Đường Tinh Chu bước chân đi về phía trước cô.
Đan Ý ngơ ngác đứng tại chỗ, không biết vì sao cô lại có cảm giác đang ở một thế giới khác.
Cô há miệng th ở dốc, khô khốc phun ra một câu, "Đã lâu không gặp."
Đã lâu không gặp?
Quả thật, anh đã không gặp cô nhiều ngày.
Đường Tinh Chu: "Khoảng thời gian này có chút bận..."
Đan Ý gật đầu, cô giơ ngón tay cái lên, "Tôi nghe nói anh giành chiến thắng trong cuộc thi, thật lợi hại!"
Đường Tinh Chu ừ một tiếng, đưa cho cô chiếc túi mà anh đang cầm trên tay, ánh mắt ý bảo cô cầm lấy.
Đan Ý chỉ chỉ mình, không xác định hỏi: "Cho tôi?"
"Ừ, bánh ngọt của Danh Điểm Hiên."
Đan Ý nhận lấy sau đó cúi đầu nhìn thoáng qua, "Cái này không phải rất khó mua hay sao?"
Danh Điểm Hiên là một cửa hàng bánh ngọt lâu đời, tay nghề của họ được truyền từ đời này sang đời khác, hình thức tinh tế, giá cả phải chăng, vị ngọt thanh nhưng không béo ngậy, ăn rất vừa miệng.
Chỉ có một cửa hàng duy nhất trên toàn quốc, đó là ở Tuệ Thành.
Lúc trước Mộc Niên Mộc Cận về nhà vào dịp Quốc khánh, hai người họ có mang một ít từ Tuệ Thành lên, cô đã ăn thử một lần và không thể nào quên được.
Đan Ý thích ăn đồ ngọt, bạn bè thân thiết đều biết chuyện này.
"Lúc trở về, tôi đi qua Tuệ Thành nên thuận đường mua một chút."
Đan Ý nhìn nhìn cả người anh như vừa mới tham gia một cuộc họp quan trọng.
Làm gì có khả năng thuận đường?
Tuy nói là thuận đường, nhưng là cố ý đi mua cũng phải tốn rất nhiều thời gian.
Nháy mắt cô cảm thấy chiếc bánh trong tay mình nặng hơn một chút.
Là tâm ý của anh.
Đan Ý nở nụ cười với anh, mi mắt cong cong, "Cảm ơn anh."
"Đúng rồi, cái này bao nhiêu tiền để tôi chuyển lại cho anh." Đan Ý lôi điện thoại ra, nhấn vào Wechat.
"Không cần."
"Không được, chắc là anh phải tốn không ít tiền để mua nhiều tặng mọi người..."
"Tôi chỉ mua một phần này."
Ngón tay Đan Ý dừng lại, nâng mắt nhìn anh.
Ý của anh là, anh chỉ mua cho cô thôi sao?
Cô nghĩ rằng anh còn mua một vài phần nữa để tặng, vì vậy cô cũng có một phần.
Trong đầu cảm xúc mãnh liệt lại bắt lan ra.
Đường Tinh Chu dường như nhìn thấu ý tứ trong mắt cô, lại nhấn mạnh, "Đây là phần duy nhất dành cho em."
Phần duy nhất.
Đan Ý vừa muốn nói chuyện, Đường Tinh Chu đã mở miệng trước cô: "Đan Ý, tôi phải xuất ngoại, tháng sau đi rồi."
Cô hơi dùng sức nắm chặt chiếc túi, cúi đầu nuốt xuống lời muốn hỏi.
Anh không phải là nhìn ra cái gì chứ?
Đây là nhắc nhở cô phải không?
Đường Tinh Chu đang đợi câu trả lời của cô.
Anh muốn cô giữ anh lại, muốn cô nói ra câu đó, để xem trong lòng cô có anh hay không.
"Kia, kia rất tốt."
Tâm anh lạnh xuống.
Trước mặt cô gái đang ngẩng đầu, nở một nụ cười rạng rỡ, đôi mắt đẹp long lanh.
"Chúc anh, tiền đồ như gấm."
*
Ngày đó Đan Ý nói xong câu kia cũng giống như nói lời chia tay, cả hai quay trở lại thời điểm Đường Tinh Chu tham gia cuộc thi, họ cắt đứt liên lạc.
