Chào Mừng Đến Với Địa Ngục Của Ta

chương 370: chuyến tàu không có điểm đến (8)

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Edit: Fang

Beta: Qing, Yan

Ngân Tô thấy quái vật bóng đen không đuổi theo, suy tư chốc lát lại ra khỏi cửa tàu. Cô vừa đi ra ngoài, bóng đen đứng ở đằng xa lại bắt đầu cựa quậy, muốn lao tới đây, nhưng có vẻ nó sợ hãi cái gì đó nên lại không dám động đậy nữa.

“Đùng đoàng ——”

Tiếng nổ dữ dội đi kèm với hơi nóng bay tới, trong ánh lửa chói mắt, một người đàn ông đang bốc cháy lao ra và đập thẳng vào cửa xe như một quả đạn đại bác vậy.

Ngân Tô không nhìn bên đó nữa, đi mấy bước về phía quái vật, thấy quái vật không di chuyển cô tiếp tục đi về phía nó…

KKhi cô rời khỏi con tàu trong bán kính một mét, con quái vật lập tức lao tới.

Ngân Tô lập tức quay trở lại tàu, quái vật tiếp tục lảng vảng ở khoảng cách một mét.

Ngân Tô thấy quái vật không qua đây, cô bước ra khỏi tàu lần nữa, quái vật vừa nhúc nhích thì cô liền trở về toa tàu.

Vào lần thứ ba Ngân Tô trở về toa tàu, suýt nữa đụng phải một bóng đen.

Ngân Tô: “…”

Cô gái áo choàng đen: “…”

Vẫn không thể nhìn thấy diện mạo của cô gái áo choàng đen, dưới mũ trùm đầu là một khoảng đen sì sì, khiến người ta kkhông thể không tự hỏi liệu có ai đó dưới chiếc áo choàng đen hay không.

Ngân Tô bình tĩnh mỉm cười, như thể vừa rồi người trêu chọc con quái vật ở đây không phải là cô vậy.

Cô gái mặc áo choàng đen hiển nhiên không quan tâm lắm đến việc Ngân Tô vừa làm, cô cũng không nói nhảm mà đi thẳng vào vấn đề: “Nội dung vừa nãy cô nhìn thấy, bao nhiêu điểm tích lũy thì có thể nói cho tôi?”

Ngân Tô: “…”

Người chơi hệ nạp tiền?

Người làm ăn có lương tâm suy nghĩ một lát, không hề báo giá linh tinh: “Một vạn.”

Cô gái áo choàng đen: “Được.”

Ngay sau khi Ngân Tô nhận được điểm tích lũy chuyển khoản từ tài khoản ‘Loài Bò Sát Không Xác Định’ ở giây tiếp theo.Ngân Tô cũng liền nói bốn quy tắc hồi nãy cho Loài Bò Sát Không Xác Định… À không phải, cô gái áo choàng đen.

“Cảm ơn.”

Cô gái mặc áo choàng đen có được thứ mình muốn liền quay người đi về phía toa tàu của mình mà không hề nán lại.

Ngân Tô nhìn cô gái áo choàng đen biến mất sau cánh cửa, lại quay đầu nhìn quái vật vẫn đang quanh quẩn bên ngoài, không tiếp tục trêu ghẹo chúng nó nữa mà quay người đi vào trong toa tàu.

Trong toa số 03, người chơi nữ có mái tóc đỏ không có ở đây, trong những hành khách mới vừa tiến vào có một người ngồi ở vị trí bên cạnh người chơi nữ có mái tóc đỏ.

Ngân Tô nhìn vị trí của mình, quả nhiên, bên cạnh chỗ ngồi của cô cũng có một hành khách mới.

Trò chơi đúng là chu đáo, còn sắp xếp bạn đồng hành cho bọn họ.

Nếu cậu ta là người ưa sạch sẽ thì Ngân Tô cũng rất hoan nghênh một người bạn đồng hành để giải tỏa sự nhàm chán khi đi đường, nhưng cậu ta không thích sạch sẽ…

“Xin chào các hành khách, chuyến tàu D4444 khởi hành từ ga ‘Trạm Thây Ma’… sắp đóng cửa, thời gian dự tính đến trạm tiếp theo là hai tiếng. Toa ăn của chuyến tàu cung cấp bữa khuya, hành khách có nhu cầu hãy đi đến toa ăn dùng bữa.”

Thông báo trong tàu vang lên.

Một bên khác, sau khi người lửa xông vào trong tàu, cô gái tóc ngắn đợi ở trong tàu bị dọa giật mình, nhưng phản ứng lại rất nhanh, lập tức dùng đạo cụ giúp anh ta dập lửa.

Nhưng quần áo và tóc của anh ta đều đã bị cháy rụi hết cả rồi, cả người giống như được vớt từ trong nồi hơi ra vậy.

Hồ Giai: “Nhạc Bình… Anh không sao chứ?”

Nhạc Bình che đi những phần quan trọng của mình: “Tôi không sao.”

Nói xong liền chạy vào trong toa tàu, muốn tìm quần áo trong hành lý để mặc, kết quả chạy qua đó thì phát hiện có một hành khách giống y như những quái vật trên sân ga ngồi bên cạnh chỗ anh ta, sắc mặt hơi thay đổi.

Chỗ ngồi của những quái vật này thế mà lại ở bên cạnh bọn họ!

Hành khách mới nhận thấy có người tới gần, chậm rãi quay lại, nở một nụ cười kì dị với bọn họ.

“…” 

Nhạc Bình cảm giác mình như bị cây kim chích một cái, cơ thể vừa mới bị bỏng bởi lửa đốt chợt dựng đứng lông tơ, rơi vào hầm băng trong nháy mắt.

