Đêm sinh nhật của Nghiêm Lễ, Nghiêm Kiều không rời đi mà ở lại Vĩnh Ninh Lý.
Ninh Thư thúc giục anh mấy lần: “Muộn rồi, mau về nhà nghỉ ngơi đi, mai còn phải lên lớp.”
Nghiêm Kiều giơ giấy chứng nhận sở hữu nhà đất trong tay lên, dựa lưng vào ghế sofa, không nói một câu nào đã chặn đứng lời nói của Ninh Thư.
Ninh Thư ngồi ở đầu bên kia của sofa, trong mắt hiện lên vẻ dò xét, nhưng thực ra là tò mò: “Anh lấy đâu ra nhiều tiền vậy để mua nhà?”
Nghiêm Kiều chắp tay sau đầu, quay sang nhìn Ninh Thư: “Làm thêm.”
Ninh Thư đi tới bên cạnh Nghiêm Kiều: “Làm thêm việc gì mà lại kiếm được nhiều tiền như vậy, em cũng muốn làm thêm, đừng nói với chủ nhiệm Đào là được.”
Nghiêm Kiều vỗ vỗ lên đùi anh, nhẹ nhàng nhướng mày: “Ngồi lên đây anh sẽ nói cho em.”
Tất nhiên là Ninh Thư sẽ không bị lừa. Cô nghĩ tới khi nãy chụp ảnh cũng đã bị người đàn ông này chơi xỏ, mọi người đều nhìn về phía ống kính máy ảnh, chỉ có cô và anh đứng phía sau là môi dán lên môi. Đừng có nghĩ như vậy là đã xong, điều tồi tệ hơn còn ở phía sau nữa kìa. Sau khi chụp xong tấm ảnh đó, Nghiêm Kiều không cho Triệu Vũ Kiệt chụp thêm bất kỳ tấm nào nữa, sinh nhật mười tám tuổi của Nghiêm Lễ chỉ có một tấm ảnh nhóm duy nhất. Nếu muốn rửa ảnh, hoặc đăng lên mạng xã hội, mà muốn tìm một tấm ảnh nhóm thì chỉ có thể chọn tấm đó, bởi vì chẳng còn tấm thứ hai để mà cân nhắc.
Triệu Vũ Kiệt rửa ra vài tấm ảnh và treo ở Thanh Nịnh, La Minh cũng rửa vài tấm treo ở tiệm xăm hình, sau đó chia cho bạn học của Lễ Lễ vài tấm.
Mấy người này lại tiếp tục đăng lên trang cá nhân trên Weibo hay gì gì đó, khiến bức ảnh họ hôn nhau lan ra toàn bộ trường cấp ba số một và bán kính mười dặm tính từ phố Thiên Đường, sau đó là cả thành phố Đông Li đều thấy.
Ninh Thư đứng dậy khỏi ghế sofa, chạy lên lầu cầm cây thước kẻ xuống, đứng trước mặt Nghiêm Kiều, dùng thước đập đập vào lòng bàn tay, từ trên cao nhìn xuống anh.
“Khi nãy chụp ảnh có nhiều người, còn giữ thể diện cho anh, bây giờ chẳng còn ai cả, nên tính toán nợ nần cho rõ ràng đi.”
Nghiêm Kiều chẳng hề biến sắc vẫn ngồi yên tại chỗ, ôm lấy chiếc gối mà Ninh Thư vừa ôm, để chờ khi nào cô đánh, anh sẽ giơ nó lên chắn: “Nợ nần gì?”
Ninh Thư lấy điện thoại ra đưa cho Nghiêm Kiều: “Bây giờ chỉ cần em mở bừa trang cá nhân của ai ra cũng có thể nhìn thấy tấm ảnh đó.”
Tin nhắn Wechat của cô tiên tục có thông báo mới, tất cả đều hỏi cô có phải đang hẹn hò với thầy Nghiêm hay không.
Nghiêm Kiều nhìn qua trang cá nhân mà Ninh Thư vừa mở ra, sau đó ngẩng đầu nhìn lên môi cô: “Môi em mềm như vậy, không phải là để anh hôn à?”
Ninh Thư biết rằng cô không nên mở ra tiền lệ của thói hư tật xấu này khi ở bên sông, hoặc chỉ cần cô lý trí hơn một chút, sẽ không bị khí chất và vẻ ngoài của người đàn ông này mê hoặc, như vậy sẽ chẳng xảy ra tình huống như hiện tại. Anh lúc nào cũng động chân động tay, nếu không thì lại muốn hôn cô, không nữa thì suốt ngày nhìn chằm chằm vào môi cô, hệt như lên cơn nghiện vậy.