Có đôi khi nhìn thấy cô ở trường, anh thậm chí còn không chào cô, như thể anh không quen biết cô.
Như hai người xa lạ, xa lạ.
Nhiều người trong trường cũng đã phát hiện ra điều này, đều đoán hai người hẳn là đã "chia tay".
【Quả nhiên "xuất ngoại là chia tay" không ai có thể thoát được kết cục này, Chu thần cũng không ngoại lệ.
】
【Có mấy ai yêu xa thành công đâu, bái bai, người sau sẽ tốt hơn.
】
【Nghe nói Mạnh Tử Lâm khoa ngoại ngữ chen chân vào tình cảm của hai người, cô ấy cùng Chu Thần đi Mĩ.
】
【Không phải chứ, người ta chân trước vừa mới chia tay thế mà cô ta đã vội vàng muốn thượng vị sao? 】
【Kỳ thật Mạnh Tử Lâm cũng theo đuổi Chu thần ba năm rồi, nếu là con trai cũng sẽ cảm động.
】
【Hơn nữa ngoại hình cô ấy cũng xinh đẹp, càng hợp với Chu thần, Đan Ý là loại trêu hoa ghẹo nguyệt.
】
【Mấy người lầu trên là fan của Mạnh Tử Lâm à, đúng là không có liêm sỉ.
】
【Đm, mày nói ai không có liêm sỉ! 】
Mọi người bắt đầu nhảy vào xé nhau, từ ngữ càng ngày càng không cố kỵ.
Đương sự Mạnh Tử Lâm cũng nghe được tin tức này, nhưng cô ta không làm sáng tỏ.
Bọn họ nghĩ vậy cũng không sao, miễn đó là kết quả cuối cùng cô ta muốn.
*
Trác Khởi cảm thấy gần đây Đan Ý chịu quá nhiều áp lực, ngay cả anh hắn cũng phát hiện ra.
Gần đây, cô dường như đang cố gắng để có thể cân bằng việc học và việc làm, không để thừa một chút thời gian nào.
Bằng mắt thường cũng thể thấy được sự mệt mỏi và gầy yếu ở cô.
Lần trước Trác Khởi có đăng kí tham gia câu lạc bộ trượt ván của trường, vừa vặn gần đây có một chuyến đi dã ngoại, vì vậy hắn đã mời Đan Ý đến chơi cùng.
"Ý tỷ, cậu cần thả lỏng tinh thần một chút đi, ra ngoài giải sầu đi."
Đan Ý tự làm cho chính mình trở nên bận rộn, bởi vì cô không muốn để bản thân có thời gian nghĩ đến Đường Tinh Chu.
Anh rất mau sẽ xuất ngoại.
Cuối cùng, cô không chịu được việc Trác Khởi nhõng nhẽo bướng bỉnh, liền đi chơi hai ngày một đêm với các thành viên của câu lạc bộ trượt ván.
Mọi người trong câu lạc bộ đều thích vui chơi, tính cách năng động sôi nổi, Đan Ý chơi cùng bọn họ cũng rất hợp.
Họ ngầm thừa nhận rằng Đan Ý là bạn gái Trác Khởi, còn lấy hai người họ để trêu đùa.
Mặc dù cả hai đều đã lên tiếng phủ nhận nhưng tin tức vẫn truyền đi nói Đan Ý khoa thanh nhạc cùng Trác Khởi khoa CNTT yêu nhau.
Trong bức ảnh chụp chung của câu lạc bộ trượt ván, Đan Ý ngồi bên trái Trác Khởi với nụ cười tươi như hoa.
Càng thêm chứng thực cho tin đồn này.
Không ít thảo luận theo đó mà đến.
【Hừ, tôi vốn tưởng rằng người bị đá là Đan Ý, hiện tại xem ra là Chu thần? 】
【Bạn trai cũ còn chưa xuất ngoại mà Đan Ý nhanh như vậy đã tìm được người tiếp theo? 】
【Thành thật mà nói, hai người này khá hợp nhau, nếu nửa kia quá đẹp trai thì có thể sẽ không có cảm giác an toàn.
】
【Cảm giác không an toàn nên là Trác Khởi mới đúng chứ? Đan Ý bộ dáng xinh đẹp lại có nhiều người theo đuổi như vậy.
