Edit: Tiểu Ma Bạc Hà
Nghĩ đến đây, Đông theo bản năng giơ tay hất đổ chén trà của Chức Hương… Cái chén rơi xuống phát ra âm thanh ‘leng keng’…
“Tại sao lại làm đổ chén trà của tôi?” Chức Hương thờ ơ hỏi: “Anh đã yêu Cẩm đúng không? Anh không nỡ giết đứa con của anh ấy có đúng không?”
Ngây ngốc nhìn tay mình bị nước trà làm phỏng… Đông hoàn toàn không có cách nào trả lời…
Chức Hương cười lên: “Đáng tiếc là chậm rồi, tôi đã uống thuốc trước khi anh đến. Đông, chúng ta cùng đánh cược xem là tôi được như ý hay là anh có được thứ anh chưa bao giờ nghĩ tới…” Chức Hương nói tới đây lại cười với Đông, sau đó cô ta la lên: “A… Con của tôi… Có ai không, mau tới cứu con tôi…”
Khi mọi người nghe thấy giọng Chức Hương chạy tới thì cô ta đã ôm bụng, mặt nhăn nhó vô cùng đau khổ và bi thương nói: “Đông, tại sao vậy? Tại sao anh lại muốn giết đứa con của Cẩm?”
===========Phân cách diễn trò============
Bác sĩ được đưa tới rất nhanh, sau khi khám xong liền bày ra vẻ mặt không tốt, không những đứa nhỏ khó giữ mà cả người mẹ cũng gặp nguy hiểm.
Chiều nay có rất nhiều người thấy chén trà đó là do Đông bưng tới, khi hầu nữ kia đã đứng ra làm chứng cùng với chuẩn đoán của bác sĩ thì Đông cũng lười phải phí nước bọt đi giải thích nữa.
Nhã Ngạn trực tiếp nhốt Đông lại trong phòng khách, vung roi lên muốn đánh cậu.
Đông lạnh lùng hỏi: “Cậu lấy tư cách gì để xử lí tôi?”
Nhã Ngạn bị Đông lạnh lùng liếc mắt một cái đã bắt đầu lo lắng, cậu ta nuốt nước miếng, nắm thật chặt đuôi roi, gào lên như đang cố lấy dũng khí cho mình: “Cẩm từng nói tôi và chị đều là chủ nhân của anh, anh hãm hại chị, hại đứa nhỏ của chị và Cẩm khó giữ được, chẳng lẽ tôi là chủ của anh mà không thể trừng phạt anh hay sao?”
Điền Thôn cảm thấy tình hình không ổn, vội vàng chạy ra ngăn cản: “Nhã Ngạn thiếu gia…”
Mới cất lời đã bị Nhã Ngạn chặn lại: “Điền Thôn, tôi có nói sai hay sao? Cẩm đã nói trước mặt mọi người, lời của anh ấy mà ông cũng dám cãi lại sao?”
Sai thì không sai, chỉ là còn rất nhiều chuyện quan trọng khác Cẩm không nói trước mặt nhiều người… Điền Thôn mới do dự một lát mà roi đã xé gió quất lên người Đông.
“A…” Đông hét lớn, đau đến mức cậu không thể nói nên lời.
Nếu là bình thường thì một roi này của Nhã Ngạn Đông hoàn toàn không có cảm giác nhưng cậu đã ngừng uống thuốc giảm đau đặc chế kia một thời gian rồi, cảm giác đau đã không còn bị giảm đi nữa, hơn nữa độc trong cơ thể cậu đã sớm mất đi không chế, toàn thân không lúc nào là không đau âm ỉ, một roi này không chỉ đau ở ngoài da mà còn đụng đến đau đớn ẩn sâu trong cơ thể cậu.
Roi của Nhã Ngạn không lưu tình chút nào, mỗi roi đánh xuống cậu đều có cảm giác cả lục phủ ngũ tạng đều run lên, bây giờ Đông mới hiểu, thì ra cái Chức Hương muốn không phải là Cẩm đuổi cậu đi mà là trực tiếp muốn mạng của cậu…
Một roi lại một roi đánh xuống, đau đớn tột cùng, một trận rồi lại một trận mãnh liệt ập đến, cơ thể cậu hoàn toàn không thể chịu nổi, Đông cắn chặt răng, cậu phải tận lực kiềm chế mới không đau đớn gào thét.
Điền Thôn lại nói thêm vài câu nhưng Nhã Ngạn đã đánh đến đỏ cả mắt, có tai mà như điếc, xuống tay càng lúc càng nhanh, càng lúc càng mạnh.
Tiểu Mộ cảm thấy đứng nhìn không phải là một cách hay, cậu nhào vào người Đông, nhân lúc Nhã Ngạn ngây người ra, Điền Thôn chạy lên ôm cậu ta lại, giật lấy roi trên tay cậu ta.
“Các người muốn tạo phản sao?” Nhã Ngạn phục hồi tinh thần, giãy dụa muốn thoát khỏi khống chế của Điền Thôn, cậu ta thở hồng hộc nói với tiểu Mộ: “Còn không mau bỏ ra thì tôi sẽ đánh luôn cả mấy người.”
Điền Thôn ngăn phía trước, giọng rất cung kính nhưng lại lạnh lẽo: “Nhã Ngạn thiếu gia muốn đánh cả tôi sao?”
Điền Thôn là quản gia lớn tuổi, ở nhà họ Cẩm địa vị của ông khác hoàn toàn với bọn tiểu Mộ, Nhã Ngạn biết cậu ta không thể gánh được cái tội đánh ông liền gào thét: “Suýt chút nữa anh ta đã hại chết chị tôi, tôi dạy dỗ anh ta một chút cũng không được sao?”
“Nhã Ngạn thiếu gia cũng đã dạy dỗ rồi, nếu mất mạng thì cậu không thể gánh nổi đâu.” Điền Thôn lui từng bước, khom người nói.
“Tôi sẽ tự nói với Cẩm.” Nhã Ngạn muốn tận dụng thời cơ, làm sao cậu ta chịu bỏ qua. Đi vòng qua người Điền Thôn, cậu ta vẫn còn muốn động thủ tiếp.
“Dừng tay!” Một tiếng hét cuối cũng cũng chặn được động tác của Nhã Ngạn.
Nhã Ngạn nhìn thấy người đến là Cẩm, cậu ta vội vàng bước tới, những giọt nước mắt rơi xuống, lại bắt đầu bi thương oán trách: “Cẩm, Đông muốn giết chết con của anh nên hãm hại chị, cũng không biết đứa nhỏ có thể giữ được hay không…”