Nghiêm Kiều đưa đầu lưỡi liếm môi dưới, ánh mắt ngưng đọng, trần trụi: “Anh nghiện mất rồi, cai không được.”
Ninh Thư nhìn tên lưu manh trước mặt: “Để em đưa anh tới trung tâm cai nghiện nhé?”
Nghiêm Kiều: “Bệnh đã di căng rồi, không có thuốc chữa, cũng không muốn chữa.”
Ninh Thư: “Bệnh di cái gì cơ?”
“Căng!”
Là một giáo viên Ngữ văn, Ninh Thư không thể chịu nổi lỗi sai chính tả cơ bản này, cô nói: “Di căn, căn, cái này mà cũng đọc sai, môn Ngữ văn của anh là do giáo viên Thể dục dạy à?”
Nói xong cô cầm cây thước đánh vào chân anh, chính là bên chân vừa rồi anh gạ gẫm cô ngồi lên đó, đây là đòn phản công của cô. Nghiêm Kiều nghĩ rằng mình dở trò lưu manh ra sẽ không bị ăn đánh nữa, ai ngờ lại chẳng thể thoát nổi cửa ải của môn Ngữ văn này.
Anh rên lên một tiếng: “A ~~”
Sau hơn một tháng, Ninh Thư lại một lần nữa nghe thấy tiếng kêu mờ ám như vậy, lần trước là khi cô gặp Lưu Thụ Bân xem mắt, sau đó anh ghé sát lại, thở hổn hển bên tai cô, rồi nói cho cô biết thế nào mới là đàn ông thực sự.
Ninh Thư nhìn Nghiêm Kiều lại nghĩ tới câu hỏi khi nãy của mình: “Rốt cuộc là anh làm thêm công việc gì?”
Nghiêm Kiều điều chỉnh lại giọng nói: “Cho em chút gợi ý, anh lợi dụng chính lợi thế ưu việt của cơ thể mình.”
Ninh Thư suy nghĩ một chút, huấn luyện viên thể hình?
Liệu một huấn luyện viên thể hình có thể phát ra những tiếng kêu như vậy không? hơn nữa, trong khoảng thời gian ngắn như vậy không thể kiếm nổi vào trăm vạn tệ để mua nhà.
Trừ phi… Không thể nào, mặc dù người đàn ông này hơi tùy tiện, lại đẹp trai, cơ thể rất cường tráng, nhưng con người anh rất ngay thẳng, cho dù là vì Lễ Lễ anh cũng sẽ không làm như vậy. Cô đoán rằng đó có thể là huấn luyện viên cá nhân, chuyên huấn luyện riêng cho những người giàu có, chẳng hạn như người nổi tiếng, hay phu nhân, tiểu thư nhà đại gia nào đó…
Chẳng phải La Minh thường xuyên xăm hình cho người nổi tiếng sao, nên rất có thể anh ta đã giới thiệu cho Nghiêm Kiều, khả năng này vô cùng hợp lý. Vậy tại sao anh lại biết kêu rên nghe nóng tai như vậy, lại còn giả tiếng ma tiếng quỷ, âm thanh nghe rất chân thực.
Có thể là những người có tiền sẽ kén chọn hơn, họ có một vài sở thích đặc biệt, trong khi tập luyện lại thích huấn luyện viên riêng của mình đóng giả một nhân vật nào đó chẳng hạn. Khi nhập vai thuần túy theo đúng nghĩa đen, cô tin rằng Nghiêm Kiều có thể giữ vững được giới hạn cuối cùng của bản thân mình.
Nghiêm Kiều thấy sắc mặt Ninh Thư thay đổi liên tục, không biết đang nghĩ gì, anh cảm thấy rất buồn cười, nên không nói thẳng ra, giữ lại sau này còn trêu chọc cô.
Nghiêm Kiều liếc mắt nhìn thời gian: “Anh ra ngoài một lát, em muốn ăn gì không, lát nữa anh mua về cho em.”
Ninh Thư chỉ lên bàn cùng đống đồ trong tủ lạnh, tất cả đều là đồ không ăn hết trong tiệc sinh nhật: “Không cần mang cho em đâu, mấy thứ này chỉ cần hâm nóng lại là có thể ăn được rồi.”
Nghiêm Kiều khoác chiếc áo len màu đen đang treo trên mắc áo ở hành lang lên người, sau đó cuốn thêm khăn quàng cổ: “Ngủ sớm đi nhé, anh đi lâu nhất chỉ hơn một tiếng là về thôi.”
