó cho đến nay đã gần một tuần cả anh và cô bắt đầu xây dựng hạnh phúc.
Đan Tâm chìm trong sự dịu dàng, ân cần của Đồng Thiên Vũ dành cho mình.
Anh thể hiện tình yêu với cô nhiều hơn, quan tâm cô hơn trước và gần như không liên hệ với Mã Thức Phương nữa.
Cô rất vui vì điều ước của mình đã thành hiện thực nên cô rất cố gắng để gìn giữ tình yêu vừa mới chớm nở này của Đồng Thiên Vũ dành cho mình..