】
【Tất cả các cô gái đều hy vọng tìm được một người biết chiều chuộng mình, nhưng Chu thần trông không giống kiểu người có thể chiều chuộng người khác.
】
【Lấy những người xung quanh tôi làm gương, những người có ngoại hình đẹp cuối cùng kết hôn đều là với những người có diện mạo bình thường, không biết đây là định luật gì nữa.
】
.......
Hai ngày hoạt động dã ngoại kết thúc, Đan Ý và Trác Khởi trở lại Thanh Đại.
Khi đó đã là hoàng hôn.
Hôm nay Đan Ý chơi thật sự rất vui, còn uống một chút rượu, đầu óc tuy rằng vẫn thanh tỉnh, nhưng hành vi động tác lại có chút trì độn hơn so với lúc bình thường.
Trác Khởi sợ cô bị ngã nên đưa tay muốn đỡ, nhưng cô lại né tránh, "Tớ không có say."
"Tớ còn có thể trượt ván nữa đó."
Cô đưa tay lấy ván trượt trong tay hắn, đặt xuống đất, rồi giẫm lên.
Ván trượt thuận lợi trượt về phía trước một cách nhẹ nhàng, vẫn vững vàng, Đan Ý ngoái lại nhìn hắn với một nụ cười đắc ý, "Nhìn này, có phải tớ rất lợi hại không?"
Trác Khởi: "Lợi hại lợi hại."
Đan Ý lại trượt tiếp về phía trước, chơi rất vui vẻ.
Hai người lúc này ở trong mắt người khác, là một cảnh tưởng hoàn toàn khác.
Đường Tinh Chu không biết xuất hiện ở đây từ lúc nào, còn có Chu Mộ Tề đứng bên cạnh.
Vị trí anh đứng là dưới một con dốc nhỏ, ván trượt bởi vì nguyên nhân trọng lực đi xuống mà tăng tốc.
Nhưng nam sinh chỉ đứng đó bất động, nhìn cô, trầm mặc không nói.
Đan Ý không ngờ Đường Tinh Chu ở đây, hết sức choáng váng, phanh gấp, buộc mình phải dừng lại.
Nhưng vì khẩn cấp, cô không để ý phía trước có một tảng đá nhỏ nằm ở ven đường, ván trượt đã va vào tảng đá gập ghềnh, bay sang một bên.
Đan Ý cũng giống như vậy.
Âm thanh của ván trượt va chạm với mặt đấy, còn có âm thanh Đan Ý ngã trên đất cùng hòa lẫn vào nhau.
Phía sau Trác Khởi vội vàng chạy đến, " Ý tỷ!"
Phần da ở đầu gối và khuỷu tay trái của Đan Ý bị rách, máu đang rỉ ra từ từ.
Cô cắn răng, người còn ngồi dưới đất, ngẩng đầu nhìn người con trai vẫn đứng yên tại chỗ không hề nhúc nhích kia.
Đường Tinh Chu trầm mặc nhìn cô, ánh mắt lạnh lùng, vẻ mặt cũng lãnh đạm, cũng chưa nói gì.
Đan Ý bị ánh mắt này của anh làm tổn thương, đầu lại cúi xuống thấp hơn.
Trác Khởi ra hiệu muốn đỡ cô dậy, "Tớ đưa cậu đến phòng y tế."
Đan Ý lại đẩy hắn ra, "Không cần, tớ không vô dụng đến vậy."
Chỉ là bị rách chút da vì một cú ngã, tất cả đều là vết thương nhẹ.
Trước đây cô đã trải qua nhiều rồi, cái này có là gì.
Chẳng qua không phải vết thương đau, mà đó là thái độ Đường Tinh Chu đối với cô.
Cô không thể chịu được cách anh lạnh lùng nhìn cô.
Trái tim so với miệng vết thương còn đau hơn.
Đan Ý dùng tay còn lại không bị thương chống mặt đất, dựa vào sức mình đứng lên.
Cô cũng không nhìn Đường Tinh Chu, mà đi thẳng về phía phòng y tế của trường.
Cô đi khập khiễng, do là mùa hè nên cô mặc áo croptop quần đùi, làn da rất trắng nên vết thương ở khuỷu tay trái đặc biệt dễ thấy.
Trác Khởi biết cô không cho mình giúp đỡ, nhưng lại lo lắng cô đến phòng y tế của trường một mình, vì vậy liền nhắm mắt theo sát bên cạnh.