Ninh Thư liếc nhìn bóng cây đung đưa ngoài cửa sổ: “Trời lạnh như vậy, gió lại to, anh ra ngoài làm gì?”
Nghiêm Kiều bước đến chỗ Ninh Thư, khẽ cong môi, giọng nói trầm thấp mơ hồ: “Vừa rồi còn đuổi anh đi cơ mà, bây giờ đã không nỡ xa rồi à?”
Nghiêm Kiều hơi cúi thấp người xuống, Ninh Thư lập tức che miệng lại, bảo vệ đôi môi của mình một cách chính xác.
Nghiêm Kiều bật cười, đưa tay lên xoa xoa mũi Ninh Thư: “Nhóc đáng yêu.”
Ninh Thư cúi đầu search bản tin dự báo thời tiết: “Lát nữa có thể sẽ mưa, anh nhớ mang theo áo mưa.”
Nghiêm Kiều: “Lái motor mà mặc áo mưa, đùa hay thật thế?”
Ninh Thư không nói nên lời: “Vậy nên anh tình nguyện dầm mưa để tỏ ra cool ngầu?”
Nghiêm Kiều vừa thay giày vừa cười: “Anh đây không có ngốc, nếu mưa sẽ biết đường bắt taxi về.”
Anh liếc nhìn đống đồ ăn đã nguội lạnh trên bàn, khẽ cau mày: “Đừng ăn chỗ đồ ăn kia nữa, nếu em sợ lãng phí thì để anh và Lễ Lễ ăn.”
Bên ngoài trời đã bắt đầu mưa, khi cửa phòng khách mở ra, gió lạnh tạt vào mặt Ninh Thư, khiến cô rùng mình một cái, cảm thấy xương cốt đều đống cứng cả lại.
Nghiêm Kiều cầm một chiếc ô cán dài màu đen bên cạnh hành lang: “Anh gọi taxi.” Nói xong liền mở ô đi vào màn mưa.
Gia đình Ninh Thư sống trên đường Lăng Lục, cách trường cấp ba số khoảng mười ki lô mét, cái này thì gọi gì là riêng tư, rất dễ dàng có thể điều tra ra. Nghiêm Kiều xuống xe, đứng trước một cửa hàng tiện lợi trên đường Lăng Lục, nhìn sang khu chung cư bên kia đường. Tòa chung cư nhỏ này có tên Đằng Long Uyển, nhìn khá ổn, là một khu nhà ở tầm trung, có thể sống ở đây thì hẳn điều kiện gia đình cũng không quá tệ. Đây chính là nhà của Ninh Thư.
Nghiêm Kiều đứng quan sát thêm một lúc, sau đó cầm ô đi tới bốt bảo vệ bên ngoài khu nhà, anh đưa cho nhân viên bảo vệ trực ban một điếu thuốc: “Chú, đường ở đây bao giờ thì sửa xong vậy?”
Nhân viên bảo vệ cầm lấy điếu thuốc: “Sửa đường nào? Đường nào sửa?”
Ngiêm Kiều cau mày, trên mặt mang theo nụ cười thân cận: “Ở đây hai tháng trước không phải làm đường sao?”
Nhân viên bảo vệ mỉm cười chỉ vào con đường kiên cố và sạch sẽ: “Không, cậu nhìn mà xem, liệu có cần sửa chữa cải tạo gì không?”
Nhân viên bảo vệ có chút ngạc nhiên: “Chàng trai, cậu hỏi việc này làm gì, cậu là người của chính phủ cử xuống à? Đường ở đây rất tốt, không cần sửa chữa gì đâu.”
Nghiêm Kiều quay đầu liếc nhìn tấm biển trên đường: “Vậy con đường bên cạnh cũng không sửa chữa gì phải không chú?”
Nhân viên bảo vệ phẩy tay: “Không, đều không sửa chữa gì cả, chất lượng công trình rất tốt, mấy năm nay đều không cần cải tạo.”
Nghiêm Kiều nói cảm ơn, có vẻ như anh vẫn không yên tâm, muốn đích thân đi hỏi trực tiếp, anh lại cầm ô đi sang con đường bên cạnh, nhưng kết quả là nhân viên bảo vệ bên đó cũng trả lời giống vậy, con đường này đã mấy năm nay không phải sửa chữa.
Anh quay lại lối vào của khu chung cư Đằng Long Uyển, đi đến một cửa hàng tiện lợi, mua một ly cafe nóng, ngồi trên ghế bên trong cửa hàng nhìn trời mưa ngày càng nặng hạt qua lớp cửa kính.
