“Ừ.” Đông lên tiếng, có lẽ là tâm trạng thật sự rất tốt nên hiếm khi cậu nói nhiều hơn bình thường: “Cảm giác mọi chuyện đều nắm trong lòng bàn tay đúng là không tệ.”
“Gần đây nếu hỏi xem người may mắn nhất, đáp án của mọi người chắc chắn là chủ tịch Đông Sơn!” Cẩm trêu ghẹo.
“Anh cũng không phải là mấy nữ sinh thích nghiên cứu các chòm sao, lại còn may mắn nữa chứ!” Đông mím môi đắc ý: “Đó gọi là mưu sự tại nhân.”
Dáng vẻ híp mắt kiêu ngạo thật sự rất đáng yêu, Cẩm chỉ mỉm cười nhìn cậu, đến đáp lại cậu cũng quên luôn.
Cẩm im lặng làm Đông tưởng anh đang ám chỉ gì đó, cậu cong miệng lên than thở: “Được rồi! Tôi biết có một nửa là dựa vào hỗ trợ của Hội Tam Hoàng, để cho tôi đắc ý một chút thì có làm sao!”
“Em cứ đắc ý hết sức đi.” Cẩm bật cười: “Thật vinh hạnh cho Hội Tam Hoàng nho nhỏ của tôi có thể hữu dụng với em.”
Liếc nhìn Cẩm một cái, cậu nói: “Có thể thuận lợi như thế, đúng là nên cảm ơn anh.”
“Tôi chưa làm cái gì cả!” Cẩm thụ sủng nhược kinh (được yêu thích mà sinh ra sợ hãi).
Miệng Cẩm nói anh chưa làm gì nhưng Đông cũng không ngốc, từ sau khi bị thương thì rất nhiều rắc rối bỗng nhiên biến mất, các phương diện hợp tác cũng trở nên thuận lợi, mặc dù Hội Tam Hoàng không tham gia trực tiếp nhưng cũng hỗ trợ bên cạnh không ít.
“Nói tóm lại, cám ơn anh!” Đông nhún vai, không tiếp tục theo đuổi đề tài này.
“Vậy em tính cám ơn tôi thế nào?” Cẩm nhìn Đông cười hỏi.
“Chuyện vừa rồi không tính sao?” Đông nâng mắt lên.
“Em còn hưởng thụ hơn tôi, vậy cũng xem là cảm ơn sao?” Cẩm vẫn cười, chỉ là ý cười có chút du côn vô lại.
“Anh nghĩ là tùy tùy tiện tiện người nào cũng có thể phục vụ tôi sao?” Đá Cẩm một cái, Đông hừ hừ nói: “Đây là ân huệ, còn không mau cúi đầu tạ ơn!”
Bắt dược chân Đông đá đến, Cẩm cười đến không đứng đắn: “Không giống lắm với cách cảm ơn của tôi…” Vừa nói vừa làm nhột lòng bàn chân cậu.
Trong phòng, giọng cậu liên tục vang lên: “Ai nha… Không cần cám ơn tôi… Ha ha… Tôi không cần anh cám ơn… Ha ha…” Chân cậu bị anh nắm chắc, giãy thế nào cũng không được cho đến khi tiếng cười của cậu gần như xen lẫn tiếng khóc: “Ha… Anh buông mau… Oa… Tên vô lại này…”
Cẩm nhìn thấy khóe mắt phiếm hồng của cậu, hai má đỏ bừng, hơi thở hỗn loạn gần như không thể nói. Anh nhìn bộ dạng đáng thương ấy vừa buồn cười lại không nỡ nên vội vàng thả ra.
Vừa buông cậu ra thì một cước liền đá vào hõm vai anh, dùng lực không ít: “Vô lại!”
Cẩm nhe răng nhếch miệng la đau rồi lập tức tiến lên áp sát cậu, cười hì hì: “Xem ra em vẫn muốn thử cách cám ơn khác của tôi…”
“Không cần đâu! Cả đời tôi cũng không cần anh cám ơn…” Đông rất sợ nhột, sợ tới mức xoay người bỏ chạy.
Đầu vai cậu đụng ngã chiếc đèn ngủ, cánh tay lại hất đổ cái chén, xém chút nữa cả người đã lăn xuống giường. May mắn Cẩm phản ứng nhanh, vội vàng lao đến kéo cậu.
Nhìn những mảnh vỡ của đèn và chén bị rơi dưới sàn, Cẩm cũng bị dọa đến đổ mồ hôi lạnh. Như thế này mà té xuống, chắc chắn lại thấy máu.
Đông vẫn còn muốn nhảy lên, Cẩm vội vàng kéo Đông nằm xuống giường, dùng người cả người chặn cậu lại, liên tục dỗ dành: “Được rồi, đừng náo loạn nữa. Đừng có giãy giụa, dưới sàn đều là thủy tinh. Nghĩ xem, nếu ngã xuống cũng chẳng phải chuyện hay ho gì.”
Đông thở gấp nằm dài trên giường, không vùng vẫy nữa, chống khuỷu tay đẩy người Cẩm.
Hôn lên tai và cổ Đông vài cái Cẩm mới chịu xoay người xuống, chống người nằm nghiêng vuốt vuốt sợi tóc của Đông, nhỏ giọng nói: “Người ta nói người đàn ông sợ nhột đều rất thương vợ.”
“Đó là chuyện của vợ tôi, liên quan gì đến anh!” Cậu liếc xéo Cẩm, tức giận nói.
Cẩm cười hì hì nói: “A, không thì tôi làm vợ của em nha!”
“Nghĩ hay quá nhỉ!” Cậu hung ác liếc Cẩm một cái sau đó quay phắt đầu đi.
Cẩm tính đi tính lại, cuối cùng cúi người thổi khí bên tai Đông: “Nếu không thì, em tới thử xem, tôi không sợ nhột đâu…”
Hơi thở ấm áp thổi đến khiến Đông rụt vai lại: “Đó là chuyện của vợ anh, không liên quan đến tôi!” Nói rất tuyệt tình, đáng tiếc âm thanh hừ nhẹ từ mũi lại hoàn toàn không giống vậy.
Cẩm cúi đầu cười, cắn lỗ tai Đông, dùng răng nhẹ nhàng cọ đến khi cơ thể Đông co lại nhỏ xíu, cả người nằm gọn trong lòng mình mới ngừng lại.
Cẩm nhẹ nhàng ôm Đông từ phía sau, không nói gì cả, hai má dán lên cọ cọ. Chỉ có như thế mà lòng anh tràn ngập niềm vui.
Hai người im lặng nằm một lát, Đông đột nhiên gọi một tiếng: “Cẩm…”