Edit: Tiểu Ma Bạc Hà
Vậy nên những yêu cầu bất ngờ về món ăn này của Cẩm rõ ràng đều vì Đông, đáng tiếc tác dụng không lớn, người ốm yếu thì vẫn tiếp tục ốm yếu.
Một hôm sau khi ăn tối, Cẩm lấy lí do đã lâu không chơi với Chiêu Tài nên bảo Đông ôm Chiêu Tài đến phòng anh.
Đông bước vào thì Cẩm đang ngồi ngoài ban công ngắm trăng. Ban công phòng Cẩm và ban công phòng Đông không giống nhau. Ban công phòng Đông không có ngăn cách với bên ngoài, ban công phòng Cẩm lại lắp kính thủy tinh, nói là ban công nhưng thật ra vẫn ở trong phòng. Cách một tấm thủy tinh thì cảm giác hòa mình vào thiên nhiên không được rõ ràng lắm nhưng mùa đông và mùa hè lại có thể tận hưởng được các loại nhiệt độ thích hợp.
Hai phòng này là phòng đôi gắn liền với nhau nên kĩ sư thiết kế mới chọn hai cách thiết kế để các mùa xuân hạ thu đông đều có thể tận hưởng được những cảnh sắc khác nhau bên ngoài.
Đông ôm Chiêu Tài đến liền muốn bỏ đi, Cẩm gọi cậu ở lại, chỉ chỉ phần ghế còn lại, nói: “Cậu cũng ngồi xuống đi! Để lát nữa tôi đỡ phải ôm Chiêu Tài ra ngoài.”
Đông gật đầu ngồi xuống, phần ghế còn lại rất gần với Cẩm, từ sau chuyện kia, đây là lần đầu tiên hai người ngồi gần như vậy.
Cẩm vuốt lông Chiêu Tài còn Đông ngồi nghiêng người trên ghế ngắm ánh trăng bên ngoài, hai người không hề nói chuyện nhưng giữa không gian yên tĩnh của bọn họ không hề có cảm giác đột ngột mà lại cực kì hài hòa.
Đây là cảnh đẹp mà Cẩm đã suy tính từ trước, cũng là hình ảnh cuộc sống vui vẻ ấm áp của hai người, nhưng… Tại sao lại biến thành như bây giờ?
Quay đầu lại nhìn người kia, cậu đang ngắm nhìn trăng sáng trên trời, vẻ mặt rất chăm chú… Là đang nghĩ đến chuyện gì vậy?
“Gần đây cậu rất ốm.” Cẩm đột nhiên mở miệng.
Hình như có chút bất ngờ, Đông chớp mắt một cái mới lên tiếng: “Trời nóng nực, ăn không vô.” Là câu trả lời tiêu chuẩn cậu thường nói cho mọi cười.
Cẩm lại nói: “Trước kia cũng như vậy sao?”
Đông thản nhiên trả lời: “Đúng vậy, mùa hè mỗi năm đều phải ốm đi một chút, đến mùa thu thì tốt rồi.” Sau đó cười một chút: “Yên tâm, tôi sẽ không để anh trở thành người chủ đầu tiên của nhà họ Cẩm ngược đãi người làm đến chết đâu.”
Cẩm chợt cười nói: “Tốt nhất là như thế, nếu cậu để tôi mang cái tiếng xấu này, trên trời dưới đất tôi cũng sẽ không tha cho cậu.”
Đông le lưỡi: “Chuyện nhỏ như thế cũng đáng để cho anh lên trời xuống đất tìm tôi sao?”
“Nếu tôi muốn tìm thì dù là dùng cách nào cậu cũng sẽ không chạy được!” Cẩm lạnh lùng đáp.
“Cũng phải.” Nghĩ đến con chip theo dõi gắn trên người mình, Đông vừa mở miệng liền im lặng.
Chẳng lẽ tâm tình cậu không tốt là vì chuyện con chip theo dõi? Cẩm muốn mượn cơ hội giải thích cho rõ nhưng lại sợ cậu vẫn còn ý định chạy trốn trong đầu, nghĩ mãi mà anh vẫn không thể quyết định là nên nói hay không.
Qua một lát, cuối cùng Đông cũng nói: “Chuyện của Chức Hương, thật xin lỗi anh!”
Cẩm cảm thấy tim anh nhảy lên một nhịp, mạnh đến mức anh có thể nghe thấy âm vang ‘đông’ một tiếng.
Sau đó Đông lại nói: “Chỉ là, tôi không hối hận.” Giọng nói kiên quyết như vậy, đúng thật anh không thể nghe ra được một tia hối hận.
Không hối hận?! Làm sao cậu có thể bình thản nói mình không hối hận… Trong khi anh đang hối hận như vậy… Như thể anh vì cậu mà đau lòng buồn cười biết bao nhiêu!
Trái tim vừa đập nhanh một nhịp lại một lần nữa mất đi sức lực mà trở về với sự tĩnh lặng. Cẩm cũng không thể nói được cảm giác của anh lúc này, là căm hận một chút, đau xót một chút, thất vọng một chút hay vẫn là bất đắc dĩ…
“Nếu có thể quay lại quá khứ, cậu vẫn lựa chọn như thế sao?” Cẩm biết nhưng vẫn hỏi, lí trí của anh hoàn toàn không muốn hỏi nhưng không biết tại sao vẫn hỏi ra.
“Phải.” Đông trả lời không hề có một chút do dự.
Quả nhiên… Cẩm không khỏi tự giễu, hỏi làm gì chứ!
Cẩm than nhẹ, hỏi: “Thành thật là một đức tính tốt, nhưng thành thật đến mức không thèm quan tâm đến cảm nhận của người khác rất dễ khiến người ta căm hận.”
Khóe môi Đông nhếch lên: “Đối với một thứ mãi mãi không thể có được… Hận vẫn tốt hơn yêu.”
“Mãi mãi không thể có được”… Cuối cùng đến một phần dư thừa cũng không muốn để lại cho anh…
Cẩm hít sâu, kiềm chế bản thân mình bình tĩnh nói: “Cậu ôm Chiêu Tài ra ngoài đi!”
Nhìn bóng lưng Đông càng ngày càng xa, Cẩm biết, có đôi lúc nên thử buông tay…