Bên tai văng vẳng giọng nói có chút hờn dỗi: “Con đường phía trước nhà tôi đang sửa chữa, mẹ thương tôi phải đi đường vòng đi làm, nên muốn tôi thuê nhà gần trường một chút, như vậy có thể bớt thêm chút thời gian để ngủ.”
Cô lặp lại câu nói này với từng người, từng người một, nghe như một cô công chúa nhỏ được ba mẹ cưng chiều. Chẳng có ai nghi ngờ gì cả. Cô giáo Quách tin, chủ nhiệm Đào tin, cùng tất cả những người khác bao gồm cả anh đều tin điều đó.
Nghiêm Kiều nhấp một ngụm cafe, nhưng cái lạnh trên người không hề bị xua tan, điều hòa trong cửa hàng tiện lợi dường như không đủ độ ấm.
Đột nhiên “Đinh” một tiếng, cánh cửa của hàng được mở ra, một cặp mẹ con gấp gọn ô sau đó bước vào. Cô con gái buộc tóc đuôi ngựa cao, gọn gàng, đôi mắt hơi nhỏ, trông chỉ khoảng mười lăm, mười sáu tuổi, nhỏ hơn Lễ Lễ một chút, cô bé đang mặc trên người một chiếc áo lông vũ màu đỏ, trên ngực có in chữ Loo tên thương hiệu, chiếc áo vừa dày vừa phồng, trông rất ấm áp.
Khuôn mặt cô gái ánh lên màu đỏ khỏe mạnh, vừa bước vào đã bắt đầu chọn đồ ăn: “Mẹ, con muốn ăn Oden, nhìn nó bốc khói nghi ngút rất ngon.”
Oden là một món ăn phục vụ trong nồi của Nhật Bản, gồm một số nguyên liệu như trứng luộc, daikon, konjac, và chả cá đã chế biến được hầm trong nước dùng dashi nhạt có vị nước tương. Thành phần sẽ thay đổi theo từng khu vực và giữa mỗi hộ gia đình. Karashi thường được sử dụng làm gia vị.
Người mẹ cảm thấy Oden không bổ dưỡng, nên bảo nhân viên bán hàng lấy cho hai quả trứng ngâm lá trà, rồi dắt cô con gái đến ngồi cạnh chỗ Nghiêm Kiều. Trong lúc cô con gái ngồi ăn, người mẹ bên cạnh liên tục nhắc nhở con mình ăn chậm một chút, kẻo bị nghẹn. Sau đó lại đứng dậy mua thêm một ly sữa ấm.
Cô con gái đang kể về những điều thú vị ở trường, có vẻ như là học sinh của trường cấp ba số , bởi vì cô nhóc đang nói về đại hội thể thao.
Người mẹ đưa tay lau lau khóe miệng con gái: “Lần trước họp phụ huynh mẹ thấy chỗ ngồi của con ở hướng bắc, để bảo cô giáo đổi cho con ra cạnh cửa sổ, mùa đông lạnh, ngồi đó còn đón ánh nắng, vừa ấm lại vừa bảo vệ thị lực.”
Cô con gái nhấp một ngụm sữa nóng: “Chỗ ngồi gần cửa sổ nhiều người nhắm đến lắm, đâu tới lượt con.”
Cô gái chợt nghĩ ra điều gì đó, giọng nói trở nên hùng hồn: “Đúng rồi, có thể nhờ chị đến nói chuyện với cô giáo chủ nhiệm lớp con, như vậy cô ấy sẽ khó mà từ chối được.”
“Mẹ, mẹ ăn thử quả trứng ngâm trà này đi, ngon lắm.”
Người mẹ cười hiền hậu: “Mẹ không đói, con ăn đi.”
Sau khi ăn ngon lành, hai mẹ con cầm ô rời khỏi cửa hàng tiện lợi, mưa càng lúc càng nặng hạt, người mẹ cầm ô nghiêng về phía cô con gái khiến bản thân mình ướt sũng. Họ đi qua vạch kẻ dành cho người đi bộ rồi vào khu chung cư Đằng Long Uyển phía đối diện.
Chứng kiến cảnh tượng ấm áp giữa đêm mưa lạnh, Nghiêm Kiều nhấp một ngụm cafe nhớ tới mẹ mình, tất cả những người mẹ trên thế giới này đều yêu thương con cái mình như vậy.
Anh bắt taxi trở về Vĩnh Ninh Lý, rồi dừng lại ở một cửa hàng tiện lợi gần nhà, đi vào trong nhìn qua một vòng, muốn mua cho Ninh Thư món đồ ăn gì đó ấm nóng.
