Để báo qua một bên, nhìn chằm chằm Đông một lúc lâu Cẩm mới đột nhiên hỏi: “Hai ngày nay tâm trạng em không tốt sao?”
Đông giương mắt nhìn Cẩm một lát, không đáp lại.
Cẩm lại không muốn bỏ qua, nói tiếp: “Không phải mọi chuyện đã rất thuận lợi sao?”
“Ừ.” Cuối cùng Đông cũng mở lời: “Phải nói là quá thuận lợi mới đúng! Làm cho người ta không hề có cảm giác chân thật.”
Cẩm áp sát, cắn lên môi cậu một cái. Thấy Đông bị đau nhíu mày mới cười nói: “Có chút cảm giác chân thật nào không?”
Đông liếc xéo Cẩm, lạnh nhạt mắng: “Cảm giác chân thật thì có, chỉ là tâm trạng lại càng thêm không tốt.”
Cẩm bật cười, vuốt cánh môi đã thoáng ửng đỏ của Đông sau đó nghiêm mặt nói: “Đối phó với người thân của mình nên trong lòng em có chút khổ sở thôi! Em muốn dừng tay lúc nào cũng được, Hội Tam Hoàng vẫn chịu nổi tổn thất nhỏ này.”
“Người thân?” Đông hừ lạnh: “Chắc hẳn bọn họ chưa từng xem tôi là người thân. Nếu đối phó với người hợp tác cũ khiến anh thấy khó xử, vậy thì quên đi!”
Đông… hơi nhấn mạnh chỗ ‘người hợp tác cũ’, sao Cẩm có thể không hiểu. Anh nhẹ giọng thở dài, ngón tay đang để ở khóe mắt Đông nhanh chóng búng vào giữa trán cậu: “Chỉ là tôi không muốn nhìn thấy em khổ sở thôi.”
Cậu nhìn Cẩm, ánh mắt cực kì lạnh nhạt, khóe môi hơi cong: “Không muốn tôi khổ sở sao? Vậy thì tại sao bây giờ tôi lại ở đây?”
Cùng hợp tác với âm mưu của Tự Phương không chỉ là cái gai trong lòng Đông mà còn ghim trong lòng Cẩm. Không phải anh không thừa nhận mình hối hận, đây gọi là làm tổn hại đối thủ năm ngàn thì mình lại mất đi một vạn (mười ngàn). Bây giờ anh đã hiểu lời của Tùng Bản, chơi trò tàn nhẫn cũng phải xem đối tượng.
Giờ phút này Cẩm chỉ có thể cười giả ngu: “Không phải Hội Tam Hoàng oai phong hơn nhà Bạch Xuyên sao? Một nơi tốt như thế thì tài năng của em mới có thể phát huy nha!”
Đông lạnh lùng cười nói: “Anh đang muốn gạt tôi làm đầy tớ hay là cu li? Tôi có cần phải bán mạng cho Hội Tam Hoàng của anh luôn không?”
“Có cu li nào số tốt như em không?” Cẩm điểm lên mũi Đông, nửa trêu chọc nửa nghiêm túc: “Rõ ràng tôi luôn cưng chiều em như một hoàng tử.”
“Anh từng nhìn thấy hoàng tử nào có thể mua về chưa?” Đông hừ một tiếng, cậu không hề cảm kích anh, nói xong liền xuống giường đi đến phòng tắm.
Nhìn bóng lưng tuyệt tình kia, Cẩm không nhịn được khẽ thở dài.
Đông rửa mặt, chải đầu xong ra ngoài thì bữa sáng đã được bày sẵn trên bàn. Chỉ có một bộ chén đũa, Đông biết Cẩm đã ăn rồi nên không thèm để ý đến anh, tự mình ngồi xuống ăn.
Cẩm ngồi phía đối diện nhìn cậu, nếu lúc này Đông ngẩng đầu lên nhất định có thể nhìn thấy trên gương mặt ấy tràn ngập vẻ dịu dàng.
Khi Đông ăn cơm chưa bao giờ nói chuyện, Cẩm cũng rất thức thời, chỉ ngồi một bên nhìn mà không nói gì, đến khi thấy Đông buông đũa xuống mới khuyên cậu ăn thêm chút nữa.
Mới chỉ ăn được một nửa nhưng nói gì Đông cũng không chịu đụng đũa, Cẩm nhìn thấy trong lòng lại buồn phiền. Anh biết tâm trạng cậu gần đây không tốt, lại không hiểu là vì nguyên nhân gì.
Cẩm cho là mình đoán không sai, không cần biết là ai khi phải đối phó với người thân của mình cũng sẽ không vui vẻ. Nhưng Đông lại sống chết không nói lời nào, anh cũng không dám liều lĩnh buông tha cho kế hoạch trả thù nhà Bạch Xuyên. Nếu chọc cho Đông càng không vui, đối với quan hệ của hai người chẳng khác nào là tai họa.
Sau khi ăn cơm xong, nghỉ ngơi khoảng một giờ, theo thường lệ sẽ cho tiểu Mộ mát xa toàn thân.
Bây giờ là mùa xuân, trăm hoa đua nở, cành non nảy lộc, khí hậu tương đối dễ chịu. Đông đổi địa điểm mát xa ra ngoài sân bên cạnh bờ nước. Thân trần nằm sấp trên đệm, tấm chăn nhỏ che kín phần eo, dưới ánh nắng mặt trời, cậu lười biếng như một con báo đang nghỉ ngơi.
Lực tay trên người cậu khác với bình thường. Đông mở mắt nhìn, nói: “Tiểu Mộ bận việc gì sao?”
“Tôi học tiểu Mộ mấy chiêu, em xem thử tôi ấn thế nào.” Cẩm cười nói.
“Uhm.” Đông miễn cưỡng lên tiếng, lại nhắm mắt một lần nữa.
Chờ Cẩm bắt đầu làm việc, miệng Đông cũng không rãnh rỗi, luôn nói: “… Quá nhẹ… Sang trái một chút… Đau…… Anh chưa ăn cơm à! Dùng thêm lực… Lên trên chút.”
Đông lại hoàn toàn không biết khách sáo, Cẩm nghe xong cũng thấy buồn cười. Rõ ràng người này bị giảm cảm giác, sao lại có nhiều ý kiến đến như vậy, chính xác là cố tình phá, vậy mà Cẩm lại thấy cực kì đáng yêu.
(Hypoesthesia: Giảm tính thụ cảm với các kích thích bên ngoài, người bệnh tiếp thu mọi sự vật một cách lờ mờ, không rõ rệt. Theo trong truyện thì hypoesthesia có biểu hiện là giảm cảm giác đau.)
Biết rõ người luôn miệng có ý kiến này đang tìm cơ hội giận cá chém thớt, Cẩm vẫn rất nghiêm túc thay đổi lực tay, phương hướng theo yêu cầu, cũng không quên thường xuyên hỏi: “Dùng lực như vậy có được không?”
“Anh biết rõ tôi không cảm nhận được, còn hỏi đông hỏi tây ầm ỹ chết đi được!” Đông bị hỏi đến phiền, đạp Cẩm một cái nói: “Chủ nhân của anh không dạy anh khi làm việc nói ít một chút sao?”
“Vừa mới dạy.” Cẩm oan oan uổng uổng đáp.
“Vậy thì bây giờ tôi sẽ dạy cho anh thêm một vài quy tắc.” Đông xoay người đứng lên, đang muốn dạy bảo anh một chút nhưng nhìn thấy bộ dạng Cẩm lại không nhịn được bật cười.
~Hết chương ~