Edit: Fang
Beta: Alva
Bà Tưởng thấy Loan Tinh rời đi, trong đôi mắt đau đớn của bà ta liền hiện lên một tia oán hận, bà mở miệng hét lên “a… a”.
Nhưng không một ai quan tâm bà ta.
Bao gồm cả chồng bà ta, lúc này cũng chỉ đứng một bên với vẻ mặt sợ hãi, không dám bước lên.
Bà Tưởng càng hận trong lòng, càng thấy hận trong lòng hơn. Tại sao họ lại nhìn bà đau khổ mà không giúp đỡ? Sự oán hận trong mắt bà Tưởng càng ngày càng nặng.
Loan Tinh thấy bà Tưởng liên tục cào cấu bụng mình, liền có dự cảm không lành.
Cô ấy nhìn Thôi Nhiên, hai người chạm mắt là biết bọn họ nghĩ tới cùng một thứ rồi.
“Chìa khóa” bọn họ cần e rằng ở trong bụng bà Tưởng.
Loan Tinh sa sầm mặt lấy một thiết bị cỡ bàn tay ra, mở công tắc, quét về phía bà Tưởng dưới đất.
Quét mấy giây là kết thúc, Loan Tinh xoay màn hình thiết bị về hướng Thôi Nhiên, quả nhiên có một cái chìa khóa trong bụng bà Tưởng.
Chắc chắn là lúc nãy bà Tưởng bị đánh, quái vật đã đưa chìa khóa vào trong bụng bà Tưởng. Đọc Full Tại
Bọn họ muốn tìm được lối ra thì phải lấy chìa khóa từ bụng bà Tưởng, nhưng trong tay bọn họ không có đạo cụ có thể dùng, dựa vào cái gì để lấy chìa khóa? Giết bà Tưởng sao?
Với tư cách là người của Cục điều tra, Loan Tinh và Thôi Nhiên không thể trực tiếp giế t chết bà Tưởng để lấy chìa khóa, sự việc liền rơi vào cục diện bế tắc.
【00:01:59】
Trên tường xuất hiện nội dung mới, đồng hồ đếm ngược, một cái đồng hồ biết đếm ngược theo thời gian thực.
Sau khi đếm ngược hết thì sẽ xảy ra chuyện gì? Bà Tưởng sẽ tử vong hay là bọn họ không lấy được chìa khóa sẽ tử vong?
Ông Tưởng đứng bên cạnh Loan Tinh và Thôi Nhiên, sắc mặt ông ta nhợt nhạt, run lẩy bẩy xiết lấy túi quần mình, chỗ đó có một con dao gọt hoa quả.
Tuy ông ta không lên mạng nhưng ông ta vẫn biết về trò chơi người người đều biết này. Con trai nhà hàng xóm bọn họ còn là một người chơi rất lợi hại, lúc chưa chuyển đi, đối phương rảnh rỗi là lại khoe khoang.Bây giờ chắc chắn ông ta đã tiến vào trong trò chơi kinh dị đó…
Ông ta biết trong trò chơi có cơ hội cực lớn, nhưng đối với nhiều người mà nói, là tử vong.
Ông Tưởng hiểu rất rõ tình hình cơ thể của mình, những người trẻ tuổi còn không có cách sống sót ra khỏi trò chơi, ông ta dựa vào đâu có thể sống sót?
Trán ông Tưởng đổ một đống mồ hôi lạnh, bàn tay run rẩy lặng lẽ cầm lấy cán dao gọt hoa quả, vừa nãy ông ta đã nhìn thấy màn hình thiết bị trong tay Loan Tinh, trong cơ thể bà Tưởng có một cái chìa khóa.
Không biết tại sao, trong lòng ông Tưởng nảy ra một ý nghĩ.
Không có cái chìa khóa đó, ông ta sẽ chết ở đây.
Có lẽ chìa khóa nằm trong bụng bà Tưởng, phải làm sao mới có thể lấy ra?
Mổ bụng ra… Đúng! Cứ giống như sinh con ấy, chỉ cần mổ bụng ra là có thể lấy được chìa khóa.
…
…
Bà Tưởng phát hiện hình như bụng mình không đau nữa, ánh mắt thù hận lia qua mấy người đứng xung quanh, sau đó dừng lại ở người Phó Kỳ Kỳ.
Bà Tưởng thấy Loan Tinh và Thôi Nhiên đang dùng tay ra hiệu để trao đổi, không chú ý tới bà ta, bà ta lập tức chống đất bò dậy, bổ nhào về phía Phó Kỳ Kỳ.
Nếu không phải do nha đầu chết tiệt Phó Kỳ Kỳ gọi bọn họ tới đây, sao bây giờ bọn họ có thể trải qua những thứ này?
Chắc chắn là Phó Kỳ Kỳ cố ý, cô ta muốn hại chết bọn họ!! Đọc Full Tại
Bà ta không dễ chịu, Phó Kỳ Kỳ cũng đừng hòng dễ chịu.
Phó Kỳ Kỳ chỉ nhìn bà ta, không có ý định tránh né.
“Phập ——”
Mắt thấy bà Tưởng sắp bắt được Phó Kỳ Kỳ, cơ thể hơi mập của bà ta bỗng nhiên sững lại, sự đau đớn khi cơ thể bị đâm lan ra toàn thân.
Bà Tưởng chậm chạp quay đầu, trong mắt phản chiếu dáng vẻ của chồng nhà mình.
Dù sao ông Tưởng làm chuyện này lần đầu tiên, chạm phải ánh mắt không thể tin nổi của bà Tưởng, loạng choạng lùi về sau một bước, con dao rút ra khỏi cơ th ể bà Tưởng, máu tươi tuôn ra, lập tức nhuộm đỏ quần áo của bà Tưởng, nhỏ giọt rơi xuống mặt đất.