Nóng hổi nhất vẫn là món Oden, Nghiêm Kiều: “Lấy thêm hai quả trứng ngâm trà.”
Ninh Thư đang soạn giáo án trong phòng sách thì nghe thấy tiếng mở cửa dưới lầu, cô định mở cửa phòng đi ra ngoài, nhưng lại nghĩ tới khi nãy Nghiêm Kiều nói cô không nỡ để anh rời đi, nên động tác có chút chậm lại, để anh đỡ phải nói rằng cô đang nóng lòng mong anh trở về, vừa nghe thấy tiếng động đã vội vàng lao ra.
Ninh Thư im lặng đứng sau cánh cửa thêm mấy chục giây, sau đó chậm rãi mở cửa ra, nhàn nhạt nói: “Anh về rồi à?”
Nghiêm Kiều nâng Oden và trứng gà trong tay lên: “Đang còn nóng, mau xuống ăn đi.”
Ninh Thư vừa ngửi thấy mùi thơm đã đói bụng, cô lập tức chạy ngay xuống không chút kiềm chế sự vui vẻ của mình: “Sao anh lại biết em thích ăn cái này, lại còn tính đến cả độ ngon miệng lẫn dinh dưỡng, không tồi nha Nghiêm Kiều, cũng chu đáo đó chứ.”
Cô ngồi vào bàn, bắt đầu bóc một quả trứng gà đưa lên miệng cắn.
Nghiêm Kiều cởi áo khoác ngoài, rửa sạch tay rồi đi tới: “Anh thấy mọi người đều mua như vậy, nên cũng mua cho em.”
“Ăn từ từ, đừng để bị nghẹn.”
Sau đó, anh lại vào bếp hâm một ly sữa nóng cho Ninh Thư. Ninh Thư ăn hết một quả trứng, lại cầm quả thứ hai lên, cô gõ lên bàn bộp một cái sau đó đột nhiên dừng lại, để nó sang một bên.
Nghiêm Kiều vươn tay xoa xoa mái tóc mềm mại của cô, cười dịu dàng: “Anh không đói, em ăn đi.”
Ninh Thư ngẩng đầu ngượng ngùng cười: “Ngại quá, em để phần Lễ Lễ.”
Nghiêm Kiều: “Em ăn đi, chẳng phải trong tủ lạnh vẫn còn đồ ăn thừa sao, thằng bé ăn cái đó được rồi.”
May mắn thay, học sinh Lễ Lễ đang chăm chỉ làm bài tập Toán trong phòng, nên không nghe thấy những gì anh trai cậu nói, nếu không cậu sẽ cảm thấy bản thân mình đã bị thất sủng mất rồi.
Ninh Thư bóc sạch vỏ trứng, đặt lên đĩa, sau đó lấy thêm hai xiên Oden, lại bổ thêm một quả cam, mang lên phòng cho Lễ Lễ.
Nghiêm Kiều dựa vào lưng ghế nhìn Ninh Thư từ trên lầu đi xuống: “Vẫn là chị dâu thương em chồng nhất.”
Ninh Thư đỏ mặt: “Đừng có nói linh tinh.”
Cô rót một cốc nước đưa cho anh: “Vừa rồi anh đi đâu thế?”
Nghiêm Kiều cầm cốc nước làm ấm lòng bàn tay, nhìn hơi nước bốc lên từ miệng cốc: “Đi gặp một người bạn.” Anh không nói với cô việc anh đã đến nhà cô.
Lần trước, thực ra không nên nói đến việc anh đã điều tra ra rằng cô đã từng viết thư tình cho Phương Danh Nhã, một khi cơn ghen bùng lên, chẳng dễ gì có thể kiềm chế được. Hiện tại anh cảm thấy có chút khó chịu, cả người trầm mặc đi vào phần.
“Ninh Ninh, sau này em ở luôn tại đây đi, có thể coi đây như là nhà của em.
Nếu cô bằng lòng, anh có thể thêm tên cô vào giấy chứng nhận sở hữu bất động sản (Sổ đỏ), nhưng với tính cách của cô, chắc chắn sẽ không đồng ý, nói không chừng còn khiến cô sợ mà bỏ của chạy lấy người.
Ninh Thư suy nghĩ một chút: “Xin hỏi chủ nhà, sau này anh có tăng tiền thuê không đó?”
Nghiêm Kiều đã mua lại căn nhà này, nên không cần thiết phải giả ma giả quỷ nữa, vài ba năm sau, tin đồn về ngôi nhà ma ám sẽ dần biến mất, trong hoàn cảnh bình thường, tất nhiên giá nhà và tiền thuê sẽ tăng lên.