Đan Ý biết hắn đi theo mình, cũng không ngăn cản.
Cô nhớ tới cái ván trượt kia, nói với hắn: "Thật xin lỗi làm hỏng ván trượt của cậu, hôm nào tớ mua cho cậu cái khác."
Trác Khởi khoát tay: "Không có việc gì đâu, cái cũ không đi thì cái mới sao tới được, tớ đã muốn đổi từ lâu rồi."
Thái độ lúc này của Đan Ý cũng rất bướng bỉnh, "Không được, là tớ làm hỏng, tớ phải mua trả cho cậu."
Trác Khởi uyển chuyển nói, "Bạn bè đền bù cái gì, cứ đãi tớ một bữa là được rồi."
Đan Ý đi chậm, bên này giọng nói của hai người vẫn có thể nghe thấy, vì vậy Đường Tinh Chu và Chu Mộ Tề đều nghe được cuộc nói chuyện vừa rồi.
Chu Mộ Tề nhìn bóng lưng của hai người, ẩn ý nói: "Thật là cơ hội tốt nha, là tôi thì chắc chắn sẽ nắm lấy."
Người cô ấy thích cùng cô ấy đang giận dỗi nhau, lúc này không nhân cơ hội thừa nước đục thả câu, thì còn phải chờ đến khi nào nữa.
Đường Tinh Chu rất thông minh, đương nhiên anh hiểu Chu Mộ Tề nói cái gì.
Anh nhìn chằm chằm vào bóng lưng của hai người, đôi thay buông thõng 2 hai bên thân siết chặt thành nắm đấm.
Chu Mộ Tề càng đổ thêm dầu vào lửa, "Đi thôi, người ta có sứ giả bảo vệ rồi, cậu..."
Hắn còn chưa nói hết câu, người bên cạnh đã đi nhanh về phía trước----
Sau đó một tay vòng xuống chân nữ sinh, ôm eo cô bằng tay còn lại, trực tiếp đem Đan Ý ôm lên kiểu công chúa.
Động tác rất nhanh và mượt mà, ôm người vững vàng vào trong lòng.
Đan Ý chuyển động chân mình, "Anh muốn làm gì?"
"Đưa em đến phòng y tế."
Quai hàm của anh siết chặt, thậm chí không thèm nhìn cô, giọng nói của anh vẫn lạnh lùng như cũ.
Trác Khởi định đi theo, lại bị Chu Mộ Tề chặn lại.
Hắn nói một câu tương tự như Đan Ý vừa rồi mới nói, "Anh muốn làm gì?"
Chu Mộ Tề tặc lưỡi, trực tiếp nói: "Cậu nhìn xem, cậu cùng Đường Tinh Chu ở trong lòng Đan Ý có sự khác biệt rất lớn nha."
Trác Khởi đang muốn đi về phía trước thì ngừng lại tại chỗ.
Hắn nhìn bóng lưng hai người rời đi, nói không nên lời phản bác.
Phản ứng đầu tiên của một người đều sẽ không thể gạt người khác.
Đan Ý vừa rồi cự tuyệt sự giúp đỡ của Trác Khởi, nhưng lại tiếp nhận để cho Đường Tinh Chu ôm kiểu công chúa.
Trước mặt Trác Khởi, cô vẫn luôn là kiểu người mạnh mẽ, quyết đoán và tự tin.
Trước mặt những người khác cũng vậy.
Nhưng mặt yếu đuối, nhút nhát, rụt rè thì chỉ có Đường Tinh Chu có thể nhìn.
Chỉ anh ấy mới có thể nhìn thấy nó.
Đó là sự khác biệt giữa thích và không thích.
Sự khác biệt to lớn.
Trác Khởi không thể không thừa nhận điều này.
.......
Đường Tinh Chu ôm cô đi tới phòng y tế của trường.
Bác sĩ của trường là một người phụ nữ khoảng 30 tuổi, không mấy ngạc nhiên khi thấy một chàng trai bế một cô gái như vậy.
Cô nhìn qua miệng vết thương của cô gái, vươn tay chỉ vào chiếc ghế bên cạnh, "Đặt người ở đó trước, tôi đi lấy thuốc sát trùng."
Đường Tinh Chu nghe theo, đem người đặt xuống.
Đan Ý buông cánh tay đang khoác trên cổ anh, quay đầu không thèm nhìn anh.
Cô y tế rất nhanh mang thuốc sát trùng và bông gạc tới, cô ấy liếc mắt nhìn qua hai người họ.
Chàng trai mặt lạnh tanh, cô gái cũng không nói lời nào.
Cô ấy đã xác đinh được đây là đôi gà bông này đang cãi nhau.
Cô ấy ngồi một chiếc ghế khác, trên tay đang cầm thuốc sát trùng, chuẩn bị xử lý vết thương cho Đan Ý.
"Làm bạn trai thì phải bao dung.
Bạn gái bị thương thành như vậy rồi, còn không quan tâm hỏi han, kết quả không phải tự làm mình đau lòng sao."
Đan Ý vẫn không để ý đến anh, tự mình giải thích: "Cô hiểu lầm rồi, anh ấy không phải bạn trai của em."
Bộ dạng muốn phủi sạch quan hệ với anh của cô.
Cô y tế với ngữ khí của người từng trải, nói: "Mọi chuyện đều có thể trao đổi, đừng kích động đến mức chia tay.
Các em còn trẻ, hở tí là treo câu chia tay trên miệng."
Đan Ý: "....."
Cô hoàn toàn không có ý này.
Cô y tế: "Tôi khử trùng cho em trước, có thể hơi đau, cô bé nhớ chịu đựng một chút nha."
Vừa mới nói xong, ngay khi bông tẩm thuốc sát trùng chạm vào vết thương của Đan Ý, cô vô thức rụt người lại.
"Aizz, em đừng tránh, miệng vết thương này phải nhanh xử lý một chút."
Đường Tinh Chu nhìn thấy cô nhíu mày, cắn răng chịu đựng trông rất đau đớn.
Chung quy vẫn là mềm lòng.
Anh đi qua, vươn một bàn tay đến, lòng bàn tay hướng về phía trước, giọng nói đã trở lại bình thường, "Quấy rầy rồi, để em làm cho."
Cô y tế cho rằng đây là cơ hột tốt để đôi trẻ giảng hòa nên nhanh chóng nhường lại.
Đường Tinh Chu nhận tăm bông khử trùng cùng cồn sát trùng, ngồi ở bên giường.
Đan Ý không muốn cho anh làm, "Để tôi tự mình làm."
Đường Tinh Chu tránh bàn tay đang đưa ra của cô, ánh mắt ngưng trọng, "Đừng nhúc nhích."
Anh dùng tăm bông bôi lên vết thương của cô, động tác rất nhẹ, cúi đầu thổi vào đó.
Đan Ý nhìn một màn trước mắt, nam sinh mỗi lần bôi thuốc sát trùng đều thổi khí vào vết thương.
Không hề chê phiền, mặt mày còn mang theo tia cẩn thận cùng ôn nhu.
Tất cả khổ sở cùng ấm ức của cô vừa rồi, cứ như vậy trong khoảnh khắc này----
Tan thành mây khói.
Cô vĩnh viễn không thể kháng cự lại những ôn nhu mà người con trai này mang đến cho mình.
Đường Tinh Chu nâng mắt nhìn cô một cái, cặp mắt long lanh ẩn chứa tầng hơi nước bên trong của cô gái, tưởng cô vẫn còn đau.
Anh hỏi: "Còn đau?"
"Không có." Cô lắc lắc đầu.
Lúc này Đường Tinh Chu chủ động nhận sai, giọng nói cũng chậm lại chút, "Vừa rồi là anh không tốt."
Cô lại lắc đầu.
Đường Tinh Chu không xác định được lắc đầu của cô là có thái độ như thế nào.
Miệng vết thương đã được xử lý tốt, anh đem tăm bông cùng thuốc sát trùng cất đi, vừa nói: "Trượt ván rất nguy hiểm, sau này em nên bớt chơi cái đó lại."
Một Trình Tinh Lâm cũng đủ khiến anh khó chịu rồi.
Giờ còn thêm một Trác Khởi nữa.
Cô thích kiểu con trai như vậy sao?
Tác giả có lời muốn nói:
Tôi tuyệt đối sẽ không nói cho mọi người biết Chu thần sẽ lên xe trước rồi mới mua vé bổ sung sau đâu.
Kaka.