Ông Tưởng đờ đẫn nhìn đống máu đó, dường như không biết mình đã làm gì, hoảng hốt, sợ hãi, kinh ngạc…
Chìa khóa… Không có chìa khóa sẽ chết!
Ý nghĩ này luẩn quẩn trong tâm trí như là lời niệm chú, đè nén những cảm xúc khác. Ông Tưởng tiến lên lần nữa, con dao cầm trong tay đâm về phía bà Tưởng.
Thực tế từ đầu đến cuối cũng không quá một hai giây, người ngoài nhìn vào thì là ông Tưởng rút dao ra, đờ đẫn một hai giây, sau đó đâm về phía bà Tưởng lần nữa.
“Ầm!”
Lần này ông Tưởng không được dễ dàng như lần trước, bị đá bay một cái.
Bà Tưởng “phịch” một tiếng ngã xuống đất, máu sau lưng ào ào chảy ra, mất máu nhiều như vậy, cho dù không bị lần thứ hai đâm trúng, bà ta cũng không sống nổi.
Loan Tinh đè miệng vết thương của bà Tưởng, Thôi Nhiên đưa cho cô ấy một cái bình xịt thuốc, Loan Tinh kéo áo ra xịt lên vết thương.
Tốc độ của bọn đã nhanh lắm rồi, nhưng vẫn không kịp.
Cơ thể bà Tưởng co giật, móng tay cào một vệt máu trong xi măng dưới đất, đôi mắt gắt gao trừng về phía Phó Kỳ Kỳ.
Từ đầu đến cuối Phó Kỳ Kỳ vẫn rất bình tĩnh, không vì cái chết của bà Tưởng mà vui mừng, cũng không lo cho bọn họ.
Loan Tinh thấy bà Tưởng tắt thở, cô ấy đã từng chứng kiến vô số lần tử vong, lúc này trên mặt cũng không có biểu cảm dư thừa.
…
…
Ngân Tô không học thuộc bài thơ, tùy ý đi quanh tầng đó một vòng, không phát hiện thứ gì đặc biệt.
Năm phút trôi qua, Ngân Tô nghe thấy tiếng động nhỏ nhẹ đằng sau, giống như có thứ gì đó nhanh chóng bay từ phía sau tới.
Thứ đó càng ngày càng gần, nhưng Ngân Tô hoàn toàn không có ý định quay đầu. Ngay lúc này, quái vật tóc vung một cọng tóc ra hóa thành bàn tay, “bốp” một cái quất vào không khí.
Đám không khí đó vặn vẹo một lúc, thân hình mơ hồ thoắt ẩn thoắt hiện trong không khí, lờ mờ có thể nhìn thấy nó sở hữu tận mấy cái đầu, trên mỗi cái đầu lại mọc đầy những con mắt quái dị, mỗi đôi mắt đều không có ý tốt nhìn chằm chằm bọn họ.
Ngân Tô miễn cưỡng nhìn rõ dáng vẻ của quái vật, chê bai: “Mi xấu quá đi.”
Quái vật: “…”
Quái vật hét lên một tiếng, vô số đôi mắt xoay vòng, tràn đầy ác ý.
Ngân Tô chậc chậc hai tiếng, cười một cách u ám: “Con ngươi cũng khá linh hoạt đó, móc xuống vẫn có thể linh hoạt như vậy thì tốt.”
Quái vật: “???”
Tất cả con ngươi của quái vật đờ đẫn trong chốc lát, sau đó ánh mắt trở nên hung ác, thân hình nó vẫn thoắt ẩn thoắt hiện nhưng có thể nhìn thấy sự lay động trong không khí, nó thúc đẩy không khí tuôn về phía Ngân Tô như thủy triều.
Quái vật tóc “hít hà” một tiếng, vung vẩy tóc, phấn khích xông về phía quái vật.
Quái vật hơi kiêng dè đống tóc kì quái này, vừa nãy nó đã trực tiếp quất được mình.
Quái vật muốn né khỏi quái vật tóc, nhưng quái vật tóc không ngừng dài ra, hoàn toàn không cho quái vật có cơ hội đến gần Ngân Tô.
Đến lúc quái vật phát hiện mình bị quái vật tóc bao vây thì đã toang rồi, quái vật tóc “bốp bốp” quất lên thân nó, giống như đập quả bóng cao su vậy.
Đập qua đó.
Lại đập qua đó.
Bóng dáng quái vật càng ngày càng rõ ràng, mắt thấy sắp hiện hình hoàn toàn, một cái đầu trong đó đột nhiên dài ra, cắn về phía quái vật tóc.
Nó lợi dụng cái đầu đó thu hút sự chú ý của quái vật tóc, nhân cơ hội quái vật tóc không để ý, tự chặt một đầu, sau đó nhúc nhích mấy lần trong không khí, nháy mắt liền biến mất không thấy đâu nữa.
Quái vật tóc quấn lấy cái đầu quái vật bỏ lại, phát hiện không thấy quái vật nữa, vô cùng không vui đánh đấm loạn xạ một hồi trong không khí, cả không gian đều là tóc nó mắc lung tung trái phép.
Ngân Tô phớt lờ quái vật tóc phát điên, đi về phía góc tường, nhặt một cái chìa khóa dưới đất lên. Đọc Full Tại
Cùng với lúc lấy được chìa khóa, Ngân Tô nhìn thấy bên trái xuất hiện một cái cầu thang thông xuống phía dưới.