Nghiêm Kiều xoa đầu Ninh Thư cười: “Không tăng, mỗi tháng một nghìn tệ, chuyển vào tài khoản của anh.”
Đây là kết quả mà Ninh Thư vừa ý nhất, nếu anh không nhận tiền của cô, sau đó cô cứ thế sống tại đây, có vẻ sẽ không thể như vậy. Nếu anh tăng giá thuê nhà, ép cô phải bán mình để bù vào tiền thuê thì chắc cô cũng không đồng ý, tư tưởng cô rất bảo thủ, lần đầu tiên nhất định phải giữ lại cho người chồng sau này của mình. Và cô chưa xác định người đó có phải là anh hay không.
Ninh Thư sửa sang lại mái tóc vừa bị Nghiêm Kiều xoa tới rối bù: “Sau này nếu còn xoa tóc sẽ bị thu phí, mười tệ một lượt.”
Nghiêm Kiều mỉm cười: “Vậy trả trước cho em một vạn tệ, dùng nó làm tiền thuê nhà năm nay luôn.”
Ninh Thư: “…”
“Rút lại câu em vừa nói.” Dù sao thì chẳng ai muốn bị hói khi đang còn trẻ.
Nghiêm Kiều liếc nhìn thời gian: “Mau đi ngủ thôi, mai còn lên lớp.”
Anh uống một ngụm nước, giả vờ thuận miệng hỏi: “À đúng rồi, sao em lại phải bỏ tiền ra thuê nhà bên ngoài.”
“Em chưa nói với anh sao?” Ninh Thư đứng dậy khỏi ghế: “Đoạn đường phía trước nhà em đang sửa, mẹ em thương em đi làm phải đi đường vòng xa xôi, nên muốn em ở gần trường một chút, như vậy có thể tiết kiệm thêm chút thời gian để ngủ.”
Cô nở nụ cười ngọt ngào, môi cong lộ ra cặp má lúm đồng tiền nhỏ nhắn, giống như cô công chúa nhỏ thực sự hạnh phúc.
Nghiêm Kiều im lặng lắng nghe, câu nói này tính cả dấu câu tổng cộng là ba mươi sáu chứ, không thiếu chữ nào.
Trước đó, anh đã từng lồng tiếng cho một bộ phim điều tra tội phạm, trong đó có cảnh nhân viên cảnh sát thẩm vấn tù nhân. Phải nói là, lặp đi lặp lại cùng một câu hỏi, nếu như câu trả lời của phạm nhân lần nào cũng giống hệt nhau, thì người này tám phần là đã học thuộc lòng nó để đánh lừa người khác. Còn nếu một người đang nói sự thật, thì bộ não của người đó sẽ hồi tưởng về quá khứ, nên những ký ức luôn rối bời và mơ hồ, còn nếu học thuộc lòng thì lại khác, tất các các câu từ, chữ nghĩa đều trước sau như một.
Ninh Thư đi lên cầu thang, sau đó đứng ở cửa phòng liếc nhìn xuống dưới lầu một cái. Nghiêm Kiều vẫn ngồi ở bàn ăn, giữ nguyên tư thế ban đầu, trên tay cầm ly nước nóng, rất lâu không nhúc nhích.
Hôm nay là sinh nhật Lễ Lễ, cũng là sinh nhật của mẹ anh, Ninh Thư nghĩ rằng anh lại đang nghĩ về đoạn ký ức tồi tệ nào đó, nên không yên tâm gọi anh một tiếng: “Nghiêm Kiều.”
Cô cười với anh: “Anh nghỉ ngơi sớm đi.”
Nghiêm Kiều ngước nhìn cô gái mặc bộ đồ ngủ bằng nhung màu hồng san hô trên lầu hai: “Ừm.”
Sáng sớm hôm sau, Ninh Thư ra khỏi phòng, vừa mở cửa liền nhìn thấy Nghiêm Kiều đứng bên ngoài, không biết đã đứng bao lâu rồi.
Cô có chút nổi da gà.
Ninh Thư sửng sốt, đưa tay lên vỗ vỗ an ủi trái tim bé nhỏ của mình: “Đừng nói với em là anh đứng ngoài này cả đêm đó nhé, trông giống biến thái lắm, biết không?”
Nghiêm Kiều ném chiếc áo lông vũ màu đen lên người Ninh Thư: “Em vào thử đi.”