Nhạc Bình vội vàng quay đi, cẩn thận lấy hành lý rồi lôi quần áo ra mặc vào.

Lúc anh ta mặc quần áo thì chuyến tàu khởi động, ánh sáng ngoài cửa sổ chậm rãi biến mất, cuối cùng rơi vào trong bóng tối.

“Ầm!”

Các cửa ở phía trước và phía sau của toa tàu tự động đóng lại.

Nhạc Bình và Hồ Giai giật mình vì bị âm thanh đột ngột vang lên, sau đó họ phát hiện ra rằng cửa đã bị đóng lại, hai người nhìn nhau một cái, cùng lúc chạy về phía cửa.

Nhạc Bình kéo thử cánh cửa, không kéo được.

Hồ Giai: “Chuyện gì thế này?”

“Không biết…”

Cửa không mở được, Hồ Giai nhớ tới chuyện ở sân ga, nhỏ tiếng hỏi Nhạc Bình: “Nhạc Bình, khi nãy anh đã nhìn thấy gì trên sân ga kia?”

Nhạc Bình nhìn Hồ Giai một cái, vì cô ta vừa mới giúp mình dập lửa, bèn mở miệng nói: “Có mấy quy tắc…”

Giọng nói Nhạc Bình ngừng lại, xuyên qua lớp kính của hai cánh cửa, anh ta nhìn thấy trong toa tàu cuối cùng đột nhiên có thêm một người đàn ông mặc đồng phục màu xanh da trời xuất hiện.

Người đàn ông đứng phía trước một con quái vật, quái vật lấy vé tàu ra đưa cho ông ta, sau khi người đàn ông kiểm vé, trả vé tàu lại, sau đó đi về phía người tiếp theo.

Lúc hành khách của trạm này lên tàu, không có nhân viên xuất hiện kiểm vé.

Không phải vì bọn họ là quái vật nên miễn kiểm vé, mà là vì kiểm vé được tiến hành sau khi tàu khởi động…

Tim Nhạc Bình đập dồn dập thình thịch, những gì anh ta nhìn thấy trên sân ga lại hiện lên trong đầu, anh ta nhanh chóng đổ tất cả đồ dùng trong hành lý ra, vừa tìm vừa nói với Hồ Giai: “Đi tìm tất cả đồ vật màu xanh lá cây bỏ ra đây, còn có… Đừng nói chuyện với bọn họ.”

Hồ Giai: “…”

Cô ta cũng không muốn nói chuyện với quái vật!

Hồ Giai suy đoán Nhạc Bình đã nhìn thấy gì đó trên sân ga, nên cô ta cũng không hỏi tại sao, nhanh chóng lấy hành lý của mình xuống.

Hai người tìm ra đồ vật liên quan đến màu xanh lá cây rất nhanh, Hồ Giai có một bộ quần áo và một cuốn sách, cô ta cầm đống đồ nói với Nhạc Bình: “Tôi chỉ có chừng này…”

Nhạc Bình có một cái hộp rỗng màu xanh lá, còn có mấy viên kẹo vỏ màu xanh lá, hai bộ quần áo khác có một phần màu xanh lá.

Bây giờ bọn họ bị nhốt trong toa tàu, không có cách nào đi tới chỗ liên kết tìm thùng rác.

Hồ Giai ôm đống đồ: “Đống đồ này vứt ở đâu?”

“Đáng ghét!!” Nhạc Bình khẽ mắng một tiếng, muốn tìm chỗ giấu đi, nhưng thiết bị xung quanh đều vô cùng vững chắc, hoàn toàn không thể cạy mở ra, trừ khi trực tiếp ném xuống đất.

Nhưng trên tàu có thể vứt rác bừa bãi hay không? Bọn họ không vứt đồ vào thùng rác, lỡ như vẫn bị phán định rằng đống đồ này thuộc về bọn họ thì làm sao?

Nhạc Bình và Hồ Giai không dám mạo hiểm.

“Tôi có một cách.” Hồ Giai đột nhiên nói.

“Cách gì?” Nhạc Bình mong chờ nhìn cô ta: “Cô có không gian?”

“Không có.” Hồ Giai ra hiệu hành khách bên cạnh chỗ ngồi bọn họ, hạ thấp giọng nói: “Chúng ta có thể lén lút để dưới chỗ ngồi của bọn họ.”

Ghế trên chuyến tàu này có khoảng hở ở bên dưới, bọn họ hoàn toàn có thể lén lút nhét vào dưới đó.

Lúc này không còn cách nào khác, nhìn người đàn ông mặc đồng phục màu xanh da trời càng ngày càng gần, Nhạc Bình cắn răng gật đầu: “Cô đi thu hút sự chú ý của bọn họ để tôi nhét.”

“Được.” Hồ Giai đưa đồ trong tay mình cho Nhạc Bình, đi về phía quái vật.

Nhạc Bình lấy quần áo bọc đống đồ kia lại, đợi Hồ Giai thu hút ánh mắt của quái vật, lập tức nhẹ bước đi ra sau chỗ ngồi quái vật.

Lúc anh ta xách đồ đi tới phía sau chỗ ngồi quái vật, hơi cúi người, đống đồ rơi xuống đất, anh ta đá một cái vào bên dưới chỗ ngồi.

Nhạc Bình thấy quái vật không có phản ứng, dùng tay ra dấu OK với Hồ Giai.

Ngay lúc này, bọn họ nghe thấy tiếng cửa mở ra.

Người đàn ông đồng phục màu xanh da trời đi tới từ cửa sau, tuy khuôn mặt ông ta trắng bệch nhưng không tô son đỏ chót như những nhân viên khác.

Trước ngực người đàn ông cài một bảng tên.

【Trưởng tàu】

Truyện Chữ Hay