Ninh Thư cầm lên xem xét: “Tại sao lại mua áo lông vũ cho em, bây giờ mới là đầu tháng mười một, mà đã mang ra mặc, mấy bữa nữa trời lạnh thì làm thế nào?”
Chiếc áo lông vũ này rất nhẹ, chạm vào đã cảm nhận được luôn hơi ấm, chất liệu mềm mại thoải mái, nhưng mới được vài giây bàn tay và cánh tay bị nó phú lên đã cảm thấy hơi nóng.
Nghiêm Kiều: “Đây là quà ra mắt của chủ nhà mới dành tặng cho người thuê nhà.”
“Anh mua cho em lớn hơn một size, nếu trời lạnh thêm chỉ cần mặc áo len vào là xong, em nhét mấy cái vào trong cũng được hết.”
Nói xong, anh lại đưa thêm cho Ninh Thư một chiếc áo len: “Thử cùng nhau luôn đi.”
Mặc dù đã biết Nghiêm Kiều không hề nghèo khó, nhưng cũng không thể cứ thản nhiên nhận quà của người ta như vậy.
Ninh Thư cầm áo suy nghĩ một hồi: “Đợi nhé, sau này em sẽ mua cái gì đó cho anh.”
Nghiêm Kiều cũng không từ chối: “Được.”
Ninh Thư cầm đồ quay lại phòng, một lúc sau mới đi ra, ngẩng đầu nhìn Nghiêm Kiều đã thay một chiếc áo khoác ngoài cùng kiểu với cô.
Nghiêm Kiều: “Một chiếc không được giảm giá, hai chiếc mới được.”
Ninh Thư: “Được rồi.”
Dù sao thì màu đen cũng là màu rất thông dụng, mặc đồ đen không có nghĩa là đồ đôi, tuy kiểu dáng giống nhau nhưng chỉ cần không đứng chung với nhau thì sẽ không nhận ra đây là đồ đôi.
Các giáo viên thể dục lúc nào cũng chạy trên sân vận động, trừ lúc đi làm và lúc tan làm, nên hầu như không mặc đến áo khoác lông vũ.
Nghiêm Lễ đeo cặp sách đi ra từ phòng bên cạnh, trên người mặc đồng phục mùa đông của trường. Nghiêm Kiều cũng mua cho cậu một chiếc áo lông vũ màu xanh lam. Cả ba cùng nhau ra khỏi nhà, Nghiêm Lễ mang theo hai chiếc túi, một chiếc để sách vở, chiếc còn lại đựng quần áo và những vật dụng hàng ngày, bắt đầu từ hôm nay, cậu lại phải lăn về ký túc xá trong trưởng ở.
Ninh Thư nhìn Nghiêm Lễ: “Đồ nỉ thu đông hôm qua tặng em cô đã giặt sạch sẽ rồi, em đã mặc chưa?”
Nghiêm Lễ ôm cặp sách chạy lên phía trước vài bước, sau đó quay người lại, Nghiêm Kiều ném túi sách vở anh đang cầm giúp cậu trên tay về phía trước, Nghiêm Lễ vội vàng đón lấy sau đó quay đầu chạy mất hút. Đây chính là sự thấu hiểu ngầm giữa hai anh em đã sống với nhau mười mấy năm.
Ninh Thư đuổi theo vài bước nhưng không đuổi kịp, chỉ đành nói với Nghiêm Kiều: “Hôm sau anh đem tới trường cho em ấy nhé.”
Nghiêm Kiều: “Được, nghe lời cô giáo Ninh hết.”
Nghiêm Lễ chạy mất rồi, Ninh Thư lại nhìn chằm chằm Nghiêm Kiều: “Anh mặc chưa?”
Cô lấy buôn một lố, cho Nghiêm Kiều, Triệu Vũ Kiệt và cả La Minh mỗi người hai bộ.
Nghiêm Kiều: “Mặc rồi.”
Ninh Thư đưa tay sờ sờ lên chân Nghiêm Kiều, có chút khó tin: “Đúng là mặc thật rồi này.”
Nghiêm Kiều mất tự nhiên thu chân lại, quả táo Adam trên cổ khẽ lăn, anh trầm mặc nhìn Ninh Thư: “Làm gì mà lại sờ chân người ta thế?”
Ninh Thư: “Xin lỗi, em nhất thời không khống chế được bàn tay tội lỗi của mình, nên đã sàm sỡ anh.”
Khi đi ngang qua Thanh Ninh, Triệu Vũ Kiệt đang ngồi xổm ở cửa hút thuốc, thấy họ liền huýt sáo: “Thế giới thanh bình.”
Sau đó chờ La Minh nói tiếp câu: “Rõ như ban ngày.”
Nhưng quay đầu lại mới phát hiện bên cạnh chẳng có ai, đành phải tự mình nói lấy: “Rõ như ban ngày.”
Nghiêm Kiều liếc anh ta một cái: “Cậu đã mặc quần nỉ chưa?”
Triệu Vũ Kiệt bĩu môi: “Tôi chưa điên mà đi mặc quần nỉ.”
“Đừng có nói với tôi là cậu mặc rồi đó nhé?”
Giọng điệu của Nghiêm Kiều giống như một đứa trẻ kiêu ngạo: “Đúng, tôi mặc rồi nè.”
Đàn ông mà mặc quần lót nỉ, có còn là đàn ông nữa không? Triệu Vũ Kiệt ngẩn người: “Tôi phải nói cho La Minh tin sốt dẻo này, để tôi và cậu ấy cùng khinh thường cậu, sỉ nhục cậu chết thì thôi.”
Nghiêm Kiều: “Bạn gái tương lai của tôi bảo tôi mặc.”
Triệu Vũ Kiệt lập tức cười không nổi nữa: “Biến nhanh lên, đừng có show ân ái trước mặt tôi, đồ đáng ghét.”
Vào đến trường, Ninh Thư lên thẳng trên lớp, còn Nghiêm Kiều đến sân vận động.
Trưởng đoàn thể thao đã tới, vừa thấy anh liền hỏi: “Thầy Nghiêm làm sao thế? Ốm à?”
Nghiêm Kiều xua tay: “Không có.”
Trưởng đoàn thể thao chỉ mặc có chiếc áo ngắn tay mà còn thấy nóng muốn chết: “Vậy sao lại ăn mặc như con gấu thế kia?”
Nghiêm Kiều không định mặc áo khoác dạy học, vì vậy anh nhanh chóng trở lại văn phòng để thay đồ thể thao. Lên đến nơi thì gặp chủ nhiệm Đào tại đó.
Chủ nhiệm Đào đang cúi đầu nhìn xuống một bản danh sách, miệng lẩm nhẩm gì đó: “Phòng thí số một, cô giáo Quách, cô giáo Lâm. Phòng thi số hai…”
Sắp đến kỳ thi giữa kỳ, nên ông ấy đang bố trí giám thị trông thi.
Nghiêm Kiều mượn chủ nhiệm Đào một bản danh sách vừa xem vừa tìm tên Ninh Thư trên đó, hỏi: “Tôi trông phòng số mấy?”
Trong kỳ thi khảo sát đầu năm, anh và Ninh Thư đã trông cùng một phòng, tuy rằng lúc đó chưa thân thiết, nhưng cũng là một kỉ niệm đẹp. Thật vui nếu lần này lại được cùng phòng với cô, nếu vậy có thể vun đắp thêm tình cảm.
Chủ nhiệm Đào: “Tổ trưởng bộ môn chưa nói với cậu sao, trong lúc diễn ra kỳ thi cậu phải đi công tác.”
Nghiêm Kiều: “?”
Giáo viên Thể dục thì đi công tác cái gì?
Chủ nhiệm Đào giải thích: “Đi học huấn luyện ở Tỉnh, nói là đi công tác thôi chứ thực ra chẳng khác du lịch là mấy.”
Lần đi huấn luyện này rất được mọi người săn đón, toàn đội thể thao chỉ có hai người được chọn, một trong số đó là trưởng đoàn.
“Trưởng đoàn đã đăng ký cho cậu, chứng tỏ rằng gần đây cậu làm việc rất tốt.” Chủ nhiệm Đào vỗ vai Nghiêm Kiều động viên: “Thầy Nghiêm, trưởng đoàn thể thao rất xem trọng cậu đó.”
Nghiêm Kiều không cảm thấy mình làm việc tốt ở điểm nào, chỉ có duy nhất một lần anh giành tiết Ngữ văn của Ninh Thư là khiến toàn bộ giáo viên Thể dục nở mày nở mặt. Khi đó, trưởng đoàn cũng đã nói, cuối năm sẽ bầu cử anh vào danh sách giáo viên dạy giỏi nhất năm.
Chủ nhiệm Đào: “Làm việc chăm chỉ vào, đừng phụ lòng mong đợi của lãnh đạo.”
Nghiêm Kiều nhếch mép cười, rồi lại cúi đầu nhìn xuống, cuối cùng cũng tìm thấy tên Ninh Thư trong bản danh sách: “Phòng thi số chín, Ninh Thư, Phương Danh